Cuộc Chiến Gia Tộc
Chương 37 : Đã Gọi Thì Gọi Đông Một Chút
Diệp Phàm đập bẹp hai mươi mấy người, ngay lúc này anh hiên ngang lấy một chọi trăm.
Phải biết rằng dây không phải loại côn đồ vớ vẩn ở trường học, đám này cũng đã từng trải qua trăm trận đánh tranh giành địa bàn rồi.
Cả đám không tin vào mặt mình, Diệp Phàm bước đến trước mặt Lý Thế Hằng, lạnh giong nói: "Cái thứ rác rưởi chỉ giỏi nẹt nam hiếp nữ như ông, ông nói xem tôi có nên cho ông liệt dương luôn không?”
Sắc mặt Lý Thế Hằng đột nhiên lạnh xuống, dù cho Diệp Phàm rất mạnh, nhưng cũng chưa đến nỗi làm ông ta muốn tè ra quần, ông ta nổi điên mắng: "Mày đừng có láo xược, đừng nghĩ chỉ với mấy chiếu võ cổ truyền của mày thì cho rằng mình là thiên hạ vô địch".
Trong mắt Diệp Phàm loé lên chút bất ngờ, nói: "Không ngờ ông cũng có hiểu biết về võ có truyền, xem ra cũng không đến nỗi vô dụng…”
Nhưng vào lúc này lại xảy ra biến cố, Lý Thế Hằng đột nhiên rút ra một con dao bén nhọn đâm về phía bụng của Diệp Phàm.
"Chát!”
Một tiếng đanh gọn vang lên, con dao sắc nhọn kia bị ngăn lại, không phải Lý Thế Hàng muốn đứng tay mà là do cổ tay đã bị Diệp Phàm năm chặt, không tài nào nhúc nhích được.
Rất nhanh sau đó, Diệp Phàm vặn mạnh cổ tay của Lý Thế Hằng làm con dao trong tay ông ta chuyển hướng tự đâm thẳng vào cánh tay của mình.
“A!”, Lý Thế Hằng rú lên đau đớn, máu tươi nháy mắt bắn ra tung toé, ông ta đau đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Lý Trường Tiếu dừng gần đó bất giác cũng run rẩy, cảm thấy tê dại cả da đầu, dường như hôm nay hắn ta đã hai chú hai của hắn rồi.
"Gieo nhân nào gặp quả đó, ông còn người nào không, mau gọi ra đi, thời gian của tôi quý lắm", Diệp Phàm vừa buông lời chế giễu vừa vỗ mặt Lý Thế Hằng nói.
Đau đớn và nhục như này làm cho một ông trùm nhiều năm như Lý Thế Hằng không tài nào chấp nhận được.
“Tao nói cho mày biết Lý Thế Hằng tao là người đứng đầu Hiệp hội Thương mại Lục Hợp, lăn lộn giang hồ đã hơn 20 mấy năm.
", bàn tay của Lý Thế Hằng chụp lại vết thương trên cánh tay, khuôn mặt tràn ngập lửa giận nói.
Tiền thân của Hiệp hội Thương mại Lục Hợp chính là Bang Lục Hợp, Lý Thế Hằng lăn lộn giang hồ nhiều năm đương nhiên từng dùng phải không ít cao nhân, cũng không phải dạng bang hội côn đồ bình thường.
Nhưng chẳng ai ngờ, Lý Thế Hằng còn chưa dứt lời, Diệp Phàm cười khinh bỉ, quất cho một bạt tai vang dội.
"Bốp!"
Trên mặt Lý Thế Hằng hằn rõ năm ngón tay, khoé miệng ông ta bắt đầu rỉ máu.
Lý Thế Hằng ăn một bạt tai đầu óc ong ong cả lên, bản thân vừa khoe mẽ có chỗ chống lưng mà vẫn còn bị đánh, sau đó chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo của Diệp Phàm: "Đừng lảm nhảm nữa, mau gọi người nào trâu bò nhất đến đến đi".
