Cùng quân hoan
Chương 82 : Cùng quân hoan
Màn trời đỏ rực có nghĩa là gì? Kiều Nhược Nghiên hiểu rất rõ. Có nghĩa là mấy vạn mũi tên châm lửa bắn về phía tường thành, binh lính gặp nhau gầm rú chém giết, khiên và xác chết không hoàn chỉnh nổi lềnh bềnh trên dòng sông máu quanh thành.
Kiều Nhược Nghiên cũng hiểu vì sao Thẩm Thiên Xu muốn làm vậy.
Lương đế ngu ngốc vô đạo đức, lấy thiên hạ làm tài sản riêng, trượng sát thần tử trong sạch, đề bạt tiểu nhân, làm triều đình mù mịt chướng khí như một bãi nước đục. Những gian nan khổ cực của quốc gia đã bám sâu vào gốc rễ trong những thập niên Lương đế tại vị.
Không nói đến tình trạng gian nịnh lộng quyền trên triều đình, cứ nói đến cuộc chiến tranh cuối cùng giữa Đại Lương và Thát Đát trước khi bắt đầu mùa đông, mấy vạn tướng sĩ biên cương bảo vệ quốc gia, lúc vào sinh ra tử vì nước, vì triều đình mục đát rồi hậu phương không cung cấp đủ, bọn họ phải chịu khổ cạn lương thực mấy ngày!
Căn cơ trăm năm của Đại Lương triều đã mục nát thành một bãi uế vật từ lâu.
Cho nên, ngày ấy ở trên xe ngựa, hắn mới nói, nếu muốn cải cách canh tân, tất cả phải mạt sát từ ngọn nguồn.
Kiều Nhược Nghiên hiểu, nhưng không thể giải thích. Nàng chỉ muốn sống nửa đời sau bình yên với nam nhân, có thể sống đã không dễ rồi, Lương đế cái gì, gian thần cái gì, liên quan gì đến nàng? Liên quan gì đến Thẩm Thiên Xu hắn?
Người ác đã có trời phạt, vì sao cứ phải thêm mình vào?
Kiều Nhược Nghiên mặt cắt không còn một giọt máu, trong lúc dày vò, thời gian trôi cực kỳ chậm, ý thức của nàng bắt đầu mê man, tư duy tiêu tán trong gió lạnh thấu xương.
Thủ vệ hắc y sốt ruột tiến lên, muốn đập nàng ngất, Kiều Nhược Nghiên cố gắng đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: “Ta muốn ở đây chờ Thẩm Thiên Xu về, các ngươi dám động thủ với ta, sau khi tỉnh lại, ta sẽ lập tức tự sát!”
Suốt một đêm, sương sớm làm quần áo thiếu nữ ướt đẫm, khí lạnh thấu xương, gương mặt tái nhợt của nàng ửng đỏ như bị bệnh.
Kiều Nhược Nghiên cứ đứng chống đỡ dưới tàng cây, chống đỡ nhìn ánh lửa đỏ rực trên không trung của hoàng thành, chống đỡ chờ đến khi biển lửa bị tấm màn đen cắn nuốt, chống đỡ đến khi ánh ban mai đầu tiên quấn lên mái tóc ướt của nàng.
Chống đỡ đến khi nam nhân toàn thân dính đầy máu tươi, máu me nhầy nhụa đến nỗi không nhìn thấy rõ màu của áo giáp hoảng loạn đẩy cửa gỗ ra, lúc nhìn thấy thiếu nữ chật vật trong sân, hắn lao vút đến, bước chân không vững, ôm chặt nàng vào lòng.
“...” Làn môi trắng nhợt của nàng liên tục ngập ngừng, nhưng lại không phát ra tiếng, chỉ còn tiếng thở dốc gấp gáp rất nhỏ từ mũi.
“Xin lỗi, Nghiên Nhi, xin lỗi, là lỗi của cha, xin lỗi…”
Kiều Nhược Nghiên nghe nam nhân lẩm bẩm xin lỗi, giọng điệu áy náy, có chất lỏng chảy xuống má nàng, ẩm ướt, ban đầu nàng tưởng là giọt sương, nhưng nàng bừng tỉnh, sương lạnh, làm gì nóng bỏng như trên mặt?
Giọt nước mắt đó chảy vào đáy lòng nàng, làm tim nàng ấm áp, cơ thể cũng ấm theo, nàng mở miệng, giọng nói khàn khàn không thành tiếng.
“Cha, cả một đêm hôm qua, ta thật sự… hận chàng chết đi được.”
-Hoàn-
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
28 chương
54 chương
65 chương
21 chương
71 chương