Cuộc Chiến Gia Tộc
Chương 39 : Diệp Phàm Mượn Xe
"Nói nhảm nhiều thế.
.
, Diệp Phàm giật lấy, trong mắt hiện lên vẻ kích động, lên tiếng nói: "Miếng ngọc này, ông lấy ở đâu, còn không?"
"Tôi mua từ sàn đấu giá.
.
.
”
Anh mắt của Diệp Phàm thoáng qua tia thất vọng, nhưng sau đó anh lại lắc đầu, mình tham lam quá, có thể nhìn thấy một mảnh của thứ đồ này, đã là may mắn trời ban rồi.
Sau khi cắm miếng ngọc bội, Diệp Phàm đi ra ngoài, Lý Thế Hằng đứng bật dậy, mặc kệ vết thương trên cánh tay, giơ chân đá mạnh vào chân Lý Trường Tiếu.
Miệng mắng sa sả: “Đồ khốn nạn này, mù à, sao mà gây rối vậy.
.
"
"Đại.
.
.
Đại ca, cậu chủ Diệp quay lại rồi!", một đàn em khóc lóc nói với Lý Thế Hằng.
Vẻ mặt của Lý Thế Hằng cũng trở nên thống khổ, nở một nụ cười nịnh nọt, bước nhanh tới đón anh.
“Không cần sợ, đưa xe cho tôi, xe tôi bị hỏng rồi!”, đến khi ra ngoài Diệp Phàm mới nhận ra, anh không có xe, chiếc Passat trong nhà cũng bị hỏng rồi.
Lý Thế Hằng lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng bảo đàn em của mình lấy một chùm chìa khóa ra.
Hơn chục chiếc chìa khóa xe Mercedes-Benz, BMW, Bentley, Diệp Phàm tùy ý lựa chọn.
"Ha ha, đúng là có tiền.
.
"
Diệp Phàm lắc đầu, cầm lấy chàa khóa BMW, quay người rời đi.
Đây là chiếc BMW 7 Series, hơn nữa vừa được cấp phép, sau nửa tiếng, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Hàn Tuyết
“Diệp Phàm!"
"Anh rể!”
Khi Diệp Phàm xuống xe BMW, anh nhìn thấy Hàn Tuyết và Hàn Tử Di đang ngồi trong sân nhà, mắt nhìn ra ngoài cổng.
Điều này khiến trái tim Diệp Phàm cảm thấy ấm áp, điều này chứng minh hai người lo lắng cho an toàn của anh, không muốn ở trong nhà chờ.
"Diệp Phàm, sao thế? Có bị thương không?, khi cửa mở ra, Hàn Tuyết vội vàng hỏi.
Diệp Phàm mỉm cười nói: "Đã giải quyết xong rồi, sau này ở trường sẽ không có ai bắt nạt Tử Di nữa"
"Woa, BMW 7 Series, giá hơn một triệu đấy…”, Hàn Tử Di đi xung quanh xe kêu lên.
Lúc này, Hàn Tuyết mới chú ý đến chiếc xe ô tô: "Diệp Phàm, chiếc xe này là sao vậy?"
"Không phải cửa của chiếc Passat bị hỏng rồi à, Lý Thế Hằng có nhiều xe quá, không xài hết nên cho anh mượn chiếc xe này hai ngày Diệp Phàm cười nhẹ.
Khóe miệng Hàn Tuyết giật giật, nhìn chiếc BMW khịt mũi: "Có quỷ mới tin anh, chắc chắn là anh trộm lấy của người ta”.
Diệp Phàm bất lực, ai dám trộm của Lý Thế Hằng chứ? Chán sống sao?
Đương nhiên, việc này anh không nghĩ là cướp, chỉ xem như mượn thôi, dù sao thì chính tay Lý Thế Hằng đưa chia khóa xe, bảo anh tự chọn một cách cực kỳ thân thiện.
Đúng lúc này, hai vợ chồng Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm từ bên ngoài trở về, nhìn thấy ba người đứng cạnh xe BMW, bèn rảo bước nhanh hơn.
"Tiểu Tuyết, mấy đứa đứng ở đó làm gì vậy? Còn đây là xe của ai đây?" Hàn Tại Dâdn hỏi, Lưu Tú Cầm cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hàn Tuyết.
"Xe của Diệp Phàm", Hàn Tuyết nói.
"Ha ha ha, Tiểu Tuyết con dũng cảm thật đấy, còn dám đùa với mẹ à!", Lưu Tú Cầm cười nhìn Hàn Tuyết, sau đó khinh thường nhìn Diệp Phàm nói: "Coi mẹ là đồ ngốc à, đây là BMW 7 Series đấy, thằng vô dụng này có thể mua được thì chắc mặt trời mọc đầng tây rồi!"
“Mẹ, mẹ lại gọi anh rể là đồ vô dụng rồi, khó nghe chết đi được, chiếc BMW này thật sự là do anh rể lái về đấy!”, Hàn Tử Di không hài lòng, nhưng không nói đây là xe của Lý Thế Hằng, mà nói là xe do Diệp Phàm lái về.
Sắc mặt của Lưu Tú Cầm đột nhiên trầm xuống, cằn nhằn nói: "Hừ, đã nói bao nhiêu lần rồi con nhóc này, thằng vô dụng này không xứng làm anh rể con, nếu như chiếc xe này do tên vô tích sự này lái về, thì sau này mẹ xin lỗi cậu ta, cũng sẽ không gọi cậu ta là đồ bất tài nữa, nhìn cậu ta.
.
.
