Cùng quân đàm đạo chuyện vân vũ
Chương 7
Chương 7: Thảo mộc giai binh(*)
Bước chân trở lại mảnh đất này, những chuyện hoang đường trước kia, ký ức từ lâu đã muốn chôn chặt lại trỗi dậy, tấn công lục phủ ngũ tạng của nàng.
Hồi ức như tiếng chân ngựa, từng nhịp từng nhịp nện vào đầu nàng, làm nàng như muốn phát điên. Không được nghĩ tới nữa! Không được nghĩ tới nữa! Chuyện xưa là tấm thi hài đã chôn sâu xuống lòng đất, nay bốc lên không còn mùi hôi thối, chỉ còn bộ xương trắng.
Uyển Uyển ngồi trên xe ngựa, vén rèm lên, bên ngoài ô cửa sổ nhỏ chính là kinh thành đã về chiều, dường như chỉ cần buông rèm xuống là có thể tách bản thân ra khỏi nơi đây.
Xe ngựa lắc lư quẹo qua quẹo lại mấy chục con phố, nàng cũng đã bình tĩnh hơn, tim vẫn đập thình thịch, từng chút kéo nàng trở về hiện thực, trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi, góc áo cũng bị vò nhàu mất.
“Tiên sinh, đến nơi rồi.” Giọng nam từ bên ngoài truyền tới, nàng ngồi lại nghiêm chỉnh, trấn tĩnh bản thân một lúc rồi mới bước xuống khỏi xe ngựa.
Một nam tử trung niên đã đứng chờ sẵn trước cửa, khuôn mặt tươi cười, đằng sau là mấy gã sai vặt, phía trên là bốn chữ “Vĩnh Lạc vương phủ” được mạ vàng óng ánh. Nét chữ này và cả sự mạnh mẽ trong từng nét phẩy, dù bao nhiêu năm trôi qua nàng vẫn không thể quên, là chữ của Thất vương gia.
Nàng nhìn hết một vòng, không thấy bóng dáng Thất vương gia hay vương phi mới thầm yên lòng.
“Tiểu nhân là tổng quản vương phủ, họ Vạn.” Thì ra nam tử trung niên đó là một vị công công, nhưng lại không như mấy vị ở Đông xưởng toát ra nữ khí mà trông có vẻ giống một mãng phu. Chú ý thấy vẻ thăm dò của Uyển Uyển, ông còn nói: “Hai ngày nay vương gia ở lại quân doanh ngoại thành, đã làm tiên sinh thất vọng rồi.”
Thất vọng? Sao lại thất vọng chứ? Phải vui vẻ mới đúng. Không gặp càng tốt.
Nàng lắc đầu, trên mặt vẫn giữ ý cười , người ngoài nếu để ý sẽ phát hiện ra được nụ cười này rất gượng gạo.
Cả vương phủ lớn như vậy lại chẳng có mấy người. Không có Vương phi như nàng tưởng, con cháu có lẽ cũng không luôn, cũng hề có nữ quyến nào, nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại mấy ma ma khác thì không nói. Uyển Uyển không khỏi nghi hoặc, nhưng lại nhớ tới chuyện mấy năm trước kinh thành xôn xao về hôn sự của Thất vương gia, vậy có lẽ Vương phi cũng đi theo Chu Trăn tới quân doanh rồi.
Vốn có thể hỏi Vạn công công nhưng nàng lại không muốn mở lời, cũng không có cái gan đấy. Nàng còn tưởng chỉ cần mình không chạm vào, thì mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra, nàng vẫn có thể bình thản thong dong làm một Tử Vãn tiên sinh, mà không phải một Thẩm Uyển nhơ nhớp trong vũng bùn xưa kia.
Thẩm Uyển mang theo suy nghĩ đó bước vào vương phủ, nhưng tới đây rồi, một giây một phút nàng cũng cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa. Đời người luân hồi, mà nhân sinh của nàng thì như một vòng tròn, đi hết một vòng lại trở về chốn cũ, thảm hại.
Uyển Uyển đi theo Vạn công công, tới một viện trống nằm ở phía đông vương phủ. Trong viện có một hồ nước, bên trong trồng sen, xung quanh là hòn giả sơn nhấp nhô và những viên đá hình thù kỳ lạ lẩn khuất trong tán cây xanh um tùm tươi tốt.
Tiết trời đầu hạ, sen trong hồ vẫn đang thời ngậm nụ, nhuộm bên ngoài là lớp áo hồng phớt e thẹn kiều diễm. Rõ ràng là trời phương Bắc nhưng lại bày trí theo phong cách đất phương Nam.
Nàng như bị choáng ngợp, lời nói chưa được não xử lý đã buột ra đến miệng: “Không ngờ trong Vương phủ lại có một nơi đẹp như thế.”
Vạn công công khoát tay, chỉ nàng nhìn sâu vào chỗ hòn non bộ, nàng thuận theo nhìn lại, len giữa những hòn núi giá là một con đường nhỏ quanh co uốn khúc, dẫn tới một ngôi đình nhỏ bị cây cối che khuất. Bên cạnh đó còn treo một dây đu quấn quanh bởi những dây nho xanh mơn mởn.
