5. Vì vậy, theo một cách nào đó không thể lý giải được Hạ Phi trở thành đàn em của tôi. Về vấn đề này, cho tới bây giờ tôi vẫn rất hối hận. Bởi vì khi Hạ Phi thốt ra câu "Có thể dán được không?" thì cậu ta đã có sự khác biệt rõ ràng so với những người đàn em bình thường khác của tôi. Vậy nên, tôi chưa bao giờ có thể đối xử bình đẳng với cậu ta như đối xử với những đứa đàn em. Nhìn thoáng qua thì người này không phải là người trong giới giang hồ, theo như những gì tôi nghe lén được khi cậu ta nói chuyện với mấy đứa em khác của tôi thì có vẻ như cậu là bác sĩ, làm ở bệnh viện lớn, lương khá cao. Thực tế mà nói thì công việc của cậu ta khá bận rộn nên nửa ngày cũng không thấy bóng dáng tăm hơi. Tôi không thể gọi cậu ta đến được, dù sao thì trong lòng tôi cũng không tin tưởng nên cũng không muốn gọi điện, nhưng tên đàn em này so với một đại ca như tôi đây còn nhiều tiền hơn, chuyện này là thế nào?" Chuyên này rất kì cục, cho nên bản thân tôi ngày càng không muốn nói chuyện với cậu ta, mà từ cuộc đối thoại lần đầu gặp nhau đó, sau này Hạ Phi cũng không giáp mặt tôi nói chuyện nhiều. Tôi thực sự không hiểu người này muốn làm gì. Không phải cậu ta thấy anh em trong bang hay bị thương nên muốn trà trộn vào nhằm mở rộng thị trường đấy chứ? Điều này thì quá vô lý. Nhưng khoảng một tháng sau, khi tôi mở cửa ra và nhìn thấy Hạ Phi đang đứng trước cửa, trên tay cậu ta đang cầm túi bánh bao nóng hổi, đột nhiên tôi cảm thấy sắp bắt đầu một điều kì quái nào đó. Hôm đó trùng hợp là một ngày nghỉ hiếm hoi mà tôi thức dậy sớm. Tôi nhàn rỗi định ăn bánh mì đã mua mấy ngày trước đó. Tôi ngồi ngẩn ngơ nhìn những cành cây bị gió đung đưa kêu xào xạc bên ngoài của sổ. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên "ding- dong." Không có nhiều người biết nơi ở của tôi và những người biết sẽ không gõ của vào lúc này, vì vậy tôi đột nhiên nghĩ rằng có kẻ nào đó tìm đến gây chuyện, vì vậy sau khi đặt bánh mì xuống, tôi chậm rãi đi về phía cửa. Mở mắt cửa thì lập tức nhìn thấy gương mặt Hạ Phi. ...!Cậu ta tới đây làm gì? Tôi do dự mở cửa ra, khi khuôn mặt của Hạ Phi hiện ra trước mắt, tôi nhìn thấy chiếc bánh bao nóng hổi trên tay cậu ta. "Anh có muốn ăn bánh bao không? Em vừa mới mua còn nóng hổi đó." Cậu ta thẳng thắn nói. Lúc đó, tôi không thể nói ra được cảm xúc của chính mình là như thế nào, nếu có nói thì điều duy nhất tôi đó là, cuối cùng thì Hạ Phi cũng ra dáng một đàn em. Dù sao thì đàn em mang đồ ăn sáng đến cho đại ca là chuyện bình thường. Nhưng tôi nhanh chóng bị vả mặt. "Sao cậu lại ở đây?" Tôi phớt lờ túi bánh bao trên tay cậu ta, hỏi ngược lại. "Trên đường đi làm vừa lúc đi ngang qua nên em thuận tiện mua." "Cậu không sợ bị trễ giờ làm sao?" Tôi hỏi. Cậu ta trả lời: "Không phải thực hiện ca mổ đầu tiên nên em đến trễ một chút cũng không có vấn đề gì." "Ồ." Tôi gật đầu, sau đó lịch sự hỏi, "Công việc của cậu rất bận phải không? "Vẫn ổn." So với những người đứa đàm em khác thì tên đàn em này của tôi hiển nhiên không phải là người nói nhiều, cùng nói chuyện với cậu ta, tuyệt đối không quá ba câu. Vì vậy, tôi dời tầm mắt khỏi túi bánh bao nhìn vào khuôn mặt cậu ta. Thực ra, Hạ Phi khá đẹp trai, mặt mày sáng sủa, tóc tai gọn gàng, sống mũi cao thẳng tắp, nói thật là cậu ta chỉ kém hơn tôi một chút. Chỉ là tôi đang đi dép lê nên thấp hơn cậu ta vài mm. Tôi nghĩ cần phải cho người ta thấy sự uy nghiêm của một đại ca. "Này." Tôi duỗi ngón trỏ, gõ gõ trên ngực cậu ta, híp mắt nói: "Thể hiện cho tôi thấy cậu giống một người đàn em hiểu chuyện đi." Cậu chớp mắt, cười nói: "Được." Sau đó cậu ta cầm bánh bao bằng hai tay, giơ đến trước mặt tôi, hơi cúi lưng xuống nói: "Anh có muốn ăn bánh bao không? Nhân bánh bằng dưa chua và thịt lợn sẽ khiến anh càng đẹp trai hơn sau khi ăn xong?" ...! Tôi nhớ bản thân đã đơ người trong vài giây. Nếu người khác nói như vậy, nếu tâm trạng của tôi tốt sẽ đáp lại: "Đại ca của cậu hiện tại không đẹp trai à?" Nhưng đối với Hạ Phi, ngay từ đầu, tôi đã không thể hòa hợp một cách tự nhiên như những người đàn em khác. Tôi chỉ không hiểu nổi, tại sao tiểu Vương dưới lầu nói ra như vậy thì cảm thấy rất bình thường nhưng thốt ra từ miệng Hạ Phị lại cảm thấy kì quái cơ chứ? Có phải vì có thể cậu ta biết những hình xăm của tôi đều là hình dán không?.