Cùng trời với thú

Chương 54 : bích tầm châu ra tay

Editor: ChieuNinh Đảo Thiên Diệp chấn động càng ngày càng mãnh liệt, người tu luyện trên đảo bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp ngã trên mặt đất. Những người tu luyện không biết phát sinh chuyện gì mặt lộ vẻ kinh hoảng, đứng ở tại chỗ không biết làm sao, vẫn là người tu luyện lớn tuổi có kinh nghiệm nhắc nhở một tiếng, đảo Thiên Diệp có khả năng gặp chuyện không may, để cho bọn họ nhanh chóng rời đảo, để ngừa vạn nhất. Lúc này những người tu luyện đó mới phản ứng kịp, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra hướng ngoài đảo. Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đặt mông ngã ngồi dưới đất, hắn bất chấp đau đớn, vội hỏi: "Phát sinh chuyện gì? Có phải hay không..." Đảo muốn chìm rồi? Sở Chước và Bích Tầm Châu cũng chưa trả lời, trong lòng cũng nghĩ như vậy. Khi thật vất vả đứng vững, chỉ thấy hai người Tuyết Y lâu chạy tới bên này. "Hành Tuyết tiểu thư!" Hai người Tuyết Y lâu nhìn thấy Phong Hành Tuyết, liền muốn lôi kéo nàng ta rời khỏi. "Làm sao vậy?" Phong Hành Tuyết cũng là vẻ mặt mờ mịt. "Hành Tuyết tiểu thư, đảo này không an toàn, ngài vẫn nên rời khỏi trước đi." Hai đệ tử Tuyết Y lâu vừa vặn là người Tật Phong lầu, phụ trách bảo hộ Phong Hành Tuyết, biết đảo Thiên Diệp không an toàn, tự nhiên là muốn nàng mang đi trước. Nhiệm vụ như vậy, Tuyết Y lâu làm qua vài lần, bọn họ biết mỗi lần những đảo này không phải chìm xuống thì chính là trở nên vỡ vụn, người tu luyện cấp thấp ở tại chỗ này cũng không có điều tốt. Phong Hành Tuyết còn bị quản chế bởi Sở Chước, tự nhiên không dám tự mình đi, nhịn không được nhìn về phía Sở Chước. Sở Chước gật đầu với nàng ta, ôn nhu nói: "Hành Tuyết, nếu đảo Thiên Diệp không an toàn, ngươi rời khỏi đi." "Vậy các ngươi thì sao?" Phong Hành Tuyết thốt ra. "Chúng ta cũng sẽ rời khỏi, chẳng qua là không đi cùng ngươi, đợi sau khi rời khỏi Thiên Thượng Hải, có rảnh chúng ta sẽ đi tìm ngươi chơi, đến lúc đó ngươi cũng không cần ghét bỏ." Sở Chước cười khanh khách nói. Phong Hành Tuyết nào dám ghét bỏ nàng, nếu không giọt dị thủy trong thức hải sẽ tác quái. Ít nhất ở trước khi giải quyết xong dị thủy trong thức hải, thì Phong Hành Tuyết không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà, cũng không có nghĩa là nàng ta không có biện pháp, chỉ cần giải quyết dị thủy này... Trong mắt Phong Hành Tuyết lướt qua vẻ tối tăm, trên mặt lại cười đến phá lệ ngọt ngào. "Vậy được rồi, Sở tỷ tỷ, các ngươi cũng phải cẩn thận." Đợi Phong Hành Tuyết được hai người Tuyết Y lâu đó hộ tống rời khỏi, Bích Tầm Châu nói: "Chủ nhân, nha đầu kia không giống như là người an phận." Tuy rằng mấy ngày nay Phong Hành Tuyết đi theo bọn họ rất an phận, mở miệng là "Sở tỷ tỷ" kêu được thân thiết, giống như cũng không thèm để ý chuyện Sở Chước làm với nàng ta. Nhưng làm sao có thể không thèm để ý đây? Chẳng qua là tình thế người ta mạnh hơn, cho nên thu liễm cảm xúc lại, biểu hiện được nhu