“Nếu còn chần chừ thì nửa đời còn lại phải ngồi xe lăn đó!”
Làm cho phải ngồi xe lăn ư?
Vẻ mặt Lý Thế Hằng tràn đầy tức giận, đây đều là lời thoại hồi trước ông ta hay nói, giờ đến lượt ông ta bị người khác chỉ vào mặt nói sao.
Quả đúng là "sông có khúc, người có lúc" mà.
Nhưng nếu hôm nay không gọi ai đến, ông ta chắc chắn tạch rồi, một khi ông ta ngồi xe lăn thật thì khác nào Hiệp hội Thương mại bốn biến đếu cùng sụp đổ.
"Nhãi ranh, mày chờ đó cho tao, là mày tự chuốc lấy đấy!"
Lý Thế Hằng dốc hết hơi sức rống giận, ông ta lấy điện thoại ra gọi: "Quán chủ Hoàng, tôi là Lý Thế Hằng.
.
”
Lý Thế Hằng muốn gọi người đến, nhưng cũng không phải là gọi anh em Hiệp hội Thương mại Lục Hợp mà là gọi cho một người ngoài.
Cấp dưới của Hiệp hội Thương mại Lục Hợp có rất nhiều, gọi đại cũng có hai ba trăm người, nhưng Lý Thế Hằng biết rõ có gọi những người đó đến thì cũng chỉ làm bia cho người ta tập bắn mà thôi.
Lý Trường Tiếu đứng gần đó nghe thấy Lý Thế Hằng nói ba chữ "quán chủ Hoàng" vẻ mặt hắn ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Hắn ta lấy hết dũng khí đứng lên nhìn Diệp Phàm như một thằng đần.
Hung hăng hét lớn: "Diệp Phàm mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, đúng là điếc không sợ súng, đợi quán chủ Hoàng đến đây thì mày nhất định phải quỳ xuống xin tha".
"Vậy à? Vậy mày quỳ xuống trước đi.
.
"
Diệp Phàm buồn cười, đột nhiên anh nghiêng người đến đạp một cước vào đầu gối của Lý Trường Tiếu.
"Ôí!", Lý Trường Tiếu gào lên thảm thiết, quay về phía Diệp Phàm quỳ thẳng xuống.
Nhìn nét mặt đau đớn quằn quại của Lý Trường Tiếu, Diệp Phàm lãnh đạm nói: "Tao khuyên mày một câu, cái miệng hại cái thân đó!"
Nói xong, Diệp Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, Bổ Thiên Quyết vận chuyến hết chu thiên này đến chu thiên khác trong cơ thể anh, trong đan điền có những dòng chảy ấm nóng lan ra khắp toàn thân.
Bổ Thiên Quyết là một bộ công pháp thần bí mà thấy của anh, anh đã tập luyện 10 năm, vất vả lắm mới đột phá lên tầng thứ nhất.
Diệp Phàm đứng ở đó nhắm mắt vận công, không mảy may nóng vội, nhưng lúc này có một tên đàn em hô to: "Có người đến!"
Trước cửa có hai người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng, mang giày vải trắng nhìn có về nhàn tản nhưng bước chân rất nhanh đi vào bên trong.
Lý Thế Hằng nhìn thấy hai người họ vội vã đi ra nghênh tiếp, ông ta nói với giọng nặng nề: "Quán chủ Hoàng, là thắng nhãi này đây, hình như hắn ta biết công phu võ cổ truyền Băng Quyền, hôm nay Thế Hằng kính nhờ ông!"
Nghe đến hai chữ "Băng Quyền", trong mắt người mặc áo khoác dài là quán chủ Hoàng xuất hiện nét dị thường.
Vị trí của Băng Quyền trong giới võ cổ truyền ở Hoa Hạ rất cao, lực công kích và sức bật rất lớn, là mục tiêu hưởng đến của những người học võ.
