Cùng Quân Ca

Chương 37 : Giống như đã từng quen biết

Đúng lúc ấy thì, ngoài phòng có giọng nói trầm thấp mị hoặc của người nào đó truyền tới, "Hoàng thúc, ta nghe nói người giấu một vị giai nhân ở chỗn này đúng không?" Lý Triệt hơi sững sờ, Tiểu Cửu? Ngoài cửa người nọ đã vào cửa, lúc Lập Lập Hạ thấy người nọ thì không khỏi mất hồn. Chỉ thấy nam tử kia một thân hoa phục màu xanh ngọc, bên trên thêu một bức tranh đẹp đẽ quý giá không biết tên, tóc dài dùng phát quan bảo thạch màu xanh ngọc buộc lên, sợi tóc dưới ánh mặt trời chiếu xuống hình như mơ hồ phủ lên một màu xanh thẫm, bên tong đôi mắt đào hoa hẹp dài tràn đầy vẻ phong lưu gian manh, môi mỏng tà tà nâng lên, gương mặt mị hoặc. Nam nhân này … Thật là đẹp. Nội tâm Lập Lập Hạ kinh ngạc nói. Lúc này nam tử vừa lúc hướng mắt sang nhìn nàng, tầm mắt của hai người thẳng tắp đối diện với nhau. Trong mắt nam tử dâng lên ánh sáng không biết tên, con mắt dài hơi híp một chút. Trong lòng Lập Lập Hạ chợt dâng lên một hồi sợ hãi, cuống quít dời tầm mắt đi. Không biết vì sao, nàng cảm thấy nam tử này... Rất nguy hiểm. "Tiểu Cửu, sao ngươi lại tới đây?" Lý Triệt nhíu mày, ngược lại không ngờ Lý Dục sẽ đến chỗ hắn. "Ta biết hôm qua hoàng thúc cũng bị mấy hắc y nhân ám sát, lúc này mới muốn tới đây thăm hoàng thúc một chút, đến đây mới nghe nói hoàng thúc giấu một vị giai nhân ở chỗ này." Con ngươi Lý Dục chuyển về phía nữ tử trên giường, "Xem ra hoàng thúc thật là diễm phúc không cạn nha, dáng dấp cô gái này quả thật không tệ." Tướng mạo nữ tử này ngược lại rất quen thuộc, dáng dấp có năm phần tương tự với Hà Tri Thu, nhưng cảm giác lại giống như không phải Hà Tri Thu, hắn từng gặp nữ tử này ở đâu sao? Đáy lòng Lý Dục thầm nghĩ. Lập Lập Hạ khẽ chuyển mắt, không dám nhìn nam tử được gọi là "Tiểu Cửu" kia nữa. Lý Triệt trái lại tự nhiên thoải mái trả lời, "Quả thật, ngày hôm qua nếu không có Dịch cô nương cứu giúp thì người nằm ở trên giường hôm nay chính là Bổn vương rồi." "Ta nói mà, hoàng thúc sao lại không có hứng thú với nữ tử tên Hà Tri Thu, thì ra là sớm đã có người trong lòng." Lý Dục cười trêu nói. "Tiểu Cửu, chúng ta đi thư phòng nói chuyện đi, ta vừa lúc có một số việc cần tìm ngươi." Nói xong Lý Triệt đứng lên, quay đầu lại hướng Lập Lập Hạ gật gật đầu, "Dịch cô nương, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe đi, Bổn vương đi ra ngoài trước." Lập Lập Hạ trầm mặc gật đầu một cái. Sau khi Lý Triệt cùng Lý Dục ra cửa, thần kinh cẳng thẳng của Lập Lập Hạ mới nới lỏng, đáy mắt nàng tràn đầy suy nghĩ sâu xa, nam nhân kia là ai, nàng thế mà lại, nàng thế mà lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng? "Dịch cô nương đang nghĩ tới vị kia mỹ công tử vừa mới tới kia?" Úc nương thấy dáng vẻ mất hồn của Lập Lập Hạ thì cười mở miệng. "Hả?" Lập Lập Hạ lúc này mới phục hồi tinh thần lại cười gượng, "Hả? Úc nương làm sao biết?" Úc nương tựa như hiểu rõ nói, "Tướng mạo Cửu hoàng tử như vậy có người nào nhìn