Edit: Siu Nhơn MèoĐợi sau khi xây xong nhà, muốn làm một tấm hoành “Thẩm phủ”.Một trăm năm mươi mốt, Công Thâu các. Thẩm Ngôn vốn nghĩ rằng Lục Uyên chỉ là tiện đường dẫn hắn xuất cung giải sầu, lại không ngờ sau khi ra khỏi Hoàng lăng, Lục Uyên lại trực tiếp kéo hắn lên ngựa thẳng tiến đến đích. “Công Thâu các?” “Do con cháu đời sau của Công Thâu Ban* mở đó.” Lục Uyên xuống ngựa, đưa tay hướng về phía Thẩm Ngôn. *Chú thích của tác giả: Công Thâu Ban: Lỗ Ban. Họ Công Thâu, tên Ban. Vì là người nước Lỗ, nên được gọi là Lỗ Ban. Editor cũng xin được chú thích bổ sung để các bạn hiểu rõ ngữ cảnh hơn: Lỗ Ban được xem là ông tổ của nghề mộc và nghề xây dựng. Có vài thuyết về lai lịch của ông. Lỗ Ban là thợ mộc giỏi của nước Lỗ (nay là tỉnh Sơn Đông) thời Xuân Thu (770-476 TCN). Lỗ Ban nghĩa là “ông Ban người nước Lỗ”. Thẩm Ngôn bật cười, đưa tay cho Lục Uyên: “Nô tài đâu có yếu ớt đến vậy?” “Trong cung không có cơ hội, khó khăn lắm mới ra khỏi cung, cũng phải cho gia một cơ hội đi chứ?” Lục Uyên vung quạt, ngẩng đầu nhìn lên ba chữ “Công Thâu các” trên lầu, đáy lòng hiếm thấy mà dấy lên ít phần vui vẻ. Thẩm Ngôn toan bước vào cổng lớn, cúi đầu lại nhìn thấy đôi bàn tay đan vào nhau của mình và Lục Uyên: “Gia…” Dù là nam nữ cũng rất hiếm khi tiếp xúc gần nhau trên đường, càng khỏi cần nói hai người bọn họ là nam. Nếu như ở trên đường hắn có thể phớt lờ đi ánh mắt của người khác, nhưng vào cửa tiệm của người ta, hắn không hy vọng có người nói năng lô mãng quấy nhiễu đến nhã hứng của Lục Uyên. Nào ngờ Lục Uyên quay đầu nháy mắt với hắn: “Cứ muốn như vậy đấy.” Nhìn nét giảo hoạt bên khóe môi Lục Uyên, Thẩm Ngôn hơi mê muội. Nhưng hiển nhiên là Thẩm Ngôn đã lo lắng thừa, trong Công Thâu các người đến người đi vội vàng, mọi người chuyên tâm vào việc trên tay mình, vốn dĩ không rảnh quan tâm đến bọn họ. Lục Uyên vừa đi vừa giới thiệu: “Những thứ được làm và xây dựng ra dưới tay Công Thâu các nổi dánh khắp thiên hạ, nghe nói ngay cả người có tay nghề trong cung cũng không sánh bằng. Ngươi có nhớ người cơ giáp mà Kiêm nhi nhận được vào sinh thần năm ngoái không? Đó là do gia đặt làm ở Công Thâu các này.” “Nhớ ạ, cái lần mà gia không cho ta đi theo ấy ạ?” Thẩm Ngôn cũng nghịch ngợm một phen, có điều… Dưới trướng bệ hạ có công bộ*, sao phải đến Công Thâu các làm gì nữa? *Công bộ: Bộ phận làm ra những vật phẩm thủ công như điêu khắc, lắp ráp, chế tạo… Lục Uyên nhìn trời, không ngờ A Ngôn vẫn còn ghi thù. Giữa lúc hai người đang trò chuyện, một ông lão bước xuống từ trên thanh thang dài: “Quý nhân có đánh giá cao như vậy, lão hủ vô cùng cảm kích.” “Công Thâu tiên sinh.” Lục Uyên gật đầu với lão. Tầm mắt của ông lão râu tóc bạc phơ rơi vào trên bàn tay đan vào nhau của hai người họ, đáy mắt thoáng qua chút nghi hoặc, sau đó lại có phần sáng tỏ: “Cuối cùng lão hủ cũng hiểu rõ được yêu cầu của Lục công tử, nhị