Cùng quân hoan

Chương 71 : Cùng quân hoan

Kiều Nhược Nghiên gục đầu xuống, nàng cầm đũa gắp một miếng trái cây trong chiếc đĩa thuỷ tinh trên bàn ăn, tay đột nhiên run rẩy, trái cây theo một góc váy rơi xuống mặt đất.   Hàng mi dài run rẩy, nàng ngước mắt nhìn hắn, cong môi, nhưng vẻ mặt còn khó coi hơn khóc.   “Xin lỗi, Nghiên Nhi.” Dưới bàn, bàn tay ấm áp khô ráo của Thẩm Thiên Xu phủ lên tay trái lạnh lẽo đặt trên đùi của nàng, bọc lấy tay nàng, hắn lẩm bẩm lặp lại: “Xin lỗi…”   “Cha, cha không nên nói vậy.” Thấy hắn như vậy, Kiều Nhược Nghiên áy náy, “Kiều gia gặp nạn, Nghiên Nhi lưu lạc làm việc đê tiện. Cha và phụ thân con chỉ có một chút tình đồng liêu, nhưng cha lại bằng lòng đương đầu với nguy hiểm bị giáng chức, rời khỏi biên cương, cứu Nghiên Nhi ra khỏi nơi ma quỷ.”   “Đời này, Nghiên Nhi thật sự rất cảm kích cha.” Đáy mắt thiếu nữ vẫn còn ánh nước, đôi mắt lóng lánh trong veo thấy đáy, nàng buông đũa ngọc, lòng bàn tay mềm mại dán lên mu bàn tay của nam nhân, “Nếu không có cha, chắc chắn bây giờ Nghiên Nhi sẽ sống không bằng chết.”   Phàm là nữ tử lưu lạc làm quan kỹ, phần lớn là sống cực kỳ thảm thiết. Lúc trước, Kiều Nhược Nghiên vừa mới vào tư giáo phường, nàng đã bị hiện thực hung hăng vả vào sự rụt rè và kiêu ngạo thuộc về tiểu thư khuê các.   Trong những nử tử cùng nhóm vào tư giáo phường với nàng, có một vị họ Dư, cũng xuất thân từ thế gia. Tính nàng ấy vừa trinh liệt vừa cao ngạo, thường xuyên châm chọc mỉa mai các ma ma. Không lâu sau, trong đại đường tư giáo phường, trước mặt mọi người, nữ tử ấy bị lột sạch váy áo, ném vào trong đám đại hán trần truồng, bị chà đạp.   Nữ tử ấy bất lực bị bọn đại hán đè dưới thân, ban đầu tức giận gào thét mắng mỏ, phẫn nộ đánh lên ngực các nam nhân, giãy giụa kịch liệt, khàn giọng nằm dưới thân các nam nhân, mặt đau thương như tro tàn.   Sau đó các ma ma rót mị dược mạnh cho nàng ấy, nữ tử đó liền đỏ bừng mặt cao giọng thở dốc, hai mắt sáng lên, thèm khát xoay người ngồi trên hông nam nhân, điên cuồng lắc mông, bắt đầu cưỡi mãnh liệt.   Dạy dỗ thiên kim tiểu thư trinh tiết cao quý thành nữ nhân dâm đãng đê tiện là chuyện mà các ma ma cầu được ước thấy nhất. Cho nên Kiều Nhược Nghiên luôn sống thật cẩn thận, các ma ma cho nàng dùng thuốc, nàng liền nhắm mắt trần truồng. Các ma ma dạy những kỹ thuật xấu hổ, nàng liền giả vờ nghiêm túc nghe, học tập.   May mà lúc đó nàng vẫn chưa cập kê, nàng lấy lòng các ma ma, khiến bọn họ thương tiếc nàng một chút, đợi nàng cập kê rồi mới để nàng tiếp khách sau.   Kiều Nhược Nghiên cho rằng cuộc đời này mình sẽ chết ở nơi tư giáo phường dơ bẩn, làm kỹ nữ đê tiện nhất. Không ngờ rằng, sự xuất hiện của Thẩm Thiên Xu mang đến bước ngoặt cho cuộc đời nàng.   