Edit: Siu Nhơn Mèo“Con thú này đã bị hàng phục, lễ vật của Nhu Nhiên vương cô nhận.” Một trăm sáu mươi, chớ lưu tâm. “Đương nhiên có thể.” Nhu Nhiên vương ngẩng đầu nhìn về phía Lục Uyên, “Bệ hạ, đây là vị Hoàng tử thứ mấy của Người? Rất có can đảm.” Lời vừa nói ra, sắc mặt Lục Dương Lục Toại cũng biến đổi, tuy rằng hai đứa giành trước một bước cũng không phải vì thật sự thuần phục con khỉ đột này mà là vì giúp Hoàng huynh dò đường, nhưng lời này của Nhu Nhiên vương, cũng đặt bọn nó xuống thấp dưới cả Lục Minh. Lục Uyên nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì vai trái đã bị Thẩm Ngôn nhẹ khều, theo đó mà hai đầu mày Lục Uyên cũng giãn ra. Nếu đã không cần y ra tay, vậy thì y ngồi xem cuộc vui là được. Thẩm Ngôn quay đầu thi lễ với Nhu Nhiên vương đang ở phía dưới: “Nhu Nhiên vương mới đến, ngôn ngữ không thông, cũng khó trách có sự hiểu lầm này.” “Vậy ngươi nói ta hiểu lầm cái gì?” Nhu Nhiên vương hừ lạnh một tiếng, “Tiểu vương thấy vị Hoàng tử điện hạ này, sau khi nhìn thấy thánh thú hung mãnh vẫn can đảm dám đứng ra dốc sức vì bệ hạ, bệ hạ có một nhi tử như vậy, tiểu vương nén không được cũng sinh lòng ước ao.” “Nhu Nhiên vương không biết mình hiểu lầm cái gì sao?” Thẩm Ngôn cười cười, nhìn tên gây sự Nhu Nhiên vương, chậm rãi ung dung nói, “Nhu Nhiên vương không nghe rõ được sao? Vừa rồi Quy vương thế tử gọi Hoàng thượng là ‘bệ hạ’ mà không phải là ‘phụ Hoàng’. Cho nên nô tài mới nói việc này không trách đại vương, suy cho cùng thì Nhu Nhiên vương không phải là người Hán, nghe không rõ cũng có thể hiểu được, Nhu Nhiên vương chớ nên vì thế mà lưu tâm.” Ngụ ý là, bớt lấy cái thứ tiếng Hán rách nát của nhà ngươi ra để rù quến bệ hạ nhà ta đi! Nhu Nhiên vương: “…” Gã không lưu tâm việc này một chút nào hết, có được không vậy! Bị mất mặt, Nhu Nhiên vương phẫn nộ ngồi xuống. Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, rồi bỗng nhiên đặt tầm mắt lên người Lục Minh… Vừa nãy chẳng biết có phải là do ảo giác của bọn họ hay không, vị tân vương của Nhu Nhiên này hình như vô cùng tán thưởng vị thế tử điện hạ này. Lục Uyên cuối cùng cũng lười biếng mở miệng: “Lục Minh, ngươi muốn thử thì cứ thử xem, chắc hẳn… Thập đệ cũng sẽ lấy làm tự hào vì có được nhi tử như ngươi.” Lục Minh cắn cắn môi dưới, việc này dường như không giống với nó dự đoán, đều là do tên thái giám họ Thẩm kia hết cả! Làm rối cả một ván cờ đã sắp xếp tốt của nó. Một trăm sáu mươi mốt, bẫy ngoài sáng. Lục Kiêm từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc lúc này cũng nhìn về phía Lục Minh: “Đường đệ, cứ theo khả năng mà làm là được. Trong mắt phụ Hoàng, an nguy của bọn chúng ta vẫn quan trọng hơn.” Lục Minh lại ngoài dự liệu của mọi người, thở phì phò liếc mắt nhìn Nhu Nhiên vương, lại nhìn chằm chằm sang thánh hầu mà trầm ngâm suy nghĩ. Nhu Nhiên vương vỗ tay cười to: “Làm sao đây? Tiểu vương hình như đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Quy vương thế tử điện hạ rồi.” Chúng thần cũng mang ánh mắt mong chờ nhìn về phía Lục Minh, tuy