Dịch: Dương Lam “Khúc Kim Tích?” Không ai trả lời. Biến thành người đi đâu rồi? Thẩm Thính nhấc bước định rời khỏi, một tiếng “quạc” nhỏ xíu bất chợt vang lên trong căn phòng. Chân chững bước, Thẩm Thính quay lưng. Tai anh vốn dĩ khá tinh, mắt rảo một lượt cái chăn họa tiết vịt con trải phẳng lì, chắc chắn tiếng kêu ban nãy vang lên từ hướng cái giường. “Quạc.” Lại một tiếng kêu rầu rầu. Thẩm Thính nheo mắt, đi tới bên giường. Nếu Khúc Kim Tích chui luôn vào trong chăn ngủ mất, có lẽ anh phải bội phục sự can đảm của cô. Song khi xốc chăn lên, anh vẫn không tìm thấy tung tích con vịt con đâu cả. Thẩm Thính chuyển ánh nhìn tới gối đầu, bên dưới cả hai cái gối đều không thấy bóng dáng con vịt nào. Bỗng nghĩ tới một khả năng, một thoáng cảm xúc lướt nhanh qua đáy mắt Thẩm Thính. Anh bước về hai bước, quả quyết xốc ga trải giường lên, cong lưng nhìn xuống dưới gầm giường. Thẩm Thính: “……” Một con vịt con treo ngược dưới gầm giường, chân trên đầu dưới. Còn về việc cô nàng bị treo ngược bằng cách nào — một cái chân vịt bị buộc bằng một sợi dây mảnh, đầu kia sợi dây nối với một lỗ nhỏ ở khung sắt cuối giường. “Quạc.” Con vịt con nhìn Thẩm Thính, ứa nước mắt hối hận. Cô không muốn Thẩm Thính nhìn thấy bộ dạng đần độn cỡ này của mình, ấy thế lại không thể không cầu cứu Thẩm Thính. Vì chỉ có Thẩm Thính mới có thể cứu cô thoát khỏi cảnh treo ngược giờ này, để cô không đến nỗi bị gió hong thành khô vịt. Thẩm Thính nín lặng chẵn hơn mười giây, bấy mới cứu con vịt con ra khỏi gầm giường. Thoáng chạm vào tấm chăn mềm mịn, Khúc Kim Tích đã đổ ra nằm bò, trước là thở một hơi dài trút gánh, ngay sau đó sải người thành hình chữ Đại (大), toàn thân trên dưới không còn một chút sức lực nào, não ong lên, thế giới trong mắt đảo điên chồng chéo, gồm cả Thẩm Thính mà lúc này là người khổng lồ đối với cô cũng đã biến thành vô số cái bóng đan chồng, còn đang không ngừng lắc lư. Treo ngược một đêm, lấy của cô mất nửa cái mạng rồi. “Sao lại ra nông nỗi này?” Thẩm Thính cau mày, nửa là nghi hoặc nửa là tò mò. Nghi hoặc vì tại sao Khúc Kim Tích phải treo ngược mình dưới gầm giường, tò mò là vì khi đã biến thành vịt con, cô đã làm thế nào để treo mình lên được. Còn treo cái kiểu… nghệ thuật như thế. Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, Thẩm Thính gian nan hình dung bằng hai chữ nghệ thuật. Khúc Kim Tích ngước mắt nhìn anh tội nghiệp, quạc một tiếng lực bất tòng tâm. Bây giờ cô mệt hoa cả mắt, mềm cả người, muốn nôn không nôn được, bứt rứt toàn thân. Mà cứ cho cô muốn giải thích, lời nói ra Thẩm Thính cũng chẳng thể hiểu. Từ khi phỏng đoán mức độ thương tổn chính là điều kiện cần để biến về người, tư duy của Khúc Kim Tích trở nên sáng rỡ. Lúc biến thành tượng gốm, tượng vỡ thì cô biến trở về, nhưng vốn dĩ tượng gốm đã không có sinh mạng. Vịt con là động vật, cô không dám làm bậy — ban đầu nghĩ là làm như vô tình ngã xuống giường, nhưng vịt thì không có mai cứng như rùa, không chịu được va đập như thế. Hình dáng con non của loài vịt vốn đã nhỏ yếu, nhỡ may ngã xong trật chân trẹo cổ, hoặc tệ hơn là có bất trắc, chẳng phải cái mạng cỏn con của cô