Uyển Uyển nhíu mày, đại nam nhân như Thất vương gia, lại còn thích chơi dây đu cơ à?
“Đây là nơi lúc trước Thất vương gia cho người xây dựng. Người biết tiên sinh từ Giang Nam tới nên đặc biệt để viện này cho tiên sinh”
Đây là lời khách sáo thôi. “Vậy xin nhờ công công thay ta gửi lời cảm ơn tới vương gia.” Nhưng lễ nghĩa xã giao vẫn phải đầy đủ.
Viện này hẳn là về sau mới xây, trước khi rời kinh nàng chưa từng nghe nói, có lẽ Vương phi muốn tạo hồ. Lúc mới đầu nhìn thấy cảnh trí bực này còn cảm thán không thôi, nhưng tỉnh táo lại, nghĩ đến nơi xinh đẹp này vì một người khác mà dựng lên, lại đột nhiên trở nên không vừa mắt. Nàng cười tự giễu, cũng không muốn tiếp tục nhìn nữa. Chu Trăn hào phòng tặng cả viện này cho một người ngoài như nàng, không sợ Vương phi tức giận à?
Vòng qua hồ sen và hòn giả sơn chính là phòng ở của nàng. Hai tiểu thái giám đã đứng chờ sẵn ở đó.
“Vạn công công, ta không quen có người hầu hạ. Hai người này...”
Vạn công công nghe vậy lập tức hiểu ý: “Vốn vương gia sợ tiếp đãi tiên sinh không được chu đáo nên mới đặc biệt phân phó. Nếu tiên sinh đã không quen vậy để tiểu nhân bảo bọn họ đi là được.”
Dứt lời, Vạn công công dẫn một người đi, chỉ còn một tiểu thái giám ở lại phòng nhỏ để phòng khi nàng có việc cần sai bảo. Uyển Uyển nói cảm ơn một lần nữa rồi mới trở về phòng, quả nhiên toàn bộ đồ đạc và hành lý của nàng đã được để bên trong.
Thu thập lại một chút, cũng không lấy ra quá nhiều đồ, dù sao chẳng bao lâu sau sẽ đi.
Lại có tiểu thái giám gõ cửa, nàng vừa ra mở đã thấy một đứa nhỏ choai choai tầm mười mấy tuổi đứng ngoài, bưng một khay đồ ăn. Tiểu thái giám này chỉ cao xêm xêm nàng, vừa trông thấy nàng mặt đã đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Đêm nay... Vương gia vẫn chưa hồi phủ, mời tiên sinh dùng cơm trước.”
Uyển Uyển bị hắn chọc cười, mở cửa ra để hắn sắp đồ ăn lên bàn. Tiểu thái giám đặt khay đồ ăn xuống, đầu vẫn cúi gằm, còn chưa kịp nói một câu “Mời ngài dùng” đã hấp ta hấp tấp đóng cửa chạy biến.
Toàn là những món đặc sản kinh thành, hệt như hương vị năm năm trước trong trí nhớ của nàng, ăn không ngừng đũa.
Lúc ngẩng đầu lên, hai hốc mắt đã phiếm hồng. Tất cả những điềm nhiên bình thản, coi như không có việc gì thì ra chỉ do nàng tưởng tượng ra. Thảo mộc giai binh (*), từng thứ từng thứ, dù là rất nhỏ cũng làm cho rễ cây ký ức đâm sâu vào lòng, muốn nhổ tận gốc mới làm nàng giật mình nhận ra, kí ức đó trước nay vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Không còn thấy ngon miệng nữa, nàng dừng đũa, tiểu thái giám vào thu bát đũa giúp nàng vẫn chưa chịu ngẩng đầu.
Cửa vừa khép lại, nàng lập tức bụm mặt khóc lên tức tưởi.
Nàng không biết mình đang khóc vì cái gì, đã năm năm rồi, rõ ràng mọi chuyện đều đã qua, rõ ràng nàng chỉ dám hèn mọn ôm mối đơn phương, vậy thì nàng khóc vì cái gì chứ? Nàng còn chẳng có tư cách để khóc.
(*) Thảo mộc giai binh
Trong Trận Phì Thủy, để khỏa lấp sự chênh lệch lớn về quân số, Tạ An, Tạ Huyền tung quân Tấn tấn công sớm lực lượng quân Tần của Phù Kiên để tạo ra cảm giác rằng quân Tấn đông đảo không kém gì quân Tần, lại gửi thư cho Phù Kiên đề nghị lui quân Tần để Tấn sang sông, quyết chiến một trận. Quân Tần trong khi lui quân vì hỗn loạn nên đội hình tan rã, giẫm đạp lên nhau mà chết rất nhiều (Phong thanh hạc lệ, Thảo mộc giai binh: tưởng tiếng gió, tiếng hạc, cỏ cây là quân Tấn đang tiến công).
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
89 chương
12 chương
9 chương
10 chương
111 chương
54 chương
28 chương