bọn họ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Có lẽ là do đã quen với cách hành sự khí phách của Lục Uyên sau khi y lên ngôi, bọn họ càng muốn nhìn xem người kế vị ngôi Hoàng đế sẽ thừa kế sự anh dũng của Lục Uyên như thế nào. Nhưng nói thật, mấy năm nay không biết là do Thái tử điện hạ giấu tài hay là lười nhác, có thể nói là hành sự vững vàng thận trọng, nhưng cũng có thể nói là chẳng có gì xuất sắc, đôi khi còn chả nổi bật bằng hai người đệ đệ. Lục Minh chắp tay với Nhu Nhiên vương: “Ta muốn thử một lần, để xem thân thể của binh sĩ Đại Dục ta cứng rắn, hay là hàm răng của thánh hầu sắc bén.” Trong lúc nói, nó quay người ra sau cho một ánh mắt. Thị vệ sau lưng hút sâu một hơi, làm bộ muốn xông lên. Lục Kiêm đặt chén rượu xuống bàn, vang ra tiếng lanh lảnh: “Đợi đã, việc làm này của đường đệ phải chăng là có phần lỗ mãng?” “Không lỗ mãng, không lỗ mãng!” Nhu Nhiên vương càng cười vui vẻ hơn, “Thế tử điện hạ quan sát rất kĩ, Phệ Tủy thánh hầu này sỡ dĩ có tên là Phệ Tủy, là bởi vì con khỉ này không thích ăn đào, mà nó thích nhất là… Tủy xương và tủy não của người sống.” Mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Lục Uyên cũng đang quan sát con khỉ đột to lớn hung ác trong lồng. “Cho nên đường đệ liền muốn dùng mấy thuộc hạ trung thành tận tâm này để nuôi khỉ?” Lục Kiêm đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía Lục Minh. Mấy tên thị vệ sau lưng Lục Minh thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiêm lại sinh ra vài phần cảm kích. “Đương nhiên sẽ không để cho Thái tử điện hạ phải tổn thất người tài dưới tay.” Nhu Nhiên vương đảo mắt, “Thật ra điện hạ có chỗ không biết rồi, so với võ tướng, con khỉ đột Phệ Tủy này càng thích tủy xương của nữ tử hơn, nhất là xử nữ.” “Đa tạ Nhu Nhiên vương mách nước, ta cũng không hi vọng khiến mấy tên thủ hạ lạnh tâm.” Lục Kiêm liền thấy một thị nữ phía sau Lục Minh quỳ sụp xuống: “Nô, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa vì điện hạ.” Từ góc nhìn của Lục Kiêm, có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của nàng ta. Mà Lục Uyên ngồi trên cao đột nhiên híp mắt, nhẹ giọng nói: “A Ngôn, trẫm biết mục đích đến đây của vị Nhu Nhiên vương kia.” “Nô tài nghĩ Nhu Nhiên vương đặc biệt coi trọng Quy vương thế tử…” “Không sai.” Lục Uyên nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm ngọc bội bên hông, “Nếu Lục Minh từ cái tên của con khỉ kia mà liên tưởng đến việc dùng người sống làm mồi nhử, tuy rằng tàn bạo nhưng có thể xem là thông minh. Dựa theo suy đoán này, nó nghĩ đến việc dùng người sống làm mồi cũng còn có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không có khả năng đoán được con khỉ kia thích ăn tủy của nữ tử hơn. Nhưng ngươi xem, lúc nó bước ra nói muốn thuần phục, phía sau đã mang thị nữ lên rồi.” Thẩm Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hắn vừa mới nãy cảm thấy có gì đó không đúng. Trong trường hợp này, không có chủ tử phân phó thì kẻ dưới vốn không thể chủ động đi theo, mang theo thị vệ thì còn có thể