- Này bạn tốt! Ngủ rồi đấy à? - Chưa! - Sao làm gì mà im vậy? - Không làm gì cả? - Nhỏ đang nghĩ gì? Muốn cười muốn khóc thì cứ việc. Tôi sẽ không quay lại nhìn đâu - Tôi đang nghĩ - Nghĩ gì cơ? - Nghĩ rằng nếu không có đằng ấy thì bây giờ tôi đang đứng đây một mình! - Nhầm rồi nha! Nếu không có tôi, thì nhỏ vẫn đang cửi truồng ở trường kìa. - Ha ha đồ quỷ! Hoàng ngồi ngắc ngư cái đầu. Giọng điệu cậu ấy tự hào thấy rõ. Hẳn là đang nhận ra mình quan trọng cỡ nào. - Thôi nhỏ ngồi đây tôi lết về lấy áo, nhỏ trùm lên rồi tôi đèo phi về nhà tôi. Chắc ổng chả nhận ra đâu. Mà kia kìa, nằm bẹp mịa ở cổng rồi còn đâu. Tôi ngó ra nhìn về phía cổng. Bố Tùng say quá rồi, đang ngồi bệt dưới đất, gật gật gù gù. Hoàng tập tễnh về nhà, mở to cổng, lấy cho tôi cái áo sơ mi rộng rồi quay trở ra chỗ tôi ngay. Tôi ngồi lên xe, chúi đầu vào lưng Hoàng. Hoàng cầm tay lái lao vút về nhà. Lưng Hoàng có một cái hõm rất chi là hay, chỉ cần tôi nghiêng nghiêng trán là dựa vừa vặn vào cái hõm đó, rất êm và ấm. Đèn phòng khách đã tắt, bác Ngọc đã đi ngủ. Nấn ná mãi, tôi kéo kéo tay Hoàng làm giọng năn nỉ: - Hoàng sang nhà đưa khóa rồi đỡ bố tôi vào nhà được không? - Cái gì? Chú ý như con voi làm sao tôi đỡ được chứ? - Tôi xin Hoàng… Phải đứng một lúc Hoàng mới đồng ý giúp. Tôi lục túi đưa chìa khóa cho Hoàng. Đứng nép mình vào chậu cây nhìn cậu ấy nói chuyện với bố Tùng. Đến khi Hoàng đưa được bố Tùng vào nhà tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi lên gác, bẻ bánh mì ngâm vào sữa mang lên cho lũ miu con ăn. Ngồi thu lu trên tầng thượng một hồi lâu thì Hoàng lên theo tôi, mang cho tôi một hộp sữa chua mẹ làm và một cái áo khoác mỏng. - Nhỏ không định ngủ à? Khuya rồi! - Ừ, Hoàng ngủ đi. Lát tôi về nhà tôi ngủ! - Không! Dở à? Bố nhỏ đang say đấy. Tí tôi xuống khóa cửa ban công lại, cấm có đi đâu hết. - Mẹ Hoàng ngủ rồi mà, giờ tôi xuống thì làm bác thức đấy. - Xuống phòng tôi ngủ! - Hâm! - Tôi không làm gì nhỏ đâu. Thề! - Tôi sợ gì Hoàng đâu. Chỉ là tôi không muốn ngủ thôi. - Vậy tôi cũng ngồi đây thức với nhỏ - Rồ à? - Ờ! Hoàng ngồi xuống, giật hộp sữa chua tôi đang cầm trên tay xúc ăn ngon lành. Đồ điên! Cho người ta buồn một chút cũng không được. Tôi đứng lên, kéo váy che đùi rồi đi xuống phòng Hoàng, mở tủ lấy đại một cái áo phông của Hoàng rồi vào nhà tắm thay đồ, thay xong đi ra giường nằm thoài loài, lấy chăn trùm kín người rồi nhắm mắt lại vờ ngủ. Hoàng đứng yên nhìn tôi không dám ho he phản đối. Lúc sau hắn lặng lẽ trải chiếu xuống đất rồi lấy mền nằm thu lu dưới đó, nhìn tội tội. Tôi ngóc đầu lên thủ thỉ: - Nè, tính ngủ đất thiệt hả? - Chứ ngủ đâu? - Thui lên đây tui chia giường cho. Ngủ đất mai ốm Hoàng đứng dậy ngay, như chỉ chờ tôi nói có thế. Tôi nằm dịch vào trong cho Hoàng nằm, mỗi đứa đắp một chăn riêng. Tôi quay mặt vào tường, nhắm mắt và im lặng để tìm một giấc ngủ mà mãi không được, lại quay trở ra chọc chọc Hoàng dậy nói chuyện. Hoàng hiền lắm. Tôi làm gì cũng nhỏ nhẹ đáp lại: - Gì đó nhỏ? - Tôi chẳng ngủ được, sao giờ? - Ờ, tôi cũng thế? - Tụi mình làm gì cho vui đi - Khiếp nhỏ nói cái quái gì thế? - Ơ nói gì? - Không, nhưng nghe kinh bỏ xừ. - Hoàng nghĩ lung tung thì có… Đang định quát mấy câu thì điện thoại tôi đổ chuông. Nửa đêm rồi còn gọi, bó tay. Nhấc máy nghe. Đầu dây bên kia cứ xa xả quát: “Tao biết mày là con Thảo rồi, mày đừng có chối tao? Sao mày hẹn gặp tao mà mày không tới???”