thuận an phận thôi. Chỉ cần cho nàng ta cơ hội, tin tưởng nàng ta sẽ không chút do dự giết chết bọn họ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh Từ trong đó cũng có thể thấy được, Phong Hành Tuyết là người co được dãn được, nếu không có chút đầu óc, cũng sẽ không nhận được sủng ái ở trong Tuyết Y lâu. Đối với loại nhân loại không an phận này, Bích Tầm Châu phá lệ lòng dạ độc ác, giết cũng không đáng tiếc. Sở Chước cười cười với bọn họ, nói: "Ta biết, nếu nàng ta dám đụng ý xấu, âm cát dị thủy cũng không để cho nàng sống." Theo lời của nàng rơi xuống, vệt hoa văn hình giọt nước trên trán nàng cũng rõ ràng vài phần, giống như đang chứng tỏ lời Sở Chước nói. Tuy nói người cao hơn Sở Chước hai cảnh giới lớn có thể ngăn cách dị thủy tách ra âm cát dị thủy, không thể tạo thành thương tổn gì. Mà khi dị thủy này  tiến vào thức hải, chỉ cần Phong Hành Tuyết động chút ý niệm không tốt trong đầu, âm cát dị thủy có thể cảm giác được, cho nàng ta một cái giáo huấn suốt đời khó quên. Đến lúc đó ngay cả dũng khí để Phong Hành Tuyết kể ra với người ngoài cũng không có. Đây cũng là một loại công năng Sở Chước phát ra với âm cát dị thủy, dùng để khống chế người thì vô cùng không tệ. Bích Tầm Châu nghe xong, yên lòng, sau đó nhìn về phía A Chiếu. A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, nhìn ngọn linh mộc cổ xa xa cao ngất trong mây. "Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bích Tầm Châu hỏi. Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã sớm chờ ở một bên, nghe được lời Bích Tầm Châu nói, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Sở cô nương, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Thật sự để cho Nguyệt Thụ mang theo đảo Thiên Diệp cùng nhau chìm xuống biển sao?" Nói tới đây, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền khó chịu. Hắn có được Mộc Linh chi tâm, xem như thiếu Nguyệt Thụ một cái ân tình. Mộc Linh chi tâm là lực lượng Nguyệt Thụ ngưng kết, cũng là hậu đại của hắn. Liên hệ nhân quả, tự nhiên Mặc Sĩ Thiên Kỳ không hy vọng Nguyệt Thụ gặp chuyện không may. Càng không cần phải nói, nếu như Nguyệt Thụ thực sự gặp chuyện không may, đảo Thiên Diệp cũng không tồn tại nữa, ngẫm lại thì đau lòng. Sở Chước bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta đánh không lại vị chủ lầu Nhân Vương cảnh Tuyết Y lâu kia." Mặc Sĩ Thiên Kỳ uể oải không thôi. Sở Chước sờ sờ lưng A Chiếu, nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, huynh đi qua xem tình huống, nếu có thể thì giúp đỡ, không thể giúp thì bảo vệ tốt chính mình, đừng để cho mình bị thương." Tuy rằng Sở Chước thực sự muốn giúp đỡ Nguyệt Thụ, nhưng nàng càng coi trọng tính mạng nhóm người bọn họ, không đi làm chuyện bất lực. Cho nên nàng để cho Bích Tầm Châu đi xem, cũng bởi vì Bích Tầm Châu là một yêu thú cấp mười hai, khi gặp được chuyện gì, có thể khéo léo ẩn giấu chính mình đi, chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề. Bích Tầm Châu nghe xong, vẫn