mà không có lòng nhớ thương?" Dung nhan tuyết mỹ như vậy, dù là nữ tử như nàng nhìn mà cũng không nhịn được cảm thán một tiếng, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành mà, hơn nữa phong cách Cửu hoàng tử tà mị cực độ, chỉ cần gặp qua một lần sợ rằng cả đời này cũng không quên được. Giống như một tiếng sấm rền vang lên bên tai, thân thể Lập Lập Hạ đột nhiên chấn động. Cửu hoàng tử? Người được gọi là "Tiểu Cửu" chính là Cửu hoàng tử? Cửu hoàng tử nghe nói dung nhan tuyệt mỹ, yêu thích mỹ nhân, xa xỉ vô độ, hơn nữa còn là đối tượng thổ lộ của Lâm đại tiểu thư? Lập Lập Hạ không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nói cách khác, Cửu hoàng tử biết nàng? "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Mạch Tuệ bên cạnh thấy được sự khác lạ của nàng thì mở miệng hỏi. Lập Lập Hạ bị giọng nói của Mạch Tuệ kéo lại thần trí, suy nghĩ hơi bình tĩnh lại, "Không có việc gì." Lập Lập Hạ không khỏi cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng, Lâm đại tiểu thư thổ lộ với Cửu hoàng tử là vào hai năm trước, thời gian hai năm tướng mạo phong cách con người cũng sẽ thay đổi, hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của hắn giống như cũng không nhận ra nàng? Nhưng khó bảo đảm Cửu hoàng tử này thấy nàng nhiều giây thần kinh của hắn sẽ không đột nhiên rút ra liền nhớ lại. Đáy lòng có một giọng nói khác lại nhắc nhở nàng như vậy, Lập Lập Hạ lau giọt nước mắt chua cay trong lòng, nhìn nàng mà xem, đáng thương biết bao, thật vất vả mới có cơ hội một lần nữa lại làm người, tại sao lại đụng phải tình cũ của Lâm tiểu thư rồi, cuộc sống này thật không phút nào được bình thản mà. "Tiểu thư, người thật sự không có chuyện chứ?" Mạch Tuệ kỳ quái, Lập Lập Hạ bị làm sao vậy, ra sức bóp méo gương mặt của mình? "Không có việc gì." Lập Lập Hạ cau mày nghiêm túc nói một câu, đáy lòng cho ra một cái kết luận. Nơi này không thể ở lâu. * * * Trong thư phòng, hai người Lý Triệt và Lý Dục ngồi ở bên cạnh bàn cùng nhau thưởng thức trà, những người khác thì canh giữ ở bên ngoài. Ngón tay thon dài của Lý Dục vuốt vuốt nắp trà, trong mắt đào hoa tràn đầy vẻ lười biếng."Hoàng thúc mới vừa nói tìm ta là có chuyện gì?" Lý Triệt khẽ nhấp ngụm nước trà, trong tròng mắt đen tối tựa như đêm, "Tiểu Cửu có biết những thích khách áo đen trên đường ngày đó hay không?" Lý Dục khẽ nâng mắt lên nhìn hắn, "Hả? Hoàng thúc cũng không rõ ràng sao?" Cũng? Lý Triệt nhíu mày, "Tiểu Cửu cũng không biết." "Vừa lúc hôm nay ta tới cũng là muốn hỏi hoàng thúc chuyện này, thì ra là hoàng thúc cũng không rõ." Lý Dục tựa như đùa giỡn nói. Lý Triệt để ly trà trong tay xuống, "Những người đó rõ ràng là có kế hoạch, người biết ta tới Lạc Dương đếm không hết, còn người biết Tiểu Cửu tới Lạc Dương thì sao?" "Ta?" Lý Dục cười khẽ một tiếng, tay phải xoay xoay nhẫn hồng ngọc trên tay, "Lần này ta lên đường ngược lại không nói với người khác, chỉ là ngầm có hay không nhìn cũng không biết rồi." " Tiểu