Cùng Quân Đồng Tâm

Chương 9 : Đại hội thể dục thể thao I . .

Đại hội thể dục thể thao diễn ra vào tuần cuối cùng của tháng 10. Tuần đầu tiên tháng 10 sau khi thảo luận. Người này đăng ký hạng mục này, người kia đăng ký hạng mục kia, còn ai đăng ký gì đó nữa. Hinh Đồng không chú ý lắm. Đăng ký là tự nguyện. Cô là học sinh mới, lớp thể dục mới học được mấy tiết. Không ai biết sở trường của cô. Cô cũng không biết tình hình học tập của bạn học ở đây, biết đâu nhân tài ẩn giấu cả! Không ai động viên cô cũng không muốn đứng ra nhận việc Sức bật của Hinh Đồng rất mạnh, cơ thể lại mềm dẻo, lực nhảy vô cùng tốt, so với các học sinh nữ đồng lứa. Sở trường của cô là chạy nhanh. Đại hội thể dục thể thao từ lớp một đến lớp 10, cô đăng ký tham gia chạy 50m, 100m, chạy tiếp sức 100m, hoặc chạy vượt rào 100m, thành tích khá tốt. Đối với cô mà nói, có thể chạy ở hạng mục 200m nhưng khả. 400 m thì hơi quá sức, 800 m không cố được, 1500 m thì không cần phải nói nữa. Bởi vì sức bật tốt, chạy nhanh, cho nên nhảy xa Hinh Đồng cũng không tệ. Nhảy cao thì tàm tạm có thể chấp nhận được, nhưng cô sẽ không tham gia mấy hạng mục này. Các hạng mục khác muốn sử dụng lực cánh tay như môn đẩy tạ, ném lao v..v, có hai khả năng một là xếp thành tích kém, hai là không đạt tiêu chuẩn, có đôi khi phải thi lại vài lần, thầy giáo thể dục nhìn cô bởi vì cố gắng dùng lực mà nghẹn hồng mặt, hơn nữa cô có một đôi mắt to trong suốt làm người khác xúc động, nên đã mắt nhắm mắt mở cho cô thi qua. Một ngày giữa tháng 10, lúc nghỉ giữa giờ buổi chiều, uỷ viên thể dục Hùng Kiệt đột nhiên đứng trước bàn Hinh Đồng, cầm trên tay tờ đăng ký. “Phương Hinh Đồng, đại hội thể dục thể thao lớp chúng ta vẫn chưa đăng ký đủ, cậu có thể đăng ký thi một hạng mục nào đó không?” Hinh Đồng ngẩng đầu, “Tớ không giỏi hạnh mục nào cả.” Hùng Kiệt đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, “Quan trọng là tham gia thôi.” “Tham gia, nhưng lỡ như chỉ có một người tham gia thì thật thảm.” “Nếu có hạng mục nào lớp chung ta không đăng ký tham gia, xem như bỏ cuộc, thì mới càng thảm ấy.” Cũng đúng. Hinh Đồng không lên tiếng. Bỗng nhiên cô nghe thấy động tĩnh từ phía sau, sau đó là tiếng gậy gõ xuống đất đi về phía cửa sau. Hinh Đồng giật mình, hỏi Hùng Kiệt, “Còn hạng mục gì nữa?” Hùng Kiệt mừng rỡ, cầm tờ danh sách trên tay đưa cho Hinh Đồng. Hinh Đồng nhìn nhìn, trên cùng là hạng mục thi đấu điền kinh. Bên học sinh nữ tổ 50m đầy, 100 m đầy, chạy tiếp sức 100m thiếu một người, 100 m vượt rào thiếu một người, 200 m, 400 m đều đầy, 800 m thiếu một người, 1500 m thiếu một người. Cô không muốn nhìn xuống, dù sao ngoài điền kinh hạng mục khác cô không giúp được. Cô viết thêm tên mình vào chỗ trống của hai hạng mục chạy tiếp sức 100m và chạy vượt rào 100m. Sau đó đem giấy đăng ký cho Hùng Kiệt. Hùng Kiệt nói liên tiếp hai từ cám ơn, vẻ mặt vui mừng rời đi. Chuông vào học vang lên cô nghe thấy tiếng Tiêu Quân Vũ chống gậy về chỗ ngồi. Chiều hôm đó hai người không nói gì, giống như ngày bình thường. Trong lớp học bọn họ nói chuyện không nhiều lắm. Hết giờ học trên đường về nhà, Hinh Đồng nói cho Quân Vũ, “Lúc chiều tớ đăng ký chạy tiếp sức 100m và chạy vượt rào 100m.” “A.” Quân Vũ nhìn, gật gật đầu.”Cậu chạy rất nhanh à?” Quân Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Hinh Đồng chạy bộ. Trên thực tế cậu chưa bao giờ nhìn thấy bạn học chạy bộ. Tiết thể dục cậu được miễn học. “Đúng vậy, hồi nhỏ tớ có biệt hiệu là “Cơn lốc nhỏ" và “Đôi chân nhanh” đó! Thật ra mặc dù Hinh Đồng chạy rất nhanh, nhưng không ai gọi cô như