chưa cự tuyệt, ước định xong chỗ tập hợp với Sở Chước thì rời đi. Đột nhiên A Chiếu nhảy đến trên vai Bích Tầm Châu. "Ài..." Sở Chước vừa định mở miệng, thấy Bích Tầm Châu và A Chiếu cùng nhau nhìn qua đây, chỉ có thể nói: "Cả hai đều phải cẩn thận, chúng ta ở bên ngoài đảo Thiên Diệp chờ hai người." Quên đi, A Chiếu đi qua cũng tốt, nó luôn luôn có chủ ý của mình, nếu nó đã có thể biết được Thượng cổ bách tộc, nói vậy trong lòng đã có ý tưởng hoặc kế hoạch gì đó, cho dù muốn quản việc không đâu cũng không hề gì. Bích Tầm Châu vẫy vẫy tay với bọn họ, rồi lập tức biến mất trong rừng rậm. Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau chạy hướng bên ngoài đảo Thiên Diệp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi đến nghiêng ngả lảo đảo, nhưng mà tinh thần của hắn phá lệ phấn khởi. "Sở cô nương, Bích công tử có thể được không? Hiện tại tu vi của hắn là cảnh giới gì? Có thể cứu Nguyệt Thụ hay không?" "Không biết, thương thế của hắn còn chưa có khỏi, không có biện pháp sử dụng toàn bộ thực lực, ta cũng không cách nào phán đoán được." Kỳ thực Sở Chước là muốn cùng đi qua xem, nhưng liếc mắt nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ một cái, liền đánh mất ý niệm này trong đầu. Tuy rằng nàng tự tin có thể bảo hộ chính mình, nhưng còn có luyện đan sư trạch nam Mặc Sĩ Thiên Kỳ này. Nay Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể luyện chế ra linh đan cấp sáu, thực lực cũng không cao, thực lực cũng chỉ có Không Minh cảnh, ngay cả Sở Chước là Vũ Hóa cảnh cũng đánh không lại. Để cho hắn luyện đan thì có thể, nhưng muốn cho hắn đánh nhau với người ta, vậy thì nghỉ cơm rồi. Nếu như đã có thể khẳng định thành tựu tương lai của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nói cái gì thì Sở Chước cũng không thể để cho hắn gặp chuyện không may. Về sau mỗi người bọn họ cần linh đan còn phải dựa vào Mặc Sĩ Thiên Kỳ luyện chế đấy. Nếu quyết dịnh trói buộc một luyện đan sư Hoàng cấp tương lai, hi sinh một ít là tất yếu. Mặc dù Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến Bích Tầm Châu đã qua đi, ít nhiều có chút an ủi. Lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh ầm vang, toàn bộ đảo nháy mắt nghiêng lệch, giống như một nửa muốn nghiêng lệch tiến vào trong biển. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh Mặc Sĩ Thiên Kỳ kêu thảm một tiếng, lăn xuống sườn dốc. Sở Chước một kiếm đi qua, trọng kiếm đính y phục đầu vai của hắn treo ở trên một thân cây, tuy rằng Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có lăn xuống nữa, nhưng chịu tư vị khổ sở giống như buộc thi thể ở trên cây. Sở Chước rút kiếm ra, lấy ra một sợi dây thừng không biết làm từ chất liệu gì trói chặt ở thắt lưng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, mang theo hắn bước đi. Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "......" Tuy rằng kinh nghiệm bị nữ nhân kéo đi không dễ chịu, nhưng tốt xấu gì Mặc Sĩ Thiên Kỳ có thể ở trong chấn động không ngừng mà đi được, không có lại nghiêng ngả lảo đảo nghiêng lệch đến nghiêng lệch đi, một đường chạy đi ra bên ngoài đảo Thiên Diệp. Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không so đo, chỉ hy vọng Nguyệt Thụ bên kia không có việc gì mới tốt. Chung quanh, người tu luyện giống như bọn họ vội vàng chạy thoát khỏi đảo rất nhiều, những người tu luyện này tu vi cũng không cao, bọn họ chính là đến đảo Thiên Diệp tìm kiếm linh thảo, nay không biết đảo Thiên Diệp phát sinh chuyện gì, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không ở lại chỗ này, để tránh mình bị cuốn vào. Ngược lại là có vài người tu luyện tự tin với tu vi của mình nên không có cố kỵ này, đều chạy qua hướng trung tâm, muốn nhìn một chút rốt cuộc Tuyết Y lâu đang làm gì, vì sao sẽ làm ra động tĩnh lớn như vậy. Lại một tiếng ầm vang, dưới chân Sở Chước lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nàng một tay bắt lấy nhành cây linh mộc ngã ngược lại hướng nàng, thân thể vững vàng trên mặt đất, kéo dây thừng trói chặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hai người hiểm hiểm né tránh những linh mộc ngã xuống đất. Người tu luyện và luyện đan sư khác cũng không phản ứng nhanh như nàng, bị những linh mộc ngã xuống đè trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Làm sao linh mộc lại ngã xuống đây? Không chỉ có linh mộc, ngay cả đất đá trên mặt đất đều quay cuồng, giống như địa long xoay người. Không, không phải địa long xoay người, mà là rễ cây chôn sâu dưới lòng đất, đúng là rễ cây ngọn linh mộc cổ ở trung tâm đảo Thiên Diệp, chúng nó chôn sâu dưới lòng đất, lúc này lại rút ra khỏi đó. "Mau nhìn, đó là cái gì?" Một tiếng kinh hô vang lên, chủ nhân của giọng nói có thể là quá mức giật mình, giọng đều có chút đứt đoạn. Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy ngọn linh mộc cổ chỗ trung tâm đảo giống như sống lên, cành lá của nó như là có sinh mệnh điên cuồng mà vặn vẹo, ở giữa không trung, phát ra thanh âm rì rào. "Là thụ yêu?!!" Có người kinh hô một tiếng. "Không có khả năng! Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua Thiên Thượng Hải có thụ yêu, hơn nữa linh mộc cổ này tuy rằng rất lớn, nhưng nó còn không có tu luyện ra linh trí, không có khả năng biến hóa." Thế gian vạn vật đều có linh hồn, yêu thú có thể tu luyện biến hóa, linh thụ linh thực cũng giống vậy, chỉ là chúng nó biến hóa cực kì khó khăn, phải trải qua vô số năm tháng, trước tu luyện ra linh trí, tiếp theo mới có thể tiếp tục tu luyện, khả năng mấy ngàn vạn năm cũng không có cách nào biến hóa, biến thành sinh linh sinh động. Ông trời là công bằng, cho một ít sinh linh có cuộc sống lâu dài, lại muốn thu hồi một vài thứ. Diendanlequydon~ChieuNinh Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cành lá ngọn linh mộc cổ lồng lộn ở giữa không trung như cũ, theo vũ điệu của nó, đảo Thiên Diệp chấn động phá lệ mãnh liệt, người ở trên đảo căn bản đứng không vững. Mọi người lập tức hoàn hồn từ trong khiếp sợ, sau