Cùng quân hoan

Chương 79 : Cùng quân hoan

Mấy ngày tiếp theo, phần lớn thời gian, Kiều Nhược Nghiên đều được cha ôm trong lòng.   Nàng lờ mờ cảm thấy không bình thường, mỗi lần vừa mới có một chút manh mối, nàng đã bị nam nhân phía sau mạnh mẽ đưa đẩy tách ra.   Dần dà, thiếu nữ say mê dưới háng cha đã xem nhẹ sự quỷ dị này.   Người hầu của phủ tướng quân cứ dần được cho thôi việc. Phủ tướng quân rộng vốn đã ít người, bầu không khí vắng vẻ.   Sau khi người hầu đi, trong phủ tường son xưa cũ càng trống trải hiu quạnh, vài chiếc lá úa tàn rơi lả tả, Kiều Nhược Nghiên đi trong phủ luôn cảm thấy khá hụt hẫng.   Đặc biệt là lúc nàng đưa khế ước bán thân và vài món trang sức cho Tiểu Hà. Biết sắp được trả về nhà, nha đầu kia nước mắt giàn giụa, khóc lóc kêu muốn đi cùng nàng.   Kiều Nhược Nghiên khuyên can mãi, nói Tiểu Hà ngươi đi theo chúng ta sau này chắc chắn sẽ phải chịu nhiều đau khổ, không bằng cầm ngân lượng về nhà, sớm tìm một nam tử, sống thật tốt.   Hơn nữa cha nương ngươi vẫn ở trong thành, ngươi vẫn còn nhỏ, chẳng nhẽ phải rời xa người thân? E là cả đời này ngươi và người nhà sẽ khó gặp lại nhau.   Tiểu Hà lã chã nước mắt, cuối cùng nàng ấy cầm đồ, lưu luyến rời khỏi phủ.   Sau khi tiễn Tiểu Hà, Kiều Nhược Nghiên tính toán những vật phẩm cần mang đi, nàng quản lý sổ sách trong phủ, biết phủ tướng quân không giàu có như người ngoài phỏng đoán.   Hoàng kim bạc trắng mà Lương đế ban thưởng và quà cha nhận của khách quý khi về kinh đều bị hắn đổi thành ngân phiếu, tặng cho tướng sĩ trấn thủ biên cương và người dân nhà có nam tử chết trên trên sa trường.   “Nghiên Nhi đang nghĩ gì vậy?” Một cơ thể nam tính cường tráng ấm áp dán lên lưng nàng, cánh tay vòng lấy eo nàng, ôm chặt, kéo nàng vào lòng.   “Cũng không có gì, nghĩ đến chuyện ngày mai phải rời khỏi nơi này, có chút cảm khái thôi.” Kiều Nhược Nghiên cảm thán, nàng mở quyển sổ viền lam trong tay ra, ý bảo cha đọc ghi chép, nói:   “Nghiên Nhi đối chiếu sổ sách, nhận ra trong phủ chỉ còn lại tổng cộng mấy trăm lượng bạc trắng. Tuy không nhiều lắm, nhưng cũng may là vẫn còn một chiếc xe ngựa để dùng.”   “Ừm, đủ dùng rồi.” Thẩm Thiên Xu lấy quyển sổ kia ném lên bàn, hắn đứng phía sau con dâu nhỏ, dán chặt lên người nàng, vuốt cái bụng bằng phẳng của nàng, cười nói:   “Sau khi rời khỏi nơi này, trước tiên chúng ta tìm một nơi nhàn cư giữa chốn sông núi, bao giờ Nghiên Nhi có thai, chúng ta sẽ chuyển vào phố.”   “Nghe cha hết.” Kiều Nhược Nghiên kéo ống tay áo, một chiếc trâm nhỏ bạch ngọc khảm ngọc cắm trong mái tóc đen của nàng. Lúc quay đầu, hạt ngọc đong đưa, gương mặt kiều diễm động lòng người của nàng đong đầy nụ cười hạnh phúc.   