vậy cả. Mấy đứa bé nếu đặt biệt danh đều dùng để chê cười người khác, rất ít khi khen ngợi. “Cơn lốc nhỏ" và “Đôi chân nhanh” là Hinh Đồng tự khen. Hôm nay vừa đặt. “Ha ha.” Quân Vũ nhẹ nhàng cười, “Thật vậy á?” “Cậu không tin? Không tin cậu có thể đến xem tớ chạy!” Hinh Đồng cười nói. Quân Vũ ngẩn ngơ. Nụ cười trên mặt từ từ biến mất. Cậu không nói gì thêm. “Tớ ở đây trừ cậu ra không có người bạn nào. Tớ sợ đến lúc đó đến một người cổ vũ cho tớ cũng không có.” Hinh Đồng vẫn tươi cười, “Nhưng mà, cậu không đến cũng không sao. Thật ra tớ cũng không biết ở đây có người chạy nhanh hay không nữa. Lỡ may tớ về cuối cậu không thấy là tốt nhất. Dù sao người khác tớ không thân, nên không tính mất mặt.” Trái tim Quân Vũ dường như có cái gì đó đụng mạnh vào. Cậu vẫn không nói gì. Hinh Đồng ngẩng đầu lá cây ngô đồng ven đường, đột nhiên nói, “Ngày hôm qua tớ có đọc một truyện cười. Một học sinh tiểu học tham gia đọc diễn cảm trước trận đấu, cô bé rất khẩn trương, thầy giáo cổ vũ cả buổi, lòng bàn tay của cô bé vẫn đổ mồ hôi. Đến lượt cô bé. Cô bé cắn răng một cái, đi lên giữa bục, nói "Các thầy cô giáo, các bạn học, đề tài hôm nay mà em nói đó là: Lá đỏ điên rồi..." ha ha, chắc là lá phong đỏ, cô bé nói thành lá đỏ điên rồi, có buồn cười không?” Đoạn đường còn lại hai người vẫn như ngày thường. Ngày đó về sau, Hinh Đồng không đề cập với Tiêu Quân Vũ chuyện đại hội thể dục thể thao nữa. Cho dù là ngày đầu tiên của đại hội thể dục thể thao cô cũng không nói gì Ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao là một ngày mát mẻ cuối thu, Hinh Đồng rất hào hứng. Cô mặc sơ mi trắng, quần lam, giày thể thao màu trăng, đi đến trường học. Cuộc thi diễn ra trên sân thể dục và sân bóng của trường, trên đó đã dùng vôi trắng vẽ thành đường chạy. Xung quanh sân trường cờ đủ loại màu sắc tung bay. Bình thường mỗi tuần sau lễ kéo cờ mở màn cuộc thi đã bắt đầu treo khẩu hiệu, trên đó là những chữ cái màu trắng được dùng băng gim nhỏ gim lại thành dòng chữ “Nhiệt liệt chúc mừng đại hội thể dục thể thao lần thứ 39 của trường trung học phụ thuộc Phục Đán thành công tốt đẹp.” trên sân trường đã phân chia từng lớp theo từng khu vực. Đã có mấy bạn học chuyển ghế ngồi trên vị trí của lớp mình. 8 giờ sáng đại hội thể dục chính thức bắt đầu. Đại diện mỗi lớp tiến vào sân. Kéo quốc kỳ, hát quốc ca, sau đó hiệu trưởng phát biểu diễn văn khai mạc. Đại diện lớp sau khi nghe xong tiến hành đi ra. Cuộc thi chính thức bắt đầu. Trận đấu của Hinh Đồng đều buổi chiều. Chạy 100m vượt rào vào 1h 30" chiều, còn chạy tiếp sức 100m vào 4h chiều. Nếu có bạn học trong lớp nào bước vào trận đấu cô đều cỗ vũ cố lên, còn thời gian khác cô cùng bạn học khác nói chuyện. Có rất nhiều bạn học trước kia cô chỉ biết tên, nhưng chưa cơ cơ hội nói chuyện nhiều, hôm nay xem như là lần đầu tiên chính thức nói chuyện. Đề tài nói chuyện của mọi người đều là thành tích của các trận đấu. Lớp chúng ta cho đến lúc này có bao nhiêu người đứng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, là ai tên gì, so với lớp khác thành tích như thế nào. Các bạn nhìn thấy Lưu Xuân Mai của lớp ba không? Giỏi quá! Diệp Hiểu Đông xếp thứ hai oan quá, Võ Quân rõ ràng chạy trước..... Rất nhanh đã đến buổi trưa. Mọi người hôm nay đều mang theo lương khô, lấy ra một miếng chia nhau ăn. Hinh Đồng ngồi trên vị trí được phân cho lớp 5. Gió thu lành lạnh thổi vào mặt, ánh nắng ấm áp chiếu trên người, cảm giác cùng mọi người nói chuyện ăn cơm ngoài trời cũng không tệ. Từ sáng đến trưa, thỉnh thoảng cô lại nhớ đến Tiêu Quân Vũ. Cậu ấy hiện tại đang làm gì? Nhưng suy nghĩ đó đều nhanh chóng bị âm thanh cổ vũ hoặc câu hỏi của người bên cạnh đánh gãy. 1 giờ trận thi đấu buổi chiều chính thức bắt đầu. Hinh Đồng ngồi tại chỗ nghĩ đến cô còn 30 phút nữa bắt đầu thi. Tuy chỉ chạy khoảng 20 giây, nhưng trong lòng cô lại càng ngày càng khẩn trương. Cô đang nói chuyện với mấy bạn nữ, bên tai hình như nghe thấy tiếng gậy “ cốc cốc” quen thuộc. