Cùng quân đàm đạo chuyện vân vũ
Chương 4
Chương 4: Tần lâu sở quán. (*)
Năm đó kỹ viện lớn nhất đế đô chính là Tầm Phương Các ở phía phía Tây Bắc kinh thành.
Tầm Phương Các là tòa nhà ba tầng tọa lạc ở một trong số những con phố nhộn nhịp sầm uất nhất Bắc Kinh, được xây dựng theo lối kiến trúc phóng khoáng, lại thanh nhã, với kết cấu nhà lục giác đỉnh tròn, phối hợp mái ngói xanh cùng mái hiên dài được thiết kế cầu kì nhưng không mất vẻ tiêu sái. Để vào được gian chính cần đi qua đường hành lang vòng cung của Xuân Phong các, trên cổng vào là một tấm hoành phi bằng gỗ mộc mạc lại phong nhã đề “Nhân gian du viên địa, kinh trung Tầm Phương các",
(Tầm Phương Các của kinh thành, chốn bồng lai tọa giữa nhân gian)
Nữ nhân của Tầm Phương Các đều không phải nữ tử tầm thường, không những xinh đẹp kinh diễm mà người nào người nấy đều đa tài đa nghệ, cầm kì thi họa không gì không tinh thông.
Không chỉ quý tộc hầu tước đến đây tìm vui, mà không ít văn nhân, nhân sĩ cũng đến đây học đòi văn vẻ.
Các chủ Tầm Phương Các là thương nhân giàu có nhất kinh thành, Ngụy gia. Gia tộc này không những giàu sang mà còn có mối giao hảo với nhiều nhà quyền quý trong kinh. Các vị khách tìm đến đây đa phần đều là những người có địa vị tôn quý, không thì cũng là danh gia, vọng tộc, người bình thường muốn vào Tầm Phương Các là điều khó hơn lên trời.
Chính vì lẽ đó mà không ít nhà do gia cảnh nghèo khó vì muốn nữ nhi mình một bước lên mây hóa phượng hoàng mà bán các nàng vào đây.
Có thể trở thành nữ tử của Tầm Phương Các không dễ, phải qua tuyển chọn cực kì tỉ mỉ, cẩn thận, nếu không phải những người từ nhỏ được nhận vào và chính tay Ngụy gia đào tạo thì cũng là các thiên kim tiểu thư có tài mạo, gia cảnh sa sút, tóm lại đến cả những nữ tử xuất thân trong những gia đình bách tính khá giả cũng khó vào được các chứ đừng nói đến những kẻ nghèo khó, xuất thân thấp hèn.
Giống như Uyển Uyển khi ấy, Ngụy gia cũng đã do dự, phân vân rất lâu mới chấp nhận cho cô nhập các.
Thẩm gia vốn không phải nhân sĩ kinh thành, Thẩm tú tài 15 năm trước mang theo nương tử vào kinh tham gia khoa thi mùa xuân, một năm sau Uyển Uyển ra đời, 15 năm trôi qua tổng cộng triều đình đã tổ chức 5 kì thi, nhưng chưa kể thi Hội nguyên ngay cả kỳ thi Bảng Thẩm tú tài cũng không đậu.
Thẩm tú tài tự phụ, tự cho mình là kẻ đọc sách thánh hiền, thanh cao thoát tục vì vậy không những ngông nghênh thành tính còn cho bản thân là siêu phàm, cao hơn người khác một cái đầu, dù nghèo kiết nhưng nhất định không chịu làm nông, càng không chịu buôn bán kiếm sống. Thẩm gia càng ngày càng sa sút, cả gia tài chỉ có bốn bức tường rách, không những vậy Thẩm tú tài còn ham mê cá cược, cược một lần, thua một lần, lại cược lần nữa… cứ thế đến khi Thẩm tú tài tỉnh táo lại, kiểm kê tài vụ trong nhà, bỗng hoảng hốt nhận ra, đống nợ này hắn có trả hai đời cũng không hết.
Hắn nhìn về phía tiểu nữ nhi của mình, khi ấy Uyển Uyển vừa tròn 14 tuổi, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, lại nghe nói Tầm Phương Các hàng năm đều tổ chức tuyển chọn giai nhân…
Dù sao Thẩm gia còn có nhi tử, bán nữ nhi đổi lấy tiền đồ sau này kể cũng đáng. Thế là hắn liền khuyên Thẩm mẫu đem Uyển Uyển đến Tầm Phương Các.