đó tiếp tục chạy hướng ngoài đảo, vừa chạy trốn vừa chú ý ngọn linh mộc cổ đó. *** Lúc này, chỗ trung tâm đảo Thiên Diệp, một đám đệ tử Tuyết Y lâu nào thì chết, nào thì bị thương, trường hợp vô cùng thảm thiết. Người tu luyện trên Không Minh cảnh đều ngự sử pháp bảo trôi nổi ở giữa không trung, khiếp sợ nhìn ngọn linh mộc cổ đó. Lúc này chung quanh linh mộc cổ, bị một tầng ánh sáng màu xanh bao phủ, ánh sáng này là một kết giới linh khí thuộc tính mộc ngưng kết mà thành. Mà trên cành cây linh mộc cổ trong kết giới, một nam hài chừng mười tuổi đang đứng, làm cho người ta chú ý là trên đầu nó có một cây mầm nhỏ, vừa thấy thì biết không phải là người bình thường. Nam hài phẫn nộ nhìn trừng trừng nhóm người này, một cánh tay nõn nà giữ lại vỏ cây linh mộc cổ. Cùng so sánh với linh mộc cổ cao nghìn trượng, nam hài này cực kì nhỏ bé, nhưng mà nhãn lực của người tu luyện thật tốt, tự nhiên là rất dễ dàng thì cảm giác được hơi thở của nam hài đó, còn có mộc linh khí dư thừa trên người nó. Lúc này rốt cuộc người tu luyện không có rời khỏi đã hiểu rõ mục đích của Tuyết y lâu. "Giao Mộc Linh chi tâm ra đây, ta sẽ không giết ngươi." Chủ lầu Lược Hỏa đứng ở trước kết giới, thản nhiên nói. Nguyệt Thụ không nói gì, phẫn nộ trừng trừng nhìn hắn như cũ. Cuồng phong thổi bay tay áo chủ lầu Lược Hỏa, chủ lầu Lược Hỏa nhẹ nhàng mà vung tay áo, một hỏa linh quang màu đỏ đập lên trên đất, mặt đất ầm ầm nổ tung, lộ ra rễ cây lớn bao trùm ở dưới bùn đất, rễ cây đó bị linh quang đập mà đứt đoạn, đốt thành cháy đen. Linh mộc cổ giống như vô cùng đau đớn, cành lá vặn vẹo đến càng điên cuồng. Nguyệt Thụ nhịn không được đau lòng, đây là linh thụ sau khi hắn sinh thì tự tay trồng xuống. Tuy rằng cây này cũng không phải là Nguyệt Nữ bộ tộc, nhưng ở dưới sự chăm sóc của hắn, trải qua mấy trăm vạn năm, nó đã mở ra thần trí, chỉ cần cho nó thời gian, có lẽ qua mấy vạn vạn năm nữa, nó cũng có thể tu luyện biến hóa, thụ yêu như vậy so với sinh linh khác, càng nhận được yêu thích của Nguyệt Nữ tộc. Nhưng hiện tại, người nọ tổn thương nó lại thật đơn giản như chặt cây. "Đừng hòng!" Nguyệt Thụ cũng có tính khí, huống chi hắn đã hạ quyết tâm mang theo toàn bộ đảo cùng nhau chìm xuống biển, làm sao chịu đáp ứng? Chỉ cần đợi mấy người Mặc Sĩ Thiên Kỳ mang theo Mộc Linh chi tâm rời khỏi đảo Thiên Diệp, là hắn có thể mang theo đảo cùng những người xấu này cùng nhau chìm xuống biển. Nghĩ như vậy, Nguyệt Thụ tiếp tục giữ vững, khi chủ lầu Lược Hỏa tới gần, Nguyệt Thụ vẫy tay, trong lòng bàn tay nở rộ một chùm ánh sáng màu xanh biếc, rơi xuống bốn phía, lấy linh mộc cổ làm trung tâm, lại tăng thêm kết giới. Khi làm xong hết thảy, sắc mặt Nguyệt Thụ lại tái nhợt vài phần, ngay cả lá cây non trên đỉnh đầu cũng bị ủ rũ. Nguyệt Nữ tộc trời sanh tính tình yêu thích hòa bình, không thích tranh đấu với người khác, bọn họ cũng không có giá trị vũ lực cường đại, bất luận kẻ nào cũng có thể tổn thương bọn họ. Nhưng mà, Nguyệt Nữ tộc có tư chất tự