Nhị Hào vì để xách người về, thật ra quan trọng là xách máy bay chiến đấu về, hắn không thể không thả tinh thần thú của mình ra. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, phát hiện đó là một con sói trắng như tuyết cao tới tận 2 mét. Hắn là một dẫn đường nho nhỏ thì lấy đâu ra tinh thần thú mạnh mẽ như vậy? Cho nên không tới một phút nữa, nó đã run run tại chỗ, từ 2 mét biến thành 1 mét. “Xem mày lớn lên trắng như thế, thôi thì tên là Tiểu Hắc đi. ” Nhị Hào lúc ấy phá lệ ân cần mà vuốt đầu của nó, Tiểu Hắc vừa nghe lại tiếp tục run mình, còn có xu thế tiếp tục thu nhỏ lại, bị tiếng hú của Nhị Hào ngăn lại, cho nên vẫn duy trì tình trạng không lớn không nhỏ như thế này. Năng lực của thú đều tuỳ vào chủ nhân, con sói này so với lần đầu tiên Nhị Hào gặp đã đen đi không ít, màu lông cũng dơ hầy. “Nếu có thể tắm rửa, mày sẽ không đen như vậy nữa. ” Tiểu Hắc cọ cọ lòng bàn tay của hắn, sau đó chạy theo quả bóng do Nhị Hào ném xuống, phía sau nó là một chiến máy bay chiến đấu cùng một người đàn ông mặt mũi dính đầy tro bụi đi. Nhị Hào bị xóc tới muốn ói, nhưng đầu tiên vẫn đi tới chỗ bác sĩ Thổ mua hộp thuốc, hắn có chút đau lòng mà xuất tiền ra, bác sĩ Thổ ra hiệu, hắn khó hiểu xích lại gần, kết quả cuối cùng vậy mà không cần trả. Bởi vì bác sĩ Thổ cũng bị chế phục kia mê hoặc rồi, gã cảm thấy em gái Lâm không tệ, dáng vẻ có bao nhiêu mê người. Em gái Lâm là cái vị nằm trong chiến cơ kia, Nhị Hào thuận miệng đặt cho y cái tên đó, Nhị Hào sau khi thoa thuốc cho y thì lấy băng gạc quấn lại, cuối cùng nhét vào miệng người kia hai viên thuốc hạ sốt. Nhà của Nhị Hào nho nhỏ, bên ngoài nhà là cái sân, chất đầy đống phế phẩm, vì để có thể để vừa máy bay chiến đấu, hắn hôm nay phải bán hết những đống đồ này đi. (Truyện của Lại Trùng Cung) Lúc Nhị Hào đang đếm tiền thì em gái Lâm tỉnh dậy, ngón tay khẽ cử động trước, sau đó cau mày, cuối cùng mới thở ra từ chóp mũi, vô cùng ‘yểu điệu’ mà mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một người đàn ông đang ngồi đếm tiền mà mắt sáng lên. Sau đó Nhị Hào bị ánh mắt đằng đằng sát khí trừng nhìn, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng tới. “Kia…” Nhị Hào tìm kiếm từ ngữ thông dụng, hắng giọng nói, “Emma, lão đệ nhóc tỉnh rồi sao? Để anh giúp nhóc lau mặt nhá, cần thu dọn tí không?” Đối phương nheo mắt lại. .