Hắn nói với nương tử, tình hình hiện tại ép Uyển Uyển ở lại nhà mới là đối xử bất công với nàng, so với việc ở cái căn nhà rách nát này chẳng bằng đưa nàng đến Tầm Phương Các hưởng phúc. Nàng sinh ra kinh diễm động lòng người như vậy nên đến những nơi đẹp đẽ sống một cuộc đời vô âu vô lo. Thẩm mẫu chỉ là một người đàn bà hèn yếu, nhu nhược, phu quân nói gì nghe nấy, vì vậy ngay tức khắc quyết định đem Uyển Uyển đến Tầm Phương Các.
Mẫu thân mang nàng đi đến phía Tây Bắc kinh thành, xuôi theo một con phố phồn hoa, náo nhiệt, đến cửa hông, bỗng chốc bà có chút do dự. Nhưng rất nhanh Thẩm mẫu giơ tay gõ cửa. Một tiểu nha đầu nhanh nhẹn lập tức thò đầu ra, cười híp mắt dò xét hai mẹ con nàng, sau đó mới mở cửa từ tốn mở miệng: “Đi theo ta, Ngụy gia đang chờ trên lầu ba.”
Thẩm mẫu nhẹ gật đầu, nắm tay Uyển Uyển. Khi ấy nàng còn nhỏ, Thẩm tú tài và Thẩm mẫu một lòng dạy dỗ, chăm chút cho ca ca của nàng, không quan tâm quản giáo nàng cẩn thận, vì vậy lúc đó Uyển Uyển chẳng biết chuyện gì, chỉ là một đứa nhỏ ngốc nghếch sắp bị bán đến nơi vẫn vui vẻ đánh giá tòa nhà tinh xảo, đẹp đẽ trước mặt, hớn hở kéo tay Thẩm mẫu, nhìn cái gì cũng tò mò, thích thú.
Đến lầu ba, Uyển Uyển lần đầu tiên gặp Ngụy gia, nàng nhớ ấn tượng của mình về bà là: Một người phụ nhận có đôi mắt ôn hòa, quần áo lộng lẫy, ung dung ngồi trên ghế bành bình tĩnh thưởng trà.
Thẩm mẫu ấp úng chủ động mở miệng trước, bà là một người không có văn hóa, cũng chẳng biết ăn nói, chỉ y theo những lời trước đó Thẩm tú tài căn dặn mà nhắc lại: “Ngụy gia, đây là nữ nhi của gia đình tôi Thẩm Uyển. Thẩm gia là gia đình đọc sách, gia thế trong sạch, cha con bé là tú tài. Uyển Uyển năm nay vừa tròn 14 tuổi, cũng biết chút thi từ, không biết có thể…. vừa mắt Ngụy gia?”
Ngụy gia đánh giá nàng một chút, cũng đại khái đoán ra được tình hình nhà họ, trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, đôi mắt mang theo ý cười nhè nhẹ.
Vào Tầm Phương Các của bà, nào có thể là dạng con gái nhà tú tài nghèo, vô tri vô giác.
Ngụy gia vốn định từ chối, nhưng đúng thời khắc ấy bà bắt gặp ánh mắt của cô gái nhỏ Uyển Uyển.
Trời sinh Uyển Uyển đã có một đôi mắt hạnh trong veo, linh động, đôi mắt to, sáng rực rỡ như chứa cả bầu trời sao, mang theo vô vàn ánh sáng lung linh nơi đáy mắt. Đôi mắt biết nói của cô nhìn thẳng vào bà, lúc đầu là vôi vàng, bất ngờ vì sự động chạm vô tình, đột nhiên xảy đến, sau đó là hiếu kì dò xét, cuối cùng đáy mắt khẽ động để lại sự xấu hổ cùng khiếp nhược.