sẽ đi tong? Việc này thực sự quá rủi ro, cô không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn. Bởi vậy, cô buộc phải nghĩ ra một cách khác để khiến mình chịu thương tổn, đồng thời sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng. Nghĩ hoài nghĩ mãi, cô nhìn thấy một sợi dây buông thõng bên góc sô pha, là sợi dây buộc của bưu kiện chuyển phát cô tháo ra vứt đấy. Thời điểm ấy, Khúc Kim Tích nhớ tới cảnh tượng mình bị Thẩm Thính dùng đũa treo lên khi biến thành tượng gốm, bỗng nảy ra một ý. Cô phải xuống giường. Không dám nhảy xuống, may mà mỏ vịt đã phát huy tác dụng. Ga giường gần như chạm đất, cô cắn chặt ga giường bằng mỏ, chậm rãi trượt dọc ga giường trườn xuống đất, kế đó nhặt dây lên. Có dây rồi, cần phải thắt nút lại. Cô đi một vòng dưới gầm giường. Giường này là loại giường xếp, đuôi giường có khung sắt, trên khung sắt vừa hay có một cái lỗ, cô có thể xỏ dây qua cái lỗ đó. Chỉ còn một nan đề là phải xỏ dây vào thế nào — Cô không với tới, trừ phi leo lại lên giường. Không có điều kiện, tất phải sáng tạo ra điều kiện. Khúc Kim Tích đi qua đi lại trong phòng ngủ, lùng tìm tất cả mọi thứ có thể dùng tới, có thể dùng được. Trong phòng chất đống quà cáp mà các fan tặng cho Thẩm Thính. Quà lớn đã được chuyển đi, quà nhỏ còn để, xếp ngay ngắn gọn gàng. Ở rìa ngoài cùng là một hộp quà thắt dây đỏ, cô ẩy ẩy cái hộp, cảm giác là hộp rỗng, không nặng, có thể đẩy được, tuy rằng rất mất sức. Khúc Kim Tích dòm dòm cái hộp, lại ngó ngó tủ đầu giường, cuối cùng tốn hơn mười phút đồng hồ để dùng cơ thể mình đẩy hộp quà đến bên tủ đầu giường. Làm xong, cảm giác cơ thể bị rút rỗng. Quá trình này cũng được coi là tự tăng “giá trị thương tổn” cho mình rồi, tiếc thay chẳng có cảm giác gì là sắp biến hình hết. Khúc Kim Tích bám vào sợi ruy băng buộc trên hộp quà, tốn hết sức chín trâu hai hổ để bò lên trên hộp, nghỉ ngơi một lát, lại gian nan bò lên tủ đầu giường Làm xong những việc này là mất nửa giờ đồng hồ, cuối cùng mệt tới nỗi chẳng động nổi cánh nữa. Người ta nói có việc là phải làm ngay, chớ để lâu ngày, lại lỡ dở ra. Nghĩ còn cuộc hẹn với Hà Chiếu ngày mai, Khúc Kim Tích lập tức tràn trề sức lực. Cô hít thở sâu, lết từ tủ đầu giường đến trên giường, suốt đường duy trì khí thế “dũng giả”, vừa bước vừa ngã thành công đi tới cuối giường. Gỡ sợi dây mảnh ràng quanh cổ xuống, huy động hết cả đầu, miệng, cánh bằng đủ phương cách, coi bộ từ vịt con hóa luôn thành công nhân kĩ thuật, cuối cùng buộc được sợi dây vào lỗ khung sắt, thắt nút lại. Cuối cùng, cô tính toán độ dài sợi dây, tròng một đầu dây còn lại vào chân trái thân vịt, khí khái anh dũng nhảy thoắt xuống giường. — Phát minh mới: nhảy bungee kiểu vịt! Lúc nhảy xuống, đầu cách mặt đất chỉ một khoảng cách chừng năm xăng ti mét. Cô mệt lả cả người, lại nhảy bungee một cú, chân nào chân nấy đau nhức nhối, cánh đập lâu đã ê mỏi, cả cái mỏ vịt cũng vì cắn mạnh quá mà đau rát, toàn thân trên dưới không đâu không có cảm giác rã rời vì vận động quá độ. Cô nghĩ, mệt tới cỡ này, kiểu gì giá trị thương tổn cũng phải đủ rồi chứ. Sau đó… Khúc Kim Tích nằm sấp trên giường, quạc lên