nói là đã sớm tính toán dùng người sống làm mồi, nhưng mang theo một thị nữ sau người… Đó chỉ có thể nói là nó đã sớm biết cuối cùng cần phải có thị nữ làm mồi! Nhưng trước đó Thẩm Ngôn đã đè phòng chặt chẽ, hắn đảm bảo Lục Minh không thể biết được tin tức Nhu Nhiên vương vào triều từ chỗ chúng cung nhân. Hơn nữa ngay cả Lục Uyên cũng không biết được thứ trong lồng là gì, thì Lục Minh làm sao biết được?! Nếu như hai người kia không kẻ xướng người họa, hắn còn có thể đoán, phải chăng là vì đất phong của Quy vương gần với Nhu Nhiên, cho nên trước đó Lục Minh đã biết phong phanh. Nhưng Lục Minh cố tình biểu hiện ra vẻ lần đầu tiên nghe thấy việc này, hơn nữa Nhu Nhiên vương xem trọng Lục Minh, bọn họ hẳn là… Đã thông đồng với nhau từ sớm. Việc này… là nhằm vào Thái tử.Một trăm sáu mươi hai, Thái tử kiếm. “Nhu Nhiên vương, lúc trước ngài nói là để xem xem triều Đại Dục ta có người nào có thể hàng phục con thú này không?” “Trí nhớ của Thái tử điện hạ rất tốt, có điều, Thái tử điện hạ cũng không cần quá lo lắng.” Nhu Nhiên vương ý vị thâm trường nói, “Tiểu vương thấy người đó đã xuất hiện.” Lục Minh nhìn về phía Lục Kiêm đang đứng cách lồng sắt khoảng tám thước: “Thái tử ca ca thân phận tôn quý sao có thể dễ dàng mạo hiểm? Lục Minh thử trước một lần, nếu còn không được, Thái tử ca ca lại thử cũng không trễ.” Nó không đợi Lục Kiêm đáp lại, đã nhìn về phía thị nữ đang quỳ trên đất, trịnh trọng nói: “Ngươi hi sinh vì Đại Dục, bổn điện hạ chắc chắn sẽ đối xử tử tế với người nhà của ngươi.” Nhu Nhiên vương nhìn thoáng qua Lục Kiêm, trong mắt xẹt qua tia toan tính quyết thắng, đã không còn cần phải chờ đến lần sau rồi. Qua ngày hôm nay danh tiếng của Lục Minh nhất định sẽ vang xa, ngược lại, danh tiếng của Thái tử cũng không được tốt như vậy. Đương lúc thị nữ bỏ mặc số phận bước về phía lồng sắc, Lục Minh thì lại lánh về phía khác. Mặc dù chỉ là nhẹ bước, nhưng Thẩm Ngôn đã biết được tính toán của Lục Minh, nó dự định thừa dịp thánh thú chăm chú hút tủy thị nữ sẽ ra tay hàng phục, chắc chắn đã nắm giữ được nhược điểm của con khỉ đột này từ trước. “Bệ hạ…” Lục Uyên vỗ vỗ tay Thẩm Ngôn bảo hắn đừng lo, tuy rằng y đã sắp xếp xong chuyện tiếp theo sau đó, nhưng y càng muốn xem Thái tử sẽ xử lí việc này ra sao. Vào lúc thị nữ nhắm lại đôi mắt lóng lánh nước, vào lúc con khỉ đột to lớn há to hàm răng nhọn, vào lúc Lục Minh lặng lẽ đeo vào tay phải một chiếc bao tay phủ đầy gai như nhím, vào lúc Nhu Nhiên vương lộ ra nụ cười đắc thắng, vào lúc các thần tử đều hí mắt không dám nhìn thẳng cảnh tượng thảm thiết… Ra tay còn nhanh hơn cả ám vệ chính là thanh bảo kiếm bên hông Lục Kiêm. Thân kiếm trong tay Lục Kiêm như mũi tên rời khỏi cung, trực tiếp cắt rời đầu con khỉ đột khỏi thân thể nó, máu thú tanh hôi tung vẩy ra làm nhòe đi ánh mắt của Lục Minh. Thị nữ tìm lại được đường sống từ cõi chết thì lại ngã ngồi xuống trên vũng máu của con khỉ đột, ngơ ngác nhìn cái đầu còn đang há rộng miệng nhe ra hai hàm răng bén nhọn đang nằm lăng lốc gần đó, bỗng chốc bụm mặt khóc