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Quân Vũ đi về phía các cô đang ngồi. Trong chốc lát Hinh Đồng cảm thấy tràn ngập vui sướng. Cô đựng dậy chạy về phía Tiêu Quân Vũ. Hơn hai tuần trước Hinh Đồng có nhắc đến chuyện muốn cậu đến xem trận đấu của cô. Hơn nữa hai câu cuối cùng mà cô nói “ Cậu không đến cũng không sao” “lỡ may tớ về cuối cậu không thấy là tốt nhất”. Quân Vũ biết cô muốn anh tham gia đại hội thể dục thể thao, nhưng lại sợ anh vì tàn tật mà mặc cảm, cho nên hỏi rất cẩn thận. Lúc ấy anh không trả lời,ngay lập tức cô lúng túng đổi đề tài., về sau cũng không nhắc lại nữa. trước kia tổ chức thi đấu Quân Vũ hoàn toàn không có ý định đến. Mà hầu như không suy nghĩ đến vấn đề này. Từ nhỏ cậu không bao giờ tham gia đại hội thể dục thể thao ở trường học. Ngày tổ chức đại hội thể dục thể thao cậu đều ở nhà, giống như các tiết thể dục cậu đều ở một mình trong lớp. Cậu tập mãi thành thói quen, không hề hối hận, cũng không tò mò cái gì. Nhưng không biết tại sao, sáng hôm nay thức dậy lại có cảm giác khó chịu. Thậm chí tò mò đại hội thể dục thể thao ở trường diễn ra như thế nào? Chủ yếu là Phương Hinh Đồng lúc này đang làm gì? Trước hai ngày, không biết vì sao, Quân Vũ lại đặc biệt quan tâm đến thời gian tổ chức và nơi thi đại hội thể dục thể thao dán trên bảng thông báo trước cửa trường học. Cậu đặc biệt tìm kiếm thời gian thi của học sinh nữ về hạng mục 100m chạy vượt rào và 100m chạy tiếp sức. Kế hoạch ban đầu ngày hôm nay là ở nhà đọc sách. Nhưng kết quả là sáng hôm nay vừa mới nhìn được vài tờ, mà lại không vào được chữ nào. Phương Hinh Đồng lúc này đang làm gì? Mẹ đi làm. 12 giờ trưa ăn cơm một mình. Nhứo đến mấy câu nói của cô, “Đúng vậy, hồi nhỏ tớ có biệt hiệu là “Cơn lốc nhỏ" và “Đôi chân nhanh” đó!” “Không tin cậu đến xem tớ chạy đi!” “Ta sợ ngay đến cả một người cổ vũ tớ cũng không có.” Nhớ đến khuôn mặt tươi cười của cô, Quân Vũ cầm gậy lên, chống ra cửa. Đến trường học, tiếng loa vang lên, hình như đang thông báo thành tích trận vừa rồi. Trong vườn trường mọi nơi đều là người, chỗ nào cũng thấy lá cờ. Quân Vũ không chăm chú nghe, Thậm chí anh cũng không dừng lại xem trận thi đấu trên sân. Cậu chỉ nghiêm túc nhìn phía bên cạnh sân thể dục, sau đó đi về phía bên sau sân bóng đến vị trí của ban 5 lớp11. Bên tay trái là vị trí đứng của các lớp được chia, bên tay phải là sân đấu. Hai bên đều có rất nhiều người. Dọc theo đường đi rất nhiều người dừng lại, rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, thông cảm, hoặc tiếc hận, còn rất nhiều tiếng nói khe khe, cũng có rất nhiều thanh âm rõ ràng có thể nghe thấy, “Trời ah?” “Tại sao cậu ta đến đây?” “Cậu ta đến đại hội thể dục thể thao làm gì?” “Nghe nói là bị tê liệt.” “Hình như là ban 5 lớp 11.” “Thành tích của bọn họ đang xếp đầu đó.” “Thực đáng tiếc quá!”... Quân Vũ không chớp mắt đi về phía trước. Cậu đã thấy Phương Hinh Đồng. Cô ấy nói chuyện với hai bạn nữ, cậu nhìn thấy một bên mặt của cô. Còn khoảng gần 20, 30m, đột nhiên Hinh Đồng quay đầu sang nhìn, thấy cậu, trên mặt nở một nụ cười thật tươi. Cô chạy nhanh về phía cậu. Đến trước mặt cậu đứng lại, “Quân Vũ, cậu đã đến rồi?”