nhiên hạng nhất cũng không kém hơn những người khác, bọn họ trời sinh chỉ có năng lực hóa linh. Chỉ cần địa phương có thực vật, là bọn họ có thể làm ra kết giới vô cùng lợi hại, lại bảo vệ được chính mình. Nhưng hiện tại Nguyệt Thụ còn nhỏ tuổi, kết giới hắn làm được, chỉ có thể chịu đựng bảo hộ của mình cùng thân hình linh mộc cổ, nhưng không cách nào bảo vệ toàn bộ đảo lại được. Đây cũng là chuyện cực kì bất đắc dĩ, thời gian trưởng thành của Nguyệt Nữ tộc rất dài lâu, Nguyệt Thụ sống lâu như vậy, không thể trưởng thành như cũ. Nếu hiện tại hắn đã trưởng thành, có thể làm ra kết giới lợi hại bảo hộ đảo Thiên Diệp, hắn cũng sẽ không kiên quyết như thế. Quả nhiên, ở dưới sự công kích vài lần của chủ lầu Lược Hỏa, kết giới càng ngày càng mỏng manh, hơi thở của Nguyệt Thụ cũng trở nên uể oải không phấn chấn. Diendanlequydon~ChieuNinh Hắn đã là nỏ mạnh hết đà. Ở khi kết giới chỉ còn lại có một tầng lục quang mờ nhạt, chủ lầu Lược Hỏa dừng tay, hỏi: "Ngươi là muốn tự mình giao ra Mộc Linh chi tâm, hay là để ta giết ngươi?" Nguyệt Thụ không nói gì, hắn ngồi xếp bằng ở trên linh mộc cổ, ngón tay lén lút nắm lấy một cái hạt xanh lá cây. Ngay tại khi chủ lầu Lược Hỏa rốt cục ra tay nổ nát kết giới, một ngọn lửa đuổi tới phương hướng Nguyệt Thụ đang ngồi, đột nhiên một tấm khiên bằng băng xuất hiện, chống đỡ ngọn lửa đó. Nguyệt Thụ đang chuẩn bị phá huỷ hạt cây linh mộc cổ, để cho đảo Thiên Diệp chìm xuống biển cũng hoảng sợ. "Người nào?" Chủ lầu Lược Hỏa hét lớn một tiếng. Ánh mắt Nguyệt Thụ cũng mở thật to, buông lỏng hạt cây trong tay, thiếu chút nữa ngã xuống, hắn vội vàng vịn chặt, trái tim đập thùng thùng thùng. Chủ lầu Lược Hỏa nổi trận lôi đình, ánh mắt sắc bén quét tới chung quanh, người tu luyện vốn đang vây xem bị hắn vừa nhìn, đều lui lại phía sau, để tránh bị hắn hoài nghi lên người, đến lúc đó cũng chiếm không được chỗ tốt. Tuyết Y lâu ở đại lục Thiên Thượng Hải làm việc có tiếng bá đạo, không ai dám đụng đến vào loại thời điểm này. Chủ lầu Lược Hỏa tìm kiếm một vòng, không phát hiện người âm thầm ra tay, càng phát ra căm tức. Trong cơn tức giận, tự nhiên cũng không nhẹ tay, trong tay ngưng tụ một chưởng hỏa linh, đánh tới Nguyệt Thụ trên linh mộc cổ một chưởng. Chưởng phong mang theo một cỗ hơi nóng cuồn cuộn mà đến, cường giả Nhân Vương cảnh ra tay, chỉ là linh khí thuộc tính hỏa, cũng đủ để đốt hủy cỏ cây chung quanh. Cành lá linh mộc cổ lại vặn vẹo, muốn lui về phía sau, nhưng nó sớm đã trở thành một thể với đảo Thiên Diệp, làm sao có thể dễ dàng di động? Mắt thấy một chưởng đó liền muốn đi đến trước mặt, đột nhiên mấy ngàn sợi băng tơ đánh tới. Một chưởng này của chủ lầu Lược Hỏa bị băng tơ đánh nghiêng lệch, hỏa linh chưởng oanh một cái đánh ở bên cạnh linh mộc cổ, để lại một dấu bàn tay cháy đen cực lớn. Sắc mặt chủ lầu Lược Hỏa âm trầm, đột nhiên quay đầu, rốt cục thấy rõ ràng đối tượng ra tay. Một con Ngọc Bích Băng Nhện cực lớn, phát ra hơi thở đại yêu thú mãnh liệt. Hết chương 54.