Cửu cần phải để ý nhiều hơn rồi, Lạc Dương này cũng không yên ổn." Lý Triệt giống như vô tình nhắc nhở. Trong mắt Lý Dục thoáng qua nụ cười, "Đa tạ hoàng thúc quan tâm." * * * Cuộc tranh tài tuyển chọn hoa thần bảy ngày sau sẽ tổ cử hành lại một lần nữa. La Ti Ti, Hà Tri Thu, Bạch Hiểu Tuệ, hoa thần năm nay sẽ là một trong ba người này. Trong một sương phòng trong vườn mẫu đơn đệ nhất mỹ nữ Lạc Dương La Ti Ti đang cắn răng nghiến ném bể một cái ly. Rốt cuộc là ai phá hỏng kế hoạch của nàng! Ngày đó vốn là Hà Tri Thu đầu tiên lên sân khấu, nàng trước đó đã mua chuộc được nhạc công Xuân Hương kêu nàng hôm đó không cần thâm dự, khiến cho Hà Tri Thu bị lăng nhục ở trước mặt mọi người. Không ngờ biểu hiện ngày đó của Hà Tri Thu còn có chút đáng xem, nhưng cho dù như vậy cũng không cách nào so sánh với nàng, . Còn có Bạch Hiểu Tuệ kia, nàng đã động tay động chân trên đàn tranh của ả ta, chỉ cần hơi dùng sức khảy đàn một chút thì dây đàn sẽ bị đứt cắt thương ngón tay mềm mại của ả ta, đến lúc đó máu tươi chảy xuống ngón tay bạch ngọc xinh đẹp vô cùng. Vậy mà ngày đó lại có thích khách ám sát! Lòng cho kế hoạch của nàng trở nên rối tinh rối mù, thật là, thật là tức chết nàng mà! Bảy ngày sau sẽ phải tổ chức chọn hoa thần lần nữa, nhưng lần này nào có dễ dàng xuống tay lần trước vậy? Hà Tri Thu đã sớm tìm một nhạc công khác, còn có ả Bạch Hiểu Tuệ kia cũng đổi một cây đàn tranh khác, những gì nàng làm lúc trước đều đổ hết xuống sông xuống biển! Đưa tay vuốt ve trước ngực của mình, La Ti Ti thoáng thuận thuận khí, thật ra thì nàng cũng không cần phải động tay động chân, lấy vẻ đẹp của nàng còn không đánh thắng được hai người kia? Chuyện cười! Chỉ là... La Ti Ti nhướn đôi lông mày nhỏ nhắn lên, tay ngọc nắm chặt. Dân, cuối cùng cũng không bằng quan. Đột nhiên La Ti Ti nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ, ngũ quan vốn diễm lệ càng thêm lộ vẻ chói mắt, nghe nói, Cửu hoàng tử yêu thích mỹ nhân cũng tới, không phải sao? * * * Vươn mẫu đơn có một nhã các, hoàn cảnh u nhã, bốn phía tĩnh lặng, là nơi tĩnh tâm khó có được. Lúc này Lý Dục đang khó có được một thân một mình bước chậm trong đó, tư thái ưu nhã thong dong. Lý Dục hái một đóa mẫu đơn diễn lệ nhất trong bụi hoa xuống, đặt ở đầu ngón tay tinh tế vuốt ve. Lý Dục ở trong trăm hoa yêu thích nhất là mẫu đơn, đều bởi vì đặc điểm của nó. Mẫu đơn này, đóa hoa lớn mà không mềm, sắc thái tươi đẹp mà không tầm thường, lộ vẻ ung dung cao quý, tráng lệ. Nhìn đóa hoa kiều diễm trước mắt hắn khẽ nở nụ cười, thiên hạ này, có cái gì hắn muốn mà không có được? "Dân nữ La Ti Ti gặp qua Cửu hoàng tử." Lúc này, một giọng nữ mềm mại vang lên. Con mắt dài của Lý Dục chuyển một cái nhìn về phía nữ tử phát ra tiếng, nàng kia tuyệt đối là mỹ nhân khó gặp, Tô Y Nhi được gọi là Kinh Thành đệ nhất mỹ nữ nhưng lại là xinh đẹp quá mức, mà cả người nữ tử trước mắt này lại bao bộc bởi vẻ hấp dẫn, chỉ cần là nam nhân liền khó tránh khỏi