vị theo ta, bản vẽ đã vẽ xong.” “Bản vẽ gì vậy ạ?” Thẩm Ngôn nhỏ giọng hỏi, Lục Uyên lại cười ra vẻ thần thần bí bí với hắn, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn. Hắn và Lục Uyên đi theo ông lão thấp bé xuyên qua gác xép, cuối cùng bước vào trong một lương đình*. *Lương đình: Chòi nghỉ mát. Ngồi trong lương đình, ông lão pha hai chén trà cho bọn họ. Trong vô thức, Thẩm Ngôn cũng dần thả lỏng tâm tình, nghe tiếng chim hót vui vẻ bên tai, nhìn những lá trà xanh biếc trôi nổi trong chén trà trước mắt. Những gánh nặng đè ép trong lòng những ngày qua cũng dần dần biến mất. Ông lão ngồi xuống, ngón tay khảy khảy băng ghế, vào lúc Thẩm Ngôn chưa kịp nhìn rõ tình huống liền rút ra một cuộc giấy từ trong băng ghế, ông lão cười híp mắt nói: “Lão hủ trước kia dốt nát, mong Lục công tử thứ lỗi.” Lục Uyên khoát tay, ý bảo mình không để bụng. Ông lão nhìn về phía Thẩm Ngôn, ý cười nơi khóe môi càng sâu thêm mấy phần, lão đặt cuộn giấy giữa hai người: “Mời nhị vị công tử xem, nếu có chỗ nào không hài lòng, cứ việc nói với lão hủ.” Thẩm Ngôn theo thói quen đưa tay mở cuộn giấy thay Lục Uyên, lại theo thói quen đặt tấm giấy ra trước mặt Lục Uyên, mắt nhìn thẳng tắp. Ông lão dường như thấy rất thú vị, nghoẹo đầu nhìn hai người họ. “A Ngôn, ngươi cũng xem đi.” Lục Uyên dùng vai huých Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn nghe lời nhìn về phía tấm giấy, lại phát hiện bản vẽ trên tấm giấy cũng không đơn thuần là cơ quan, cũng không phải là người giáp mà trước kia Thái tử nhận được, càng không phải là thần binh lợi khí mà hắn vẫn tưởng. “Đây là…” Thẩm Ngôn mím môi, khóe mắt bỗng chốc ướt át. “Ừ, ngươi xem chỗ này, sân viện thiết kế theo hình thức của lâm viên ở Giang Nam, đến lúc đó chúng ta có thể bày bàn chơi cờ trong sân, nuôi cá, trồng hoa. Bên cạnh thì xây thành phòng ở của chúng ta, bên này xây thư phòng… Còn trường rào thì bên này, gia bảo mấy người thợ am hiểu về cơ quan nhất thiết kế một loạt cơ quan. Tuy rằng người dân thuần phác, nhưng dù sao cũng phải phòng trộm… A Ngôn?” Ông lão đứng dậy, khom người cười nói: “Lão hủ quên mất vài việc, hai vị công tử cứ xem, có việc cần thì rung chuông là được.” Ông lão vừa rời khỏi, Thẩm Ngôn liền vùi đầu vào lòng Lục Uyên. Lục Uyên nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng run rẩy của hắn: “Hửm? Sao lại khóc? Không thích sao?” Thẩm Ngôn lắc đầu, giọng khàn khàn: “Thích… Nô tài thích.” “Nếu thích, vậy còn khóc gì chứ?” Lục Uyên cùng ngón cái lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt hắn, “Ngươi xem thử xem, thích chỗ nào, không thích chỗ nào, gia bảo bọn họ sửa.” “Chỉ cần ở cùng với gia… Ở đâu nô tài cũng thích hết.” Lục Uyên vân vê đuôi tóc hắn: “Ngươi đừng xem thường bản vẽ này, chúng ta phải ở trong đó suốt nửa đời sau đó.” “Lời nô tài đều là lời thật cả.’ “Vậy ngươi nghe gia nói.” Lục Uyên xoa xoa mặt hắn, chỉ vào từng nơi, từng nơi trên bản vẽ, nói ra dự định của y… Thẩm Ngôn rốt cuộc cũng vuốt dịu được nỗi lòng, đỏ mặt nói: “Nô tài sợ gia ở không quen.” “Sao lại không quen?” Lục Uyên cười, thấp giọng nói, “Chẳng phải Hà Thanh điện gia ở cũng rất quen đó sao?” “Nhưng…” Thẩm Ngôn muốn nói, Hà Thanh điện chẳng qua chỉ là tẩm điện mà thôi, mà nếu thật sự dựa theo bản vẽ để xây, đến cuối cùng toàn bộ tòa nhà cũng không rộng lớn bằng Hà Thanh điện nữa là. “A Ngôn, trước gia gia vẫn luôn cảm thấy Hà Thanh điện mới là nhà, còn những nơi bên ngoài Hà Thanh điện…” Lục Uyên híp lại đôi mắt hẹp dài, giọng lạnh đi vài phần, “Đó là chiến trường.”Một trăm năm mươi hai, không hỏi khách. “Nhị vị công tử, bản vẽ thấy thế nào?” Khoảng một nén nhang sau, ông lão lại chắp hai tay sau lưng nhàn tản vòng về. Lục Uyên rất hài lòng, y mà hài lòng thì hiển nhiên Thẩm Ngôn cũng hài lòng. Không phải là vì trung tâm, mà là vì hắn từ nhỏ đã theo Lục Uyên, dần dà mắt thẩm mỹ cũng có xu hướng giống nhau. Thấy bọn họ hài lòng, nụ cười trên mặt ông lão càng tươi hơn. “Trước khi khởi công, nếu công tử có gì muốn thay đổi thì có thể đến tìm lão hủ.” Nhắc đến thay đổi, Lục Uyên xếp quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay mình: “Phòng khách chỉ xây một gian thôi.” “Gia?” Thẩm Ngôn hơi hoảng, Lục Uyên lại vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Ít người chút cũng tốt, dù sao ta với ngươi cũng không có bằng hữu gì.” Ông lão trợn to hai mắt, sau đó cười nói: “Nhị vị công tử xin hãy nghe lão hủ nói một lời, thứ nhất, sỡ dĩ thiết kế hai gian tây sương phòng*, là bởi vì để đối xứng với phòng ngủ và thư phòng phía Đông; thứ hai, bây giờ bằng hữu ít, cũng không có nghĩa là sau này bằng hữu cũng sẽ ít, Lục công tử cần phải lo lắng chu đáo trước sau mới tốt.” *Tây sương phòng: Là phòng được xây hai bên trái phải ở phía trước gian nhà chính. <img alt=63d9f2d3572c11df7af4c2416e2762d0f703c2af src="https://static./chapter-image/cung-quan-di-ve/63d9f2d3572c11df7af4c2416e2762d0f703c2af.jpg" data-pagespeed-url-hash=2026595095 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Lục Uyên nhíu mày, suy đi nghĩ lại cũng không hề cảm thấy mình sau này sẽ có bằng hữu đến ngủ lại. Nhưng Công Thâu tiên sinh đã nói như vậy, xây hai gian cũng không sao, dù sao y cũng không có tính toán gì khác. Ông lão tiễn hai người họ ra cửa, loáng thoáng nghe thấy đoạn đối thoại của hai người Lục, Thẩm đang dần đi xa… “Gia, Công Thâu tiên sinh sao phải xin lỗi Người vậy ạ?” “Việc này à… Trước đây lúc gia tới cửa, nói trong phủ có hai vị chủ nhân. Sau này gia bác bỏ đi bản vẽ bàn trang điểm của lão, lão lại nói gia không có lòng, chắc chắn là không nỡ tiêu bạc. Gia nói ái nhân là nam, không dùng được nhưng thứ này. Lão lại nói gia lừa lão, không tin, gia liền dẫn ngươi đến rồi đó thôi?” Ông lão lắc đầu cười, quyết định