Chương 18: Thiếu niên du mạn   Vừa rời khỏi Dưỡng Tâm điện, Uyển Uyển trực tiếp đi vòng tới Triệu Văn Quyên đã lâu không gặp. Ánh mắt Chu Trăn ngay lập tức thay đổi, trong lòng bắt đầu bốc mùi chua.   Hắn không hiểu, giữa hắn và Uyển Uyển có thâm cừu đại hận gì không? Sao bây giờ chỉ muốn một nữ nhân mà còn khó hơn lên trời vậy?   Uyển Uyển vẫn đang cười cười nói nói với Triệu Văn Quyên, sư huynh muội người ta gặp gỡ, hắn còn đứng đây làm quái gì.   Thôi được rồi, đại sự muốn thành cốt phải giữ được bình tĩnh, hắn không định so đo làm gì, đi cạnh hai người họ, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Uyển Uyển.   Uyển Uyển bị ánh mắt chăm chú của hắn làm phát run, nhưng vẫn kiêng kị hiện tại đang trong Tử Cấm thành, ngữ khí hết sức cung kính: “Hay là Vương gia đi trước đi?”   Hắn nhíu mày, rồi chuyển ánh mắt sang Triệu Văn Quyên. Triệu Văn Quyên thầm nghĩ, ánh mắt Vĩnh Lạc vương không khác nào con sói lớn đang muốn bảo vệ phối ngẫu. ‘Thực sự coi hắn là thợ săn sao?’ – Triệu Văn Quyên thầm oán.   “Vương gia yên tâm. Tại hạ chỉ cùng sư đệ ôn lại chút chuyện, nhất định sẽ trả người an toàn không sứt mẻ gì về phủ của ngài. Vài câu chuyện chốn thôn quê sợ Vương gia không có hứng thú.” Nụ cười của Triệu Văn Quyên ôn hòa, giọng điệu khiêm nhường lễ độ, suýt thì làm Chu Trăn sặc.   “Tiên sinh mới đến, chỉ sợ không biết đường tới Vĩnh Lạc vương phủ, vẫn nên để bản vương đưa thì hơn,” Triệu Văn Quyên biết bê đá bỏ chân người, hắn sao có thể cam bái hạ phong? Chu Trăn vung tay lên, gọi một tiểu thái giám, chính là người từng đưa cơm cho Uyển Uyển, “Ngươi đi theo tiên sinh, nếu không mang được người bình an trở về thì xem chừng cái mạng ngươi đấy.”   Dứt lời, Chu Trăn quay người bỏ đi.   Mặt trời bắt đầu khuất sau tường thành đỏ cao cao, ve dường như vẫn kêu không biết mệt, vẳng bên tai hắn như vọng về từ chốn nào đó xa xăm. Rỏ ràng trước mắt là cảnh đẹp, những tia nắng cuối cùng dát lên Tử Cấm thành hoa lệ, xuyên qua từng tán lá cây, tưới lên từng tòa cung điện. Gió như phổ thành bài ca, tấu lên khúc nhạc mừng cảnh thanh bình thịnh thế.   Cửa cung đã sắp đóng, uyu giục y đi nhanh hơn, nhưng y không nói, chỉ cười nhìn nàng. Mặt trời lặn làm bóng hắn kéo dài trên nền đá, hay đấy là tâm sự của hắn.   Triệu Văn Quyên không giống Vĩnh Lạc vương, tân công dồn dập, chỉ chực chờ bứt lấy cơ hội nắm thóp người khác. Y không như thế, tĩnh lặng như bức tiên trong tranh, ôn nhuận như ngọc, toàn thân toát ra khí chất thư sinh, nhưng lại có phần giống tiểu thiếu gia nhà quyền quý, văn nhã quy củ.   Đứng một chỗ lâu như thế, cuối cùng Uyển Uyển cũng phát hiện ra y hôm nay có điều lạ, nàng dừng bước, hỏi: “Sao vậy?”   Lúc này Triệu Văn Quyên như sực tỉnh, lắc đầu: “Uyển Uyển, trưởng thành rồi.”   Uyển Uyển toan quay đầu giục hắn đi, vẫn không quên ghẹo: “Huynh coi mình thành đại ca nhà muội thật đấy à? Huynh hơn muội có mấy tuổi chứ? Toàn nói kỳ cục không à!”   “Tốt xấu gì cũng hơn muội năm tuổi, cung coi như nhìn muội lớn lên đấy nhỉ?”   Sao có thể là nhìn nàng lớn lên được? Mặt Uyển Uyển thoáng đỏ lên. Năm nàng bái sư đã mười sáu, tuổi đây không ai coi là đứa nhóc nữa rồi. Hai năm luân hãm nơi kinh kỳ, có ai coi nàng là trẻ con... Nhớ lại chuyện xưa, thần sắc lại lộ vẻ cô đơn, Triệu Văn Quyên nhanh chinsg phát hiện ra, siết chặt nắm đấm, cười chuyển chủ đề.   Mỗi người một tâm sự riêng, từ Dưỡng Tâm điện, đi vòng qua Vũ Anh điện, qua Tây Hoa môn rồi mới ra khỏi Tử Cấm thành. Gã sai vặt của Vĩnh Lạc Vương đã đứng sẵn ở cổng chờ, vừa thấy hai người họ ngay lập tức lại gần hành lễ.   