. Điên hết cả người. Tôi tắt máy cái bẹp, quẳng điện thoại qua bên cạnh. Hoàng trố mắt hỏi tôi: - Cái chi vậy? - Hôm qua bấm lộn số gọi nhầm cho nó, vừa hỏi “Anh Huy hả?” thì nó bảo không, Tôi xin lỗi vì nhầm số rồi, vừa cụp máy thì nó gọi lại ngay, chửi um lên: “Tao biết mày là con Thảo, muốn gặp chồng tao thì nói mẹ ra, con đĩ”. Nó quát tui xây xẩm mặt mày luôn. Khùng thế không biết? Đến sáng nay nó cũng gọi lại và chửi bới, tui điên quá bảo “Ờ tao Thảo đây? Mày tính làm gì tao? Giỏi giữ chồng đi, con khùng”. Nó lại ầm ỹ chửi, cho tui ăn tươi nuốt sống mấy bộ phận khó nói trên cơ thể. Điên quá tôi bảo: “Câm mồm, mày giỏi chiều nay ra chỗ… … gặp tao tao dạy ày biết”. - Hả? Thế rồi chiều sao? - Chả biết! Tôi ở nhà ngủ. Hê :v Hoàng trố tròn mắt nhìn tôi trân trân, làm tôi đang cười khoái trí phải ngậm mồm lại: - Sao? - Gọi nhầm khiến vợ chồng người ta xích mích, không tìm cách giải quyết đi còn gây chuyện? - Thế tôi phải làm sao? Xin lỗi rồi nó còn cố lồi chửi tiếp. Ơ đây này! Nó lại gọi này? - Đưa tôi! Hoàng cầm lấy điện thoại của tôi, alo nghe, giọng nhẹ nhàng từ tốn: - Chào chị! Đêm rồi, chị đừng gọi vào số vợ tôi làm phiền nữa. Tôi áp tai vào máy nghe. Biết ngay là mụ điên kia lại chửi, giọng mụ choe chóe khiến Hoàng còn phải giơ giơ điện thoại ra xa. Thôi cấu Hoàng rồi thì thầm: - Thấy chưa? Nó là con đàn bà điên tình - Nhỏ im đi. Cũng khổ, chắc chồng làm gì thì mới đến nông nỗi này. - Chửi xong chưa? - Chưa, vẫn đang chửi. Hoàng chùm chăn lên đầu tôi, hai đứa tôi chụm đầu bật loa ngoài lên nghe: - Dm mày dạy vợ mày đi thằng b` thối. Nó dụ dỗ chồng tao, lừa hết giấy tờ lấy đất nhà tao mà còn già mồm. Chúng mày không cẩn thận mai tao thuê người đốt nhà mày đấy! Hoàng nhăn mặt lại, hắng giọng rồi nói chậm rãi: - Tôi xin lỗi chị, tôi nói lại một lần nữa, vợ tôi gọi nhầm vào số này, vợ tôi cũng không tên là Thảo. Còn nếu chị muốn đốt nhà tôi hay làm gì gia đình tôi, thì chị để địa chỉ nhà chị đây? Tôi làm việc trên Bộ Công an cũng không có thời gian giải quyết những xích mích nhỏ, nhưng có thể điều cấp dưới xuống để trao đổi với chị. Tôi bụm miêng cười, Hoàng nói phét không biết ngượng, đầu bên kia im hẳn. Xong không dám nói lại gì, cụp máy luôn. - Ha ha, Hoàng điêu có mỏ - Im xem nó có gọi lại không, chắc đang suy nghĩ đấy. Chúng tôi nín thở nhìn điện màn hình điện thoại một hồi lâu, không có cuộc gọi lại nào hết. Hoàng lật chăn ra thở phào: - Thấy chưa? Cứ chửi nó nó càng hăng. Mình phải lịch sự và biết cách - Ai biết được với nó. Mà sao Hoàng nói tôi vợ Hoàng? - Bịa tý có sao đâu. Mà đúng thì …cũng tốt! - Cái gì? - Không có gì? - Không đùa đâu - Tôi đâu có đùa? - Hoàng ăn nói kỳ cục quá! Thôi tôi đi ngủ Giằng lại chăn nằm xuống. Quay mặt vào tường, để kệ Hoàng sau lưng. Tôi chúi mặt vào chăn ấm và cười mùm mỉm. Không rõ được trong lòng lúc này là cảm giác gì. Nó vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, lại có chút lo lắng vu vơ. Sau lưng tôi im lặng dần, cựa mình quay sang, đã thấy Hoàng nhắm nghiền mắt ngủ say. TÔi chống tay nằm ngắm nghía khuôn mặt trước mặt mình. Đôi mắt, lông mày, mũi, cả cái mỏ đang chu ra đều ẩn hiện vẻ thì