quay về sửa chữa bản vẽ lần nữa, người hữu tình khó có, vẫn nên tận sức tận tâm mới tốt. … “Sư phụ.” Anh chàng đồ đệ đến đưa cơm cho ông lão thấy lão đang chăm chú, vội buông hộp đựng cơm xuống, nhẹ tay nhẹ chân tính chuồn ra ngoài. “Đợi đã.” “Sư phụ? Người có gì dặn dò sao ạ?” “Ta nhớ con đã từng có lần đến giúp đỡ cho bên công bộ.” “Dạ đúng thế ạ… Sao sư phụ lại nhớ tới chuyện này? Có điều bây giờ con không còn đến bên đó giúp việc nữa.” Chàng đồ đệ hơi căng thẳng, “Người dặn đừng qua lại nhiều với nhà quan, nên sau đó bên công bộ kêu con đi, con từ chối hết cả.” Ông lão khoát tay áo: “Cái ta muốn hỏi không phải là cái này… Con có từng gặp đại nội tổng quản lần nào chưa?” “Đại nội tổng quản?” Chàng đồ đệ ngẩn ra, suy nghĩ hồi lâu rồi lại lắc đầu. Chàng ta ở công bộ, sao có thể gặp được quý nhân ở trong cung? Xem ra sư phụ đã hỏi nhầm người rồi. “Vậy con có biết tên húy của đại nội tổng quản không?” Chàng đồ đệ lại suy nghĩ lâu lắc lâu lơ, bỗng nhiên vỗ tay cái bộp: “Con nhớ ra rồi, lúc con đi theo bọn họ đến báo cáo nhiệm vụ có nghe công bộ thượng thư nhắc tới, họ Thẩm… Tên chỉ có một chữ Ngôn.” Ông lão lại bất thình lình phá lên cười, cười đến mức khiến cho anh chàng đồ đệ luống cuống tay chân. Còn ông lão chẳng qua chỉ là bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước khi Lục công tử tới cửa nhờ lão thiết kế nhà, trong lúc vô ý có tiết lộ một câu thế này —— Đợi sau khi xây xong nhà, muốn làm một tấm hoành “Thẩm phủ”. E rằng chính bọn họ cũng không chú ý tới, bọn họ từ sớm đã bị lộ tẩy qua từng cử chỉ hành động. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Lục Uyên đều cất chứa sự quý khí và uy áp khiến lão kiêng nể, nhưng thật ra nếu chỉ dựa vào đó, cộng với quốc họ, thì lúc đầu lão chỉ đoán y chắc là một vị Vương gia nào đó mà thôi. Tuy lão không muốn qua lại với người nhà quan, nhưng nếu Lục công tử đã không dùng cường quyền để chèn ép, thì lão cũng vui lòng làm một mối làm ăn. Sau đó nữa, sự kiêng kỵ cũng nhạt đi vài phần, lão lại càng kinh ngạc với mối tình thâm mà Lục công tử dành cho ái nhân hơn. Lục công tử cũng không tuôn ra mấy lời thề non hẹn biển nọ kia, chẳng qua là trong lúc phác thảo bản vẽ, lúc nào cũng “A Ngôn thích cái này” “A Ngôn không thích cái kia”, hơn nữa cứ mỗi khi nhắc tới “A Ngôn”, đáy mắt cũng không nén được mà nhuốm vài phần dịu dàng, sự căng thẳng và đè ép mà y mang đến cho kẻ khác cũng phai bớt đi vài phần. Nhưng đến lúc dẫn theo Thẩm Ngôn cùng tới, dáng vẻ thuận theo của Thẩm Ngôn đối với Lục Uyên, lại khiến lão kinh hãi một phen. Tự bản thân Thẩm Ngôn có lẽ cũng không biết, từ trong cử chỉ lời nói của hắn cũng lộ ra vài phần quý khí và có nghiêm, mặc dù không đến mức khiến người khác e sợ như Lục Uyên, nhưng cũng không để cho người ta dám khinh thường. Một người như vậy sao lại phải ngoan ngoãn nghe lời một người khác? Kết hợp với suy