Con dâu rất chờ mong tương lai của bọn họ, thấy vậy, ngón tay đặt trên bụng thiếu nữ của Thẩm Thiên Xu bỗng khẽ run lên.   Ngực hắn khó chịu, vội vàng nhắm mắt lại, ổn định hơi thở, giấu đi vẻ khác thường trên mặt.   “Đêm nay nghỉ ngơi thật kỹ, sáng mai cha sẽ gọi con dậy.” Hắn ôm con dâu đến bên giường, lúc xoay người đi, hắn bị nàng giữ chặt góc áo, con dâu mong chờ nhìn hắn, “Cha không ngủ với Nghiên Nhi sao?”   “Cha vẫn còn vài chuyện quan trọng cần xử lý.” Nam nhân nắm tay nàng, trong mắt ngập tràn vẻ dịu dàng, ấm áp như gió xuân.   Trời sinh tính Thẩm Thiên Xu đã lạnh lùng nghiêm khắc, làm việc bá đạo, nhưng gần đây lại đổi tính. Lúc chỉ có hai người, hắn nói chuyện nhẹ nhàng, ánh mắt thả lỏng, cho nàng hết toàn bộ sự dịu dàng ít ỏi của hắn.   Kiều Nhược Nghiên đột nhiên cảm thấy bất an.   “Cha, có phải người có chuyện gì gạt con không?” Thật ra Thẩm Thiên Xu ngụy trang rất giỏi, nhưng Kiều Nhược Nghiên rất nhạy cảm, ban đầu nàng mất đi người thân, sau đó tang phu quân, những nỗi đau khổ trong cuộc sống làm nàng giống như chim sợ cành cong.   Biểu hiện không bình thường của nam nhân làm nàng cảm nhận được sự quỷ dị, sợ hãi mất đi.   Một chút ngờ vực bất an trong lòng bị sự khác thường nhỏ của hắn dạo gần đây thiêu đốt thành ngọn lửa cháy lớn lan ra đồng cỏ trong ngực nàng. Vẻ sợ hãi tột độ ngập tràn trong mắt nàng, nàng kéo hắn không buông ra, bất an nói:   “Người thân đã mất, phu quân chết trận, Nghiên Nhi chỉ còn một người thân là cha thôi, cha…”   Thẩm Thiên Xu khiếp sợ quay đầu lại, ngực bị tảng đá to va vào, đau đớn, sau đó lại vui mừng, hắn cụp mắt nhìn con dâu: “Con khỏi rồi? Khỏi khi nào? Khi nào?”   “Nhớ lại một cách đứt quãng.” Thiếu nữ ngượng ngùng nói, trên mặt là tình ý ngại ngùng, “Thật ra lần thứ hai… làm, làm chuyện đó với cha, có lúc trong mắt Nghiên Nhi là mặt cha, có khi lại là mặt phu quân.”   “Trước đó đa số thời gian không được tỉnh táo, lúc tỉnh lại, nhớ rõ mọi chuyện hoang đường với cha…” Nàng nói, lén giấu mặt vào dưới chăn, giọng càng lúc càng nhỏ. “Hoàn toàn tỉnh táo lại, là mấy ngày này…”   “Tốt quá, tốt quá…” Nàng chưa từng ghét hắn, sau khi tỉnh táo lại, nàng đối diện với hắn như nữ tử gặp mặt tình lang. Sau khi đứng đực ra không biết làm gì, trong tim, trong mắt Thẩm Thiên Xu đều là con dâu nhỏ của hắn.   Chiếm lấy cơ thể con dâu nhân lúc nàng không được tỉnh táo, Thẩm Thiên Xu càng ngày càng mê say, hắn và con dâu giao hợp càng kịch liệt triền miên, cảm giác tội lỗi đè sâu dưới đáy lòng lại càng ngày càng tăng.