"
Lưu Tú Cầm còn chưa nói xong, thì xảy ra một chuyện khá xấu hổ, đèn xe BMW nháy hai cái, Diệp Phàm kéo tay, cửa xe liền mở ra.
Diệp Phàm nhìn Lưu Tú Cầm cười khẽ: "Mẹ, nói thì phải giữ lời đấy!"
"Tôi, tôi.
.
.
, Lưu Tú Cầm chỉ cảm thấy biểu cảm của mình rất hoảng hốt, hai má ửng hồng, thật là xấu hổ.
Nhưng sao bà ta có thể xin lỗi Diệp Phàm được? Đánh chết bà ta cũng sẽ không xin lỗi.
"Hừ, được lắm hai cái đứa này, còn dám kết hợp với Diệp Phàm để lôi mẹ ra làm trò cười, chắc chắn là xe do Tiểu Tuyết mua đúng không?", Lưu Tú Cầm trở mặt, chỉ vào Hàn Tuyết nói.
"Mẹ.
.
.
"
"Được rồi, đừng nói nữa.
.
Lưu Tú Cầm lập tức ngắt lời của Hàn Tuyết, con duỗi tay nhanh chóng giật lấy chìa khóa xe từ tay Diệp Phàm.
Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm rồi nói "Hừ, đây là chiếc xe trị giá hàng triệu tệ, nên cậu không có tư cách, sau này chiếc xe này chỉ có Tiểu Tuyết và bố con bé được lái, cậu muốn lái thì lái chiếc Passat đi!"
Hàn Tại Dần nhanh chóng đồng ý: "Đúng đúng, Diệp Phàm à, mẹ con nói cũng đúng đó, Tiểu Tuyết là tổng giám đốc, lái Passat thật sự không hợp chút nào, con lái chiếc Passat cũng được mà"
"Mẹ, hai người quá đáng lắm rồi, đây là xe của anh rể lái về mà", Hàn Tử Di cũng thấy bất bình thay Diệp Phàm.
"Đứa nhỏ này, biết cái gì!", Lưu Tú Cầm hung hăng lườm Hàn Tử Di một cái, lại nhìn về phía Hàn Tuyết nói: "Tiểu Tuyết à, con có hiếu bố mẹ hiểu, nhưng quan trọng nhất phải có thủ đoạn, con vừa lấy được hợp đồng với tập đoàn Hoàng Minh, đã mua chiếc xe mấy triệu, cẩn thận bà nội con biết sẽ gây rắc rối cho con đấy".
Hàn Tuyết không nói nên lời, tiến vốn của công ty thương mại Thiên Bảo rất eo hep, làm gì có tiền mà mua chiếc xe mấy triệu.
Nhưng chuyện này, cô phải giải thích cho rõ, không thể để Diệp Phàm chịu thiệt được.
Khi cô vừa định nói, Diệp Phàm đã ngăn cô lại, rồi nói: "Mẹ nói đúng, đây không phải xe của con, là xe của Lý Thế Hằng, ông ta có nhiều xe, con mượn của ông ta một chiếc.
Diệp Phàm nói xong, đi thẳng vào trong sân.
Lần này đến lượt hai nguời kia sửng sốt, Hàn Tại Dần nghi ngờ hỏi: "Tiểu Tuyết, Lý Thế Hằng là ai? Lý Thế Hằng đó lắm tiền như vậy à, còn cho Diệp Phàm mượn chiếc hàng triệu?”
"Còn ai vào đây nữa, ở thành phố Cảng thì có mấy Lý Thế Hằng? Lý Thế Hằng ở Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, hai người muốn lái thì lái đi, tặng cho hai người cũng được, đến lúc đấy hai người tự đi trả", Hàn Tuyết tức giận nói, nói xong thì dắt tay Hàn Tử Di cũng đi vào trong sân.
Một lúc sau, Hàn Tại Dần mới yếu ớt nói: "Tú Cầm, hay chúng ta không lái chiếc xe này nữa, Lý Thế Hằng kia bà cũng biết đấy, trước đây Hiệp hội thương mại Lục Hợp bang Lục Hợp dó!"
Lưu Tú Cầm run rẩy, đương nhiên bà ta biết Lý Thể Hằng là ai, đó là người mà nhà họ Hàn không động vào được, nhưng sao Diệp Phàm lại quen biết ông ta? Còn có thể mượn xe của ông ta.
"Ông nói xem, liệu có phải Tiểu Tuyết đang lừa chúng ta không?", Lưu Tú Cầm hỏi.
Hàn Tại Dần nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là vậy đi, tôi có một người bạn làm ở chỗ quản lý xe, gọi điện hỏi là rõ ngay"
Một lát sau, vẻ mặt của Hàn Tại Dần ủ rũ nói "Chiếc xe này quả thật là của Lý Thế Hằng, dùng danh nghĩa Hiệp hội thương mại Bốn Biển, Tiểu Tuyết không lừa chúng ta đâu.
"Vậy còn đợi cái gì chứ?”, Lưu Tú Cầm vỗ mạnh vào cánh tay Hàn Tại Dần, tức giận nói: “Tôi biết ngay đồ bất tài kia không mua được chiếc xe giá mấy triệu mà, trả chìa khóa lại cho cậu ta, chúng ta không thèm”.
Sau khi Lưu Tú Cầm vào nhà, trả chìa khóa lại cho Diệp Phàm, mắng mỏ càu nhàu vài câu, rõ ràng rất tức giận, bữa tối cũng chỉ ăn một chút.
.
Truyện khác cùng thể loại
456 chương
50 chương
30 chương
50 chương
60 chương
88 chương