Khóe miệng Triệu Văn Quyên giật giật, thần nghĩ Vĩnh Lạc vương này đúng là quá ngang ngược, huynh muội bọn họ cũng chỉ ôn chuyện thôi mà.    Thực ra một phần cũng tại y không biết thu liễm, không hiểu đạo lý tình ngay lý gian, đứng giữa Dưỡng Tâm điện đòi người. Nhưng mà vị sư huynh này lại không bằng Vĩnh Lạc vương à? Chuyện này cũng chẳng có trước sau gì cả. Theo lý mà nói, Uyển Uyển và Vĩnh Lạc vương cùng lắm chỉ hai năm mà thôi, sao sánh được với giao tình năm năm giữa bọn họ...”   Triệu Văn Quyên không thiết yên mà chỉ bày mâm cơm trong nhà họ Triệu. Tiểu thái giám kia cũng theo bọn họ đến Triệu phủ, cung kính hết mực, không có một điểm quá phận nào.   Uyển Uyển cũng hết cách, đành để Triệu Văn Quyên bày một mâm ở thiên phòng cho tiểu thái giám, dù sao người ta cũng là người phủ Vĩnh Lạc vương.   Tính tình Triệu Văn Quyên vui vẻ, cũng không định làm khó gì, phân phó người đi sắp cơm. Lần này thì đến lượt tiểu thái giám lại cuống, vương gia đã có lệnh về phủ phải tường thuật từng không sót một chữ nào! Rớt một chữ là đầu hắn cũng rớt luôn đấy!   Tiểu thám giám vội nói mình không đói, đứng ở ngoài cửa phòng quan sát hai người.   Triệu Văn Quyên mở miệng trước: “Muội cũng hồ đồ, sao lại mặc nam trang tiến cung? Tử Cấm thành đâu phải không có nữ quan?”   Uyển Uyển có chút ủy khuất: “Muội cũng đâu muốn thế... Huynh biết đấy, trước kia ra ngoài vẽ tranh, cải nam trang thuận tiện hơn nhiều. Sau đó Hoàng thượng phái người từ Đông Xưởng đến, người đang là nam thoát cái biến thành nữ à?”   Triệu Văn Quyên thở dài, “Chuyện mà bị phát hiện thì làm sao? Nói ra to có thể bị khép vào khi quân đấy!” Ngữ khí y không tốt lắm.   “Hoàng thượng muốn muội vẽ một bức tranh chúc mừng, muội định xong việc sẽ từ quan. Nếu không may bị phát hiện trước, có lẽ nên nói với sư phụ thì may ra còn đường cứu vãn. Muội cũng chẳng mong thăng quan tiến chức gì, có thể được vẽ đã rất vui rồi...” Nàng gắp thức ăn, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống, ung dung nói.   “Cũng khổ cho muội.” Triệu Văn Quyên thở dài, y không phải kiểu người rề rà, nhưng cứ dính tới chuyện của nàng là lại không tránh khỏi dông dài, nhịn không được muốn lải nhải thêm mấy câu.   Hai người đều ít chuyện, chuyện trò được dăm ba câu rồi đều yên lặng tập trung ăn cơm, cũng không cảm thấy có gì không tự nhiên. Đột nhiên Triệu Văn Quyên lên tiếng, mới nói một chữ đã dừng lại, sắc mặt khó coi, xem chừng là do dự, Bộ dạng muốn nói lại thôi này làm Uyển Uyển khó hiểu.   “Sao vậy?” Nàng hỏi   “Muội...” Y dừng lại nghĩ một hồi, Uyển Uyển cũng không giục, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp, “Muội thành thật trả lời ta, có phải trong lòng muội vẫn còn nhớ thương Vĩnh Lạc vương không?”   Cuối cùng cũng nói được ra, rồi lại cảm thấy bối rối, tay hơi run, vội vàng nhấp chén trà để che giấu cảm xúc. Y sợ nàng cười mình thích xen vào chuyện người khác, sợ nàng chê hắn suy nghĩ miên man nên không dám thẳng thừng, sợ dọa nàng. Nhưng cứ tích tụ mãi trong lòng cũng không tốt, vẫn phải nói ra.   Lần này đến lượt Uyển Uyển ngẩn người, nàng không biết phải trả lời thế nào. Nói không nhớ thương là giả, nhưng lòng tự tôn thức tỉnh nàng, cả sợ hãi và lo lắng nữa. Nàng ghét việc Chu Trăn không tôn trọng mình, càng sợ hắn không có chân tình. Tổn thương quá nhiều, toàn thân đau đớn, không biết vết thương xưa rồi sẽ đóng vảy hay cứ tiếp tục rữa ra để lại huyết nhục mơ hồ. Nàng thở dài, muốn nàng nói lời thật lòng, bây giờ vẫn chưa thể!   Nàng cúi đầu, cắm mặt vào bát cơm, qua loa nói: “Chắc là không còn.”