nức nở. Mà thanh lợi kiếm còn dính da thịt của con khỉ đột phóng tới cắm vào trên mặt bàn của Nhu Nhiên vương, thân kiếm còn đang không ngừng rung động phát ra từng tiếng lanh lảnh vù vù. Lục Kiêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhu Nhiên vương: “Con thú này đã bị hàng phục, lễ vật của Nhu Nhiên vương cô nhận.” “Thái tử ca ca! Đây là lễ vật mà Nhu Nhiên vương dâng tặng, ngươi sao có thể…” Lục Minh không thể tin được vào biến cố trước mắt, Thái tử vậy mà lại… Chém giết Phệ Tủy thánh hầu ngay tại chỗ. “Hộ vệ có tội gì? Thị nữ có tội gì? Bọn họ có tội gì mà ngươi lại dùng bọn họ làm mồi cho dã thú kia?!” Giọng Lục Kiêm uy nghiêm, khiến cho Lục Minh không nói ra được lời nào. Nhu Nhiên vương thấy Lục Minh đang rơi vào thế yếu, không thể không tương trợ: “Thái tử phải chăng đã làm nhục Nhu Nhiên ta? Đây là thánh thú, sao lại là dã thú trong miệng ngươi được?!” “Thú tính khó thuần, thì chính là dã.” Vẻ mặt Lục Kiêm không chút gợn sóng nói, “Nhu Nhiên vương nếu đã dâng tặng lễ vật cho Đại Dục, cô cũng thuần phục con thú này, xử trí nó như thế nào cô đã có dự tính. “Nhưng bản vương lại cảm thấy Thái tử không phải là người làm việc lớn, người làm việc lớn cần gì phải lấn cấn một hai cái mạng người? Khi đó…” Nhu Nhiên vương chắp tay hướng về phía Lục Uyên, “Trận chiến giữa Đại Dục và Nhu Nhiên, nếu như bệ hạ cũng không quả quyết giống Thái tử, bên mất đi thành trì sẽ là Đại Dục, bệ hạ, Người nói tiểu vương nói có đúng hay không?” “Nhu Nhiên vương nếu cho rằng hai quân giao chiến, phương nào hung mãnh hơn mới có thể thắng lợi, cũng khó trách Nhu Nhiên thất bại.” Lục Kiêm bước xuống trước mặt Nhu Nhiên vương, chặn lại ánh mắt khiêu khích của Nhiêu Nhiên vương bắn về phía Lục Uyên. “Huống chi, trai tráng triều Đại Dục ta ai ai cũng đều cầm được đao trên tay, Đại Dục ta càng không có tiền lệ để nữ tử xông pha đi đầu trước người binh sĩ! Trước mặt phụ Hoàng, trước mặt cô, trước mặt nhi lang* Đại Dục, ngoại tộc chớ có hòng tổn hại đến bất cứ một người nào của Đại Dục ta!” *Nhi lang: Chỉ những thanh niên trai tráng – Những người được xem là tương lai và là người đảm đương trọng trách quan trọng trong gia đình, trong xã hội, thậm chí là trong một đất nước.Không đu theo được Hoàng thượng thì cho em làm con dâu của Hoàng thượng được không ạ ;;___;; Sẵn tiện đây em xin phép nói luôn, nhà họ Lục không đùa được đâu, từ tiên Hoàng, đến đại ca Lục Tỳ, đến Lục Uyên, đến Lục Kiêm, đến cả cháu nội của Lục Uyên là Lục Đồng. Không nói đến thông minh mưu trí khí chất các thứ, chỉ mỗi việc công được cả thiên hạ thôi là đủ để biết nhà họ Lục tài giỏi đến mức nào rồi uhuhuhu:"(((( Cái nhà này sinh ra đã định là bậc Đế vương (và là công) màaaaaaaa. Thêm một ít thông tin cho mẹ nào thắc mắc về Lục Đồng: yeah, các mẹ đoán trúng rồi, mẹ đẻ tác giả lại chuẩn bị đào thêm một hố mới cùng hệ liệt với Cùng Quân đi về. Thể loại giang hồ phá án, triều đình. Thái tử công x Võ quan da đen thụ =)))))))))))))))))) Hai cái tất nhiên trong bộ này:Hỗ sủngLục Đồng là công =))))