rục rịch ngóc đầu dậy. Môi mỏng của Lý Dục nâng lên, có nhiều thú vị nói, "Hả?" "Cửu hoàng tử, dân nữ bởi vì ngưỡng mộ Cửu hoàng tử cho nên hôm nay tới để bái phỏng, dân nữ vốn muốn cho hai vị kia cô nương ở cửa thông báo một tiếng, nhưng mà hai vị kia cô nương nói dân nữ có thể trực tiếp đi vào, cho nên, cho nên dân nữ mới tùy tiện xông vào." Nói tới chỗ này La Ti Ti khẽ ngẩng đầu lên, đáy mắt như có nước mắt trong suốt lay động. Lý Dục chậm rãi đến gần nàng, đưa tay nâng lên một lọn tóc của nàng, "Ngưỡng mộ ta?" La Ti Ti nhìn dung nhan tà mị gần trong gang tấc cả người không thể khống chế run run, "Dạ." Tròng mắt đen của Lý Dục lóe lóe, cúi đầu hôn lên chiếc cổ như bạch ngọc, tinh tế, chậm rãi, cảm xúc tràn đầy uy hiếp, liếm láp. Cả người La Ti Ti hoảng sợ phát run, nàng, có phải suy nghĩ quá mức ngây thơ hay không? Sau khi Lý Dục nhận ra nàng sợ hãi liền cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười nghe không ra một tia không vui, hắn đứng thẳng xoay người nói, "Trở về đi thôi." "Cửu hoàng tử..." La Ti Ti ngập ngừng, chẳng lẽ nàng chọc hắn không vui? "Bảy ngày sau ta tự sẽ thay ngươi làm chủ." Lý Dục cũng không quay đầu lại nói. La Ti Ti nhìn bóng lưng Lý Dục một chút lại nghĩ đến hơi thở tà mị tột cùng vừa rồi trên thân người ki, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi. Lý Dục không phải không có hứng thú với mỹ nhân hiếm thấy này, chỉ là hôm nay hắn đột nhiên có chút muốn hiếu thuận rồi. Trong khoảng thời gian này phi tử của phụ hoàng bị hắn đùa bỡn không ít, cơ hồ là mấy nử tử trẻ tuổi xinh đẹp trong cung đều bị hắn trêu chọc qua, hiện tại có một mỹ nhân tuyệt sắc ngu ngốc, đưa cho phụ hoàng giải trí cũng không tồi. "Điện hạ, sao hôm nay ngươi lại rãnh rỗi tới đây thưởng hoa vậy?" Trong vườn lại đi vào một người, nhìn người tới một thân cẩm y quạt lông luân mũ, không phải là công tử phong lưu Tô Luân? "Ngắm hoa chẳng lẽ còn phải xem ngày?" Lý Dục bẻ một chiếc lá ném vào Tô Luân, bị Tô Luân suýt nữa tiếp được. "Ta nói này Điện hạ, dù ngươi ghen tỵ ta phong lưu phóng khoáng cũng không cần làm như vậy đâu." Tô Luân cố làm vẻ kinh sợ nói. Còn mắt dài của Lý Dục liếc hắn một cái sau đó mở miệng hỏi, "Sao rồi?" Gương mặt Tô Luân trở nên nghiêm túc, "Nhà họ Thi hôm qua cả nhà bị diệt." Lý Dục hơi kinh ngạc, thậm chí có người so với bọn hắn còn tìm được nhà họ Thi sớm hơn? "Biết là ai không?" Tô Luân lắc đầu một cái. Lý Dục rũ xuống đáy mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa. "Ta ngược lại ở chỗ này gặp được một gương mặt quen thuộc, tiểu thư kia của nhà nào, gọi là Hà Tri Thu đúng không? Khuôn mặt nhỏ nhắn kia có mấy phần giống một cô nương ta quen." Tô Luân hào hứng bừng bừng nói. Hà Tri Thu? Trong đầu Lý Dục lập tức hiện lên khuôn mặt tái nhợt quen mắt, trong mắt hắn nổi lên tia thú, mấp máy môi , "Hả?" "Thật ra thì Điện hạ cũng biết nàng ấy." Tô Luân trêu chọc. "Người nào?" "Đại tiểu thư của kinh thành đệ nhất phủ, Lập Lập Hạ."