Quách Văn là người mạnh nhất về Hình Ý Quyền, cũng dựa theo Băng Quyền mà có được mỹ danh "một nửa Băng Quyền đánh khắp thiên hạ", điều đó dù nói lên tất cả rồi, nhưng mà quyền pháp Băng Quyền chính thống từ lâu đã không còn hoàn chỉnh.
Nếu như Diệc Phàm nắm trong tay quyền pháp hoàn chỉnh…
Đáy mắt quán chủ dấy lên một tia tham lam, ông bước đến trước mặt Diệp Phim chấp tay "Tôi là Hoàng Lộc Đứng, quán chủ của võ quán Chấn Uy, xin hỏi thầy của cậu em là ai?"
Thấy thế Lý Thế Hằng bắt đầu sốt sắng, sao quán chủ Hoàng lại nói chuyện tử tế với hắn ta như vậy, ông ta vội và mở miệng nói: "Quán chủ Hoàng, thằng nhãi này là thằng ở rể nhà họ Hàn, làm gì có thấy đâu".
Quán chủ Hoàng hơi ngẩn ra, ngờ vực nhỏ: "Nhà họ Hàn? Ở ra sao?"
Hiển nhiên quán chủ Hoàng cũng không biết nhà họ Hàn là nhà nào.
Lý Thế Hằng vội giải thích: "Chỉ là một gia tộc hạng hai đang suy tàn, không đáng nhắc đến".
Lý Thế Hằng càng nói quán chủ Hoàng lại càng khó tin, một người trẻ tuổi giỏi võ, ung dung địch lại hai mươi mấy người, lại đi ở rể một gia tộc nhỏ sao?
Thật thú vị, đúng là thú vị quá đi mất, có lẽ ông ta sẽ không tin lời một phía từ Lý Thế Hằng.
"Có đánh nữa không, nhanh lên hộ đi, vợ tôi còn đang chờ ở nhà!", Diệp Phàm cau mày nói, vừa rồi Hàn Tuyết nhắn tin hỏi thăm anh có làm sao không.
"Láo xược, thầy của tôi còn chưa nói câu nào, còn không nhanh xin lỗi đi", nguời thanh niên bên cạnh quán chủ Hoàng chỉ vào Diệp Phàm gào lên.
Quán chủ Hoàng cười khẽ, đừng kiêu ngạo quá.
.
.
"
"Thưa thầy, cậu ta bất kính với thầy, xin để học trò thử xem “Băng Quyền” thật sự có mạnh như lời đồn không”, mặt mày Vân Sơn hung hăng nhìn Diệp Phàm nói.
Quán chủ Hoàng gật đầu nói: "Được rồi, nên biết dừng dùng lúc, đừng làm người ta bị thương”.
Quán chủ Hoàng còn chưa dứt câu, Vân Sơn đã xông lên, năm ngón tay quắp lại, mạnh mẽ chụp vào cổ của Diệp Phàm.
Ưng Trảo công!
Là Ung Trảo công chí cương chí cường tàn ác bạo ngược.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn không biến sắc, chỉ thấy bóng người vừa tiếp xúc lập tức lách ra, thân hình người nọ bị đánh bay, ầm một tiếng té xuống đất, gạch đá đểu bị nghiền nát bét.
"Phụt!"
Vân Sơn ôm ngực ho khan rồi phun ra một ngụm máu, khí thế tàn bạo khi nãy hoàn toàn biến mất.
"Vân Sơn!", ngay lúc hai người vừa tiếp xúc, sắc mặt quán chủ Hoàng đã thay đổi, nhưng đến giờ phút này mới thốt lên được.
Bây giờ thì mọi người mới hoàn hồn, Vân Sơn bị đánh ra ngoài đến mức ho ra máu.
.
Truyện khác cùng thể loại
456 chương
50 chương
30 chương
50 chương
60 chương
88 chương