thân thuộc gần gũi. Tôi không thể tin rằng khi 17 tuổi, tôi đã nằm chung giường, ngủ chung phòng với một chàng trai, hơn nữa lại là người đã từng là kẻ thù, đứng về 2 chiến tuyến, căm ghét nhau suốt những ngày dài. … Sáng hôm sau tôi tỉnh giấc trước. Hoàng vẫn đang ngủ, chân tay gác tứ tung. Tôi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi về nhà. Mới mở cửa ra, mùi ngai ngái vô cùng khó chịu sộc thẳng vào mũi. Cái mùi của đàn ông sau khi say rượu, hăng hăng và cay. Có lẽ bố Tùng đêm qua lên phòng tôi tìm đồ đạc gì đó. Không tìm thấy rồi nằm lăn ra ngủ luôn. Sách vở đồ dùng phòng tôi bị vứt lung tung như một bãi rác. Thật là khiếp đảm. Tôi nhón chân bước từng bước một về nhà vệ sinh. Đi qua chỗ bố, đột nhiên bố dùng cả hay tay túm lấy chân khiên tôi giật thót rồi ngã úp về phía cửa, trán trượt vào cạnh cửa sắc lẹm. Bố Tùng đứng dậy lảo đảo, lè nhè sau lưng: - Vi! Mẹ mày để giấy tờ nhà ở đâu? Tôi làm sao biết được mẹ để ở đâu. Đầu óc tôi hoa lên, đưa tay rờ trán, máu chảy ra ướt rượt, tanh tưởi và ấm nóng. Tôi quệt tay qua mắt để nhìn rõ mọi thứ mà không thể được. Trước mắt tôi cứ hoa lên. Bố Tùng vốn sợ máu me, nhìn thấy tôi như vậy, bố chạy đi luôn. Trong hoàn cảnh căm ghét nhau đến như này, tôi vẫn tin rằng khi ấy bố chạy ra hiệu thuốc mua bông băng cho tôi. Không thể cất tiếng gọi Hoàng được, tôi bò ra hành lang gọi Ki, mong Ki sẽ xuống sân sủa ầm lên gọi ai đến giúp. Chỉ bò được một đoạn ngắn đến cầu thang, máu bắt đầu tràn xuống vai tôi không cầm lại được. Tôi chỉ còn nhớ mình lộn vòng vòng xuống tầng một không làm chủ được sức lực còn xót lại, nhớ tiếng sửa ầm ỹ của Ki, tiếng mở cồng lạch xạch, tiếng Hoàng ra sức gọi tôi. Cảm xúc duy nhất còn xót lại trong tôi, là cảm giác bình yên khi mình cận kề nguy hiểm, được nằm trong lòng người mình yêu thương, giữa thành phố hàng ngàn hàng vạn người xa lạ. - Vi ơi, nhỏ có sao không? … - Vi ơi, tỉnh chưa? … - Vi ơi… Hoàng lo lắng cho tôi thật chứ? Hoàng muốn tôi tỉnh lại thật chứ? Có phải đơn giản, vì tôi là “bạn tốt” của Hoàng không? Tôi không muốn chỉ là “bạn tốt”, tôi muốn có một mối liên hệ tình cảm khác, gắn bó khăng khít, và cần nhau hơn. Hoàng ạ! Nếu có thể, chúng mình hãy đi đến một nơi nào thật xa, xa thật xa cái thành phố độc ác này, hãy cùng để những nỗi đau bỏ lại. Tôi và Hoàng bên nhau qua ngày dài tháng rộng, tôi sẽ hát cho Hoàng nghe, làm bữa cho Hoàng ăn, cùng Hoàng chăm những con mèo nhỏ. Giấc mơ xa vời quá với những đứa trẻ đói khổ thế này. Nhưng dù sao tôi vẫn muốn mơ. Hay chúng mình là-gì-đó của nhau? Không ngọt ngào như tình bạn… Chẳng lãng mạn giống tình yêu… Chỉ lơ đãng bước bên nhau những chiều, Hoàng hôn nhạt dần, bóng mờ che phủ. Hay chúng mình tạm quên đi chuyện cũ? Quên hôm qua, quên cả mãi sau này. Chỉ dịu dàng tay nắm lấy bàn tay, Siết nhẹ thôi, cho lòng thêm ấm lại… Hay chúng mình ở bên nhau mãi mãi? Chỉ sánh đôi, không chút thề nguyền Chỉ âm thầm, lặng lẽ ở bên Không ghen tuông hay muộn phiền, giận dỗi… Hay chúng mình đừng âu lo tội lỗi? Ai khi yêu chẳng gian dối vài phần Ai cũng có những giờ phút phân tâm Chới với lòng khi trái tim đi lạc Hay chúng mình đừng đợi chờ gì khác? Chỉ êm đềm đứng cạnh nhau thôi Ánh nhìn kia đã hiểu thấu nhau rồi Mong chi nữa những điều không có thực… [Du Phong]