đoán lúc trước, lại thêm quan sát thấy y phục và vật phẩm trên người, thân phận của Lục Uyên bỗng chốc rõ ràng sống động. Mà lời đồ đệ nói chẳng qua chỉ là chứng thực cho suy đoán của lão mà thôi. Đến khi ông lão ngừng cười, chàng đồ đệ mới nhớ tới việc mấy sư muội giao phó cho mình, chàng ta dè dặt hỏi: “Sư phụ, hai vị khách hôm nay đến tìm sư phụ là công tử nhà ai đấy ạ?” “Con hỏi chuyện này làm gì?” Ông lão trừng chàng ta. Chàng đồ đệ gãi gãi đầu, muộn phiền khổ não: “Là các sư muội muốn hỏi, người nó họ cho con biết là được, con cũng còn có cái để mà trả bài cho các sư muội.” “Một người họ Tiền, một họ Lý.” Ông lão khoát khoát tay. Chàng đồ đệ còn muốn hỏi thêm gì đó, đã bị ông lão quở mắng một trận: “Quên hết quy củ rồi sao? Công Thâu các của chúng ta, một là không hỏi lai lịch, hai là không hỏi hướng đi, ba là không hỏi thân phận của khách nhân. Tìm hiểu thân phận của khách là tối kỵ! Ngươi muốn ta dù tuổi cao mà có chết cũng chết không yên sao?!” Chàng đồ đệ sợ hết hồn, chỉ có thể cúi đầu nghe dạy. Thầm thở dài trong lòng, ở đây bị sư phụ mắng cho nghe, lát nữa lại còn phải chịu mấy sư muội đuổi theo đánh. Làm sư huynh khó đấy, khó đấy.Một trăm năm mươi ba, sử sách ghi. Mùa thu năm Bình Võ thứ mười, Đức phi quấy nhiễu thương hồn Mật vương, trông coi lăng tẩm được nửa tháng, tự cảm thấy hổ thẹn, tông vào cột mà chết. Từ đó, tứ phi chỉ còn lại một vị Thục phi, cực kỳ điệu thấp, nhận nuôi dạy nhị Hoàng tử vốn trước kia được nuôi dưới gối Đức phi. Bình Võ năm thứ mười một, Hoàng hậu bệnh nặng, người trong hậu cung trống rỗng, Hoàng hậu tạm giao phượng ấn cho thái giám chưởng ấn Thẩm Ngôn. Mùa đông năm Bình Võ thứ mười một, Thái hậu bị ám sát ở đất phong của Quy vương, được một vị nữ tử nhà dân cứu giúp, thu nàng làm nghĩa nữ, nàng được sắc phong làm Bình Nhạc công chúa. Mùa thu năm Bình Võ thứ mười hai, công chúa Bình Nhạc được gả cho đại tướng quân Tiết Minh, cùng năm đó, Tiết Minh dâng tấu tự xin đi trấn thủ biên cương, Hoàng đế chuẩn tấu. Mùa xuân năm Bình Võ thứ mười ba, Hoàng hậu hoăng*, Hoàng đế vô cùng thương xót, hạ chỉ ngưng tuyển tú. *Hoăng: Thời xưa gọi chư hầu, các quan to hoặc phi tần trong hậu cung chết là hoăng. Nhưng so với hậu cung trống rỗng của Bình Võ đế, hiển nhiên tiền triều càng đáng được nhắc đến. Bắt đấu từ mùa đông năm Bình Võ thứ mười, Bình Võ đế từng bước cải tiến khoa cử, sửa đổi quy chế đất đai, tước phiên vương, sửa đổi luật pháp, thúc đẩy các nghề thủ công và thương mậu phát triển… Sử xưng —— Bình Võ trung hưng*. *Trung hưng: Ý nói một triều đại trước đó đã dần suy yếu nhưng sau lại bắt đầu một giai đoạn hưng thịnh mới một lần nữa. Các bạn có thể hiểu như thế này: Đời trước tiên Hoàng thì đất nước đang dần suy yếu, về sau qua sự trị vì của Lục Uyên (Tức Bình Võ đế) thì lại hưng thịnh lên lần nữa. Thì việc này sẽ được sách sử ghi là: Bình Võ trung hưng.