Không riêng gì đôi mắt, mà cả khuôn mặt này cũng vô cùng khả ái, làn da trắng ngần như hạt gạo thượng hạng, chiếc mũi dọc dừa tinh xảo, đôi môi chúm chím không tô son vẫn đỏ thắm tựa như đóa hồng e ấp sương mai. Hoàn toàn không phải dáng vẻ đoan trang, thanh nhã của các nữ tử Tầm Phương Các mà như một đóa phù dung thanh thuần, tươi đẹp, một vẻ đẹp như được dệt lên từ vô hạn tinh túy của thiên nhiên, trời đất.
Dung mạo của nàng quả thực quá xuất sắc, nếu bỏ công bồi dưỡng một thời gian, nhất định có thể đoạt vị trí đầu bảng hiện tại của Tầm Phương Các - Dương Tử Vân cô nương.
Ngụy gia suy tư một lúc, sai người đứa cho Thẩm mẫu một khoản tiền lớn, lưu lại Uyển Uyển, từ đó nàng vứt bỏ cái tên Thẩm Uyển, chính thức trở thành cô nương của Tầm Phương Các.
Ban đầu Uyển Uyển cái gì cũng không biết, lúc đầu còn nhớ nhà, đêm đêm lén lút khóc, thời gian lâu dần, tâm cũng lạnh, biết cha mẹ không cần mình nữa, chỉ có thể gồng mình thích ứng với cuộc sống mới.
Cuộc sống của nàng cứ thế yên bình trôi qua, ngày ngày làm bạn với cầm kỳ thi họa. Cho đến một ngày, vào tháng thứ ba nàng ở nơi này, vì sự xuất hiện của Thất Vương gia mà có chút gợn sóng.
Hắn là Vĩnh Lạc Vương, Thất hoàng tử đương triều - Chu Trăn, thường ngày xưng Thất Vương gia.
Vào đầu tháng 7 thất vương gia Vĩnh Lạc Vương đánh lui quân Thiền Vu, đại quân toàn thắng vì vậy được triệu về kinh luận công khen thưởng.
Thất vương gia nắm giữ ấn soái, tài thao vũ lược, đánh trận như thần, lần này khải hoàn trở về, được nhận không biết bao nhiêu lời ca tụng của triều thần, cùng toàn thể dân chúng.
Thái tử nghe tin bào đệ hồi triều, vui vẻ vô cùng bèn tổ chức thiết yết tại Tầm Phương các.
Ngụy gia nhận được tin của Thái tử, từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, thúc giục các cô nương luyện tập.
Đây là vị khách có thân phận tôn quý nhất, chúng mỹ nhân nào dám thất lễ, ai cũng muốn thể hiện bản thân mình phong tình nhất trước mặt Thái tử, cả tuần miệt mài tập ca múa.
Uyển Uyển không có tư cách lên khiêu vũ, mà tuần này Tầm Phương các lại đóng cửa miễn tiếp khách nên nàng cũng nhàn rỗi theo, cả ngày chỉ có thể nhàm chán đứng dựa lan can xem đám Hồng tỷ tỷ tập múa. Từ trước tới giờ nàng chưa từng thấy một màn múa nào được dàn xếp công phu đến vậy.
Các vị tỷ tỷ xinh đẹp thướt tha thay phiên nhau nhảy. cảnh tượng này tựa như tiên nữ trên trời.
Nàng cười đến vui vẻ, lộ ra hai núm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mắt to cũng híp cả lại, sùng bái nhìn các vị tỷ tỷ khiêu vũ.
Uyển Uyển xem các nàng tập năm ngày liền, đến ngày thứ năm, cuối cùng Thất vương gia cũng đã tới.
Thái tử thiết yến vào buổi tối. Mà từ chiều Uyển Uyển đã nhận lệnh không được phép ra khỏi phòng.
Mỹ nhân khó tránh anh hùng, Uyển Uyển cũng không phải ngoại lệ, nàng vô cùng tò mò về vị Thất vương gia dung mạo như hoa này.
Chu Trăn và Thái tử một trước một sau đi vào Tầm Phương Các. Lần gần nhất đến đây đã là chuyện của hơn ba tháng trước. Ba tháng liền không chạm vào mỹ nhân, đúng là có chút hoài niệm.
Thất vương gia dung mạo tuấn tú, lại thông hiểu thơ văn, vốn dĩ nên là người khiêm tốn, nhưng hắn lại được trời phú cho cái tài cưỡi ngựa bắn cung, đại thắng lần này càng như dát thêm vàng lên người hắn.