Một giọng nam câu nệ ngắt quãng suy nghĩ của Kiều Nhược Nghiên. Nam tử mặc mãng bào màu đen viền vàng, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng ngũ quan lại bình thường không có gì đặc sắc, hắn hơi khom lưng đứng trước bàn ăn, giơ chén vàng lên, nói:   “Ngày lành đã đến, trời phù hộ Đại Lương. Bây giờ loạn Thát Đát phía bắc đã bình định, thu hồi đất mất, lấy lại non sông. Do một mình bệ hạ thức khuya dậy sớm, có cách chấp chính. Nhi thần tại đây cung chúc bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.”   Những lời này có thể nói là thể hiện hết mức hai chữ nịnh nọt, làm mọi người ở đây theo không kịp. Thái Tử điện hạ dẫn đầu, quần thần lập tức đứng dậy, tay nâng chén vàng trăm miệng một lời:   “Thần cung chúc bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.”   Hiển nhiên Lương đế ngồi trên cao rất hưởng thụ sự lấy lòng của quần thần, ông ta cong môi, mở to đôi mắt đầy nếp nhăn xung quanh, cười nói: “Đại Lương có thể mở ra thịnh thế, thiên hạ thái bình, không phải công của một mình trẫm, chúng ái khanh cũng không thể thiếu công.”   Lương đế nhìn quét qua xung quanh, khoảnh khắc ánh mắt rơi xuống người Thẩm Thiên Xu, thấy hắn mặc quan phục, tức khắc tâm trạng ông ta không vui, giọng lạnh nhạt: “Ái khanh đúng là thần tử tốt làm hết phận sự, ngay cả tham gia tiệc tối cũng mặc như lên triều.”   “Muôn tâu bệ hạ, thần có chuyện quan trọng muốn khải tấu.” Thẩm Thiên Xu bỗng đứng dậy, gương mặt nghiêm túc, bóng lưng thẳng tắp mà đơn độc, không hợp với bầu không khí ồn ào vui vẻ của yến hội.   Mặt Lương đế bỗng đen sì.   “Có chuyện gì, ngày mai Thẩm đại tướng quân ở trên triều nói chẳng phải là tốt hơn sao!” Nhu phi oán trách liếc Thẩm Thiên Xu, nàng ta vuốt ve ngực Lương đế, cười quyến rũ, “Bệ hạ, vì đêm nay, thần thiếp đã chuẩn bị riêng một điệu múa hát độc đáo cho bệ hạ.”   Gương mặt cứng đờ của Lương đế đã hoà hoãn lại, ông ta túm lấy bàn tay đang tác loạn trước ngực, giọng chờ mong, “Điệu múa thế nào? Ái phi còn không mau gọi ra góp vui!”   Nhu phi đột nhiên ngắt lời làm Thẩm Thiên Xu trực tiếp bị Lương đế gạt sang một bên, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo, cứ đứng đó. Đến khi ngón tay bị con dâu kéo nhẹ, hắn nhìn con dâu lo lắng cho hắn, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xuống.   “Bệ hạ…” Nhu phi kéo dài âm cuối, quyến rũ khẽ gọi. Sau đó, khuỷu tay nàng ta đè lên mặt bàn, nghiêng hai bàn tay vỗ vào nhau.   Một đám vũ nữ chỉ khoác lụa mỏng trong suốt, chân đeo chuông bạc, dẫm lên giai điệu tiếng nhạc, nhẹ nhàng xoay người bước vào yến hội. Căn bản lớp lụa mỏng kia không thể che được cơ thể mềm mại, lả lướt, hấp dẫn của đám vũ nữ, mặc trên người như không có gì, càng mê hoặc.   Lúc giơ tay khom lưng, bộ ngực cao ngất trơn nhẵn như quả cầu tuyết của đám vũ nữ cũng lắc lư theo, vòng eo mềm mại vặn vẹo, bọn họ nhón mũi chân, khe hở nhỏ đỏ bừng giữa hai chân bại lộ trong mắt mọi người, lông đen ướt át, mép huyệt chảy nước tản ra mùi hương tình dục dính nhớp, làm hơi thở của nhóm quần thần bỗng trở nên hỗn loạn.