Cùng quân hoan

Chương 50 : Cùng quân hoan

Nói không hề khoa trương chút nào, rằng mười năm nay Giang Hành chỉ sống vì em gái.   Sinh ra tính anh đã bất thường, bởi vì tình cảm bố mẹ không hòa thuận nên thời thơ ấu anh sống trong trạng thái nuôi thả.   Giang Hành bị hàng xóm xung quanh gọi là “sói con”.   Năm Giang Tư Tư sinh ra, Giang Hành mới chỉ tám tuổi.   Lúc đó Giang Hành không hiểu, bố mẹ anh, rõ ràng cực kỳ chán ghét nhau, ở nhà sống như kẻ thù. Nhưng trước mặt người ngoài, bọn họ lại có thể giả vờ vợ chồng tình cảm vì cái gọi là mặt mũi.   Nếu Giang Hành là đứa trẻ sinh ra khi bố mẹ vừa cưới nhau, tình cảm đậm sâu, thì sự ra đời của Giang Tư Tư tám năm sau như là một loại công cụ vợ chồng Giang gia dùng để hàn gắn tình cảm.   Đóng cửa lại, vợ chồng Giang gia thường xuyên cãi nhau, ở bên ngoài, hai người bọn họ đều là người sống thể diện, đều trọng mặt mũi, không chịu nổi sự chỉ trỏ sau lưng của người khác nếu ly hôn.   Bọn họ thử sinh đứa thứ hai để hàn gắn tình cảm, nhưng sự ra đời của Giang Tư Tư lại không cứu được cuộc hôn nhân đang ở bên bờ vực đổ vỡ này.   Sau đó, vợ chồng Giang gia ra tòa phân chia tài sản, trở mặt với nhau để tranh đoạt tài sản, hai đứa nhỏ bị đá qua đá lại như quả bóng cao su.   Hai anh em được phán ở với bố, còn mẹ của bọn họ, mỗi tháng chi trả một số tiền sinh hoạt cố định.   Bố Giang miễn cưỡng ở nhà hai tháng, một buổi tối cuối tuần nào đó, ông gọi con trai vừa lên cấp ba vào phòng, áy náy đưa cho Giang Hành một tấm thẻ ngân hàng.   Từ tiểu học đến đại học, nuôi nấng hai đứa nhỏ cần phải chi trả rất nhiều, bố Giang trời sinh tính lãng mạn yêu tự do, không muốn buông bỏ cuộc sống xuất sắc vừa mới bắt đầu vì hai đứa con mà ông ta thật sự không thích.   Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh nhận cái thẻ từ tay bố, vẻ mặt cực kỳ châm chọc.   Tối đó, Giang Hành nắm tay em gái nhỏ đứng ở cửa, nhìn bố gấp gáp rời đi.   Anh ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa đầu em gái, nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tri của cô, nói: “Từ nay về sau, chỉ còn anh hai và Tư Tư thôi.”   “Anh hai sẽ bảo vệ em thật tốt.” Anh trịnh trọng hứa hẹn.   Trong một căn phòng ngủ được trang hoàng tinh xảo, thiếu nữ nằm trên chiếc giường lớn màu xanh da trời mềm mại, mày nhíu lại, môi mím chặt, nét mặt lúc ngủ nhìn rất đau khổ.   “Anh hai ——” ngón tay mảnh khảnh của thiếu nữ túm chặt ga giường, đột nhiên mở mắt, giây tiếp theo, cô bật dậy, cuồng loạn hét lên: “Giang Hành ——”   “Anh đây, anh đây.” Giang Hành ngủ cạnh Giang Tư Tư bị tiếng kêu này làm tim co rút lại, anh ngồi dậy ôm em gái vào lòng, vùi đầu vào cần cổ thơm ngát của cô, “Đừng sợ, đã qua rồi.”   Nghe thấy giọng anh, Giang Tư Tư mới yên tâm hơn, cô xoay người ôm anh, giọng run run: “Anh hai, hình như tối hôm qua em mơ thấy ác mộng.”   “Ác mộng rất đáng sợ, rất đáng sợ.”   Cô ôm rất chặt, chặt như muốn khảm mình vào trong xương cốt của Giang Hành. Vết thương sau lưng đột nhiên bị cánh tay em gái đè lên, Giang Hành đau đớn bật thốt tiếng kêu rên.   “Anh sao vậy?” Lúc này cô mới chú ý đến gương mặt trắng bệch của Giang Hành, cô hoảng loạn rời khỏi lồng ngực anh trai, muốn giơ tay cởi áo anh ra nhưng lại sợ đụng vào anh.   “Anh không sao.” Giang Hành cong môi cười, vừa an ủi cô vừa chờ cơn đau xuyên tim sau lưng hoà hoãn lại.   “Hoá ra chuyện xảy ra tối qua không phải là mơ.” Nhìn căn phòng ngủ cô không quen này, hai hàng lệ chảy xuống gương mặt thiếu nữ, “Tại em cả, em nên nghe lời anh chuyển nhà mới phải, em xin lỗi, em xin lỗi…”   Sau khi Giang Hành trở nên giàu có, anh đã có ý định chuyển nhà nhiều lần, tiểu khu kia ngay cả giấy tờ cũng không có, lần nào ra ngoài, Giang Hành cũng lo cho sự an toàn của em gái.   Giang Tư Tư lại không nỡ rời xa nơi đã nuôi cô lớn lên, ngôi nhà đó chứa đựng quá nhiều hồi ức của thiếu nữ và anh trai, cô thật sự không nỡ.   “Anh hai phải xin lỗi mới đúng.” Giang Hành cúi đầu, liếm mút nước mắt trên mặt cô, “Đừng tự trách mình, là anh không bảo vệ em thật tốt.”   Môi lưỡi của anh quá dịu dàng, đầu lưỡi lướt qua mặt cô, làm Giang Tư Tư đỏ mặt, cô thút tha thút thít nói: “Anh hai, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”   Những sự xấu xa u ám đó, Giang Hành tuyệt đối sẽ không nói rõ với Giang Tư Tư.   Anh lè lưỡi khẽ liếm đôi môi đỏ khô nứt của cô, làm nó ướt át, sau đó nghiêng đầu ái muội phả hơi vào tai cô, “Em đỏ mặt rất đáng yêu, anh hai muốn em, muốn dùng dương vật lớn cắm vào huyệt mềm của em gái,”   Đến lúc nào rồi mà còn nói đùa thế này chứ, Giang Tư Tư trừng mắt nhìn anh, thấy gương mặt anh đẹp trai cuốn hút, đôi mắt cong quyến rũ, tai cô đỏ lên.   Giang Hành làm việc luôn cẩn thận, nhạy cảm đa nghi với mọi chuyện.   Tai mắt của anh trải rộng toàn bộ thế giới ngầm, cũng biết một phần kế hoạch của đám người đó.   Tối hôm qua người tiến hành giao dịch với anh chính là lão đại của tên mặt sẹo, cho dù đối phương ngụy trang rất tự nhiên, Giang Hành vẫn nhìn thấy điểm đáng ngờ rất nhỏ.   Ban đầu Giang Hành cho rằng đối phương muốn liên hợp với người khác đen ăn đen, để đề phòng ngộ nhỡ, anh cố ý kéo dài nửa tiếng để điều chỉnh kế hoạch. Kết quả đối phương không chỉ muốn đen ăn đen, còn muốn mượn lực lượng cảnh sát để tiêu diệt anh tận gốc.   Giao dịch tiến hành được một nửa, một bọn cướp cầm súng đột nhiên xông vào cướp hàng. Ai cũng không nghĩ rằng, phát súng đầu tiên của Giang Hành không phải hướng về phía bọn cướp, mà là vào đầu lão đại của bên giao dịch.    Lão đại vừa chết, tất cả kế hoạch ban đầu của đối phương lập tức loạn lên.   Giang Hành giành phát động công kích trước, thân phận của anh đặc thù, hấp dẫn rất nhiều phát súng trong cuộc hỗn chiến, vài viên đạn làm anh trầy da, cuối cùng có một viên bắn vào lưng anh.   Giang Hành kết thúc cuộc chiến trước khi cảnh sát đến, anh bị thương dẫn theo những thuộc hạ may mắn vẫn sống chạy ra ngoài, phản ứng đầu tiên chính là về nhà tìm Giang Tư Tư.   Nếu đối phương dám cho anh vào chỗ chết, vậy rất có thể là nơi ở của anh đã bại lộ.   Đương nhiên loại chuyện đáng sợ này anh sẽ không nói cho Giang Tư Tư, anh chỉ biết như bây giờ, hàm răng cắn vành tai trắng nõn của em gái, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn dụ dỗ cô.   “Bé ngoan, cho anh hai mút ngực đi.” Anh vùi mặt vào bộ ngực mềm mại cao ngất của thiếu nữ, liên tục cọ xát, “Để anh hai liếm núm vú, được không? Liếm núm vú của em.”