Nhưng tính tình hắn quá kiêu ngạo, cậy tài khinh người, coi trời bằng vung, ai cũng phải nể hắn ba phần, thái tử cũng không ngoại lệ. Loại tính cách này trong mắt nam nhân khác là không chấp nhận được nhưng đối với nữ nhân lại thành khí phách anh hùng.
Hắn ỷ vào tấm da tốt, trong chốn nữ nhân càng như cá gặp nước, qua lại rất tự nhiên.
Hắn đẩy cánh cửa gỗ sơn son ra, trong thoáng chốc mọi người đều dừng hết việc đang làm dở, nhìn về phía hắn.
“Thất đệ, đệ đến rồi!” Thái tử híp mắt cười, đứng dậy nghênh đón hắn.
“Hoàng huynh đến sớm quá.” Chu Trăn kiêu ngạo vặn lại thái tử, Thái tử cũng không mảy may giận, còn ra hiệu cho tên người hầu kéo chiếc ghế ngay bên cạnh mình.
Chu Trăn ung dung chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lười biếng quét quanh một vòng: “Mới ba tháng mà có thêm không ít mỹ nhân nhỉ.”
Ngụy gia ngồi một bên, cười đáp: “Chúng ta nghe nói ngài khải hoàn trở về, đặc biệt tổ chức yến tiệc tại Tầm Phương Các. Chúng ta vì ngài mà nhảy múa, ngài nhìn đi?”
Chu Trăn vung tay áo: “Nhảy múa nào!”
Tiếng nhạc nổi lên, mỹ nhân như hoa uyển chuyển nhảy múa.
Qua một lúc, Chu Trăn cảm thấy không mấy hứng thú.
“Không còn sớm nữa, hoàng huynh nửa đêm vẫn còn ở Tầm Phương Các không sợ Thái Tử Phi buồn bực hay sao? Thái tử nửa đêm vẫn còn uống rượu xem ca múa ở nơi phong trần, chỉ sợ Ngự Sử đài ngày mai sẽ có một bản tấu dài hơn nghìn chữ dâng lên phụ hoàng mất. Hoàng huynh vẫn là sớm hồi cung thôi.”
Thái tử vốn không mấy thích thú những chốn Tần lâu sở quán này, hôm nay thiết yết ở đây cũng là vì người đệ đệ ruột thịt này của hắn.
Thái tử 20 tuổi lập gia, thành thân đã 6 năm, cùng Thái Tử Phi phu thê ân ái, cầm sắt hài hòa, chỉ nạp duy nhất một Trắc Phi. Chu Trăn năm nay 22, đừng đề cập đến Vương Phi, cả Vương Phủ rộng lớn như vậy đến cả một thị thiếp cũng không có.
Bên trong Vương Phủ quản giáo nghiêm ngặt, người hầu kẻ hạ cẩn trọng có lễ, nhưng Thất Vương gia là một kẻ hoang đường, ăn chơi, yêu thích mấy nơi phong trần.
Thấy Chu Trăn có lòng khuyên nhủ, lại biết nghĩ cho mình, Thái Tử bèn đứng dậy. “Thất đệ cũng sớm hồi phủ thôi, ngày mai còn phải vào triều. Đừng để phụ hoàng biết đệ nháo ở đây đến tận nửa đêm.”
Chu Trăn không kiên nhẫn cười một tiếng, nâng cằm hướng hướng ra phía cổng.
Thái tử chắp tay sau lưng, ung dung rời đi.
Nên đi đã đi, cần ở sẽ ở, mà ở lại làm gì thì ai cũng hiểu rõ.
Nguy gia nhanh nhạy đến bên hỏi: “Gia, tối nay ngài vẫn cho vời Tử Vân cô nương đúng không?”
Chu Trăn nhíu mày: “Đổi người khác đi, nghe nói chỗ ngươi mới tới một nhóm nữ tử người Hồ, vừa hay Gia cũng muốn nếm thử tư vị mới mẻ.”
Giải thích:
(*) Tần lâu sở quán: Thanh lâu, kĩ viện
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
71 chương
11 chương
19 chương
12 chương
31 chương
19 chương