một tiếng nức nở. Cô hối hận quá, hối đau cả ruột, đã không thể khiến bản thân biến về người thì thôi đi, cô lại còn treo ngược mình lên suốt cả đêm. Đang yên đang lành lại tự đào hố chôn mình, còn chôn một cách tích cực, chôn cứng cả đất tới vậy. Trông cô như thế, dù là Thẩm Thính không tận mắt chứng kiến sự việc cũng có thể tưởng tượng ra độ khó cực cao để một con vịt con tự treo ngược mình lên. Nhưng không duyên không cớ, đầu óc bình thường, cô không thể chập mạch làm ra việc đó được, trừ phi… “Em cho rằng treo ngược mình lên thì sẽ biến lại thành người?” Thẩm Thính thình lình hỏi. Khúc Kim Tích uể oải lắc đầu: Vấn đề không phải là treo ngược. Thẩm Thính trầm tư suy nghĩ, một lúc sau, bóng đèn trong óc chợt bừng sáng: “Điều kiện để biến thành người là em phải chịu thương tổn?” Khúc Kim Tích gật đầu nặng nề. Thẩm Thính câm nín chốc lát, nói: “Treo ngược mình lên, có thể nghĩ ra cách này, đúng là thông minh.” Khúc Kim Tích: “……” Bị Thẩm Thính thọc cho một đao, cô lại thấy khó chịu hơn, dứt khoát chôn luôn đầu vào trong chăn, không muốn làm gì nữa, chỉ muốn nằm luôn từ đây. Ngay giây sau cảm thấy chân trái mình được nâng lên, Khúc Kim Tích cựa nhẹ, cuối cùng bỏ cuộc, mặc cho Thẩm Thính muốn làm gì thì làm. Cẳng chân con vịt con bị dây siết in hằn một vệt đỏ. “Em buộc dây giỏi đấy, may chưa làm cái chân bị siết gãy.” Thẩm Thính nói khẽ. Khúc Kim Tích không ừ hử. Phía ngoài có tiếng động vọng vào. Tần Tang đã tới. Y đặt món canh sườn non lên bàn như thường ngày — Mấy hôm trước y tới đây, Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đều cùng ngồi ăn sáng, bữa sáng do Khúc Kim Tích bao thầu. Hôm nay lạ là chẳng có bất cứ tiếng động gì, cũng không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Tần Tang lấy làm kinh ngạc, kế đó nhận ra cửa căn phòng ngủ nhỏ đang mở. Ngần ngừ một lúc, y đi tới đó, vừa hay đối mặt Thẩm Thính đi từ trong phòng ra. Thấy vậy, Tần Tang vô cùng bình tĩnh. Từ những điều âm thầm quan sát được thời gian qua, tiên sinh vào phòng cô Khúc chỉ là việc sớm muốn, tuy rằng y không ngờ nó lại đến sớm như thế. Xem ra thái độ với cô Khúc cần phải thay đổi nữa rồi. Y nghĩ bụng thế, ngoài mặt chẳng lộ mảy may. “Hoạt động hôm nay có những gì?” Chưa chờ y kịp nói, Thẩm Thính đã hỏi trước. Tần Tang lập tức báo cáo lịch trình: “Buổi sáng có cuộc hẹn với sếp Dư của Nhân Gia, buổi chiều tới cao ốc Vân Vụ kí hợp đồng, tối ghi hình “Sân khấu ước mơ”, anh là khách mời đặc biệt của kì này.” “Cuộc hẹn với sếp Dư, cậu đi thay đi.” Dẫu có ngạc nhiên, Tần Tang vẫn bình thản nhận lệnh, trước khi đi có ngó nghiêng phòng ngủ. Với hiểu biết của y về Thẩm Thính, sáng sớm nay, anh phải dịu dàng hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. — Tần Tang đã nghĩ lệch không đường cứu luôn rồi. Sau khi Tần Tang đi, Thẩm Thính múc ít canh sườn định mang cho vịt con ăn, tay gẩy gẩy mới phát hiện con vịt con đang cuộn tròn người kia đã ngủ say tự lúc nào. Người bình thường miễn bị treo ngược một đêm thì đều có khả năng gặp vấn đề gì đó, huống hồ chỉ một con vịt con. Lúc trước Thẩm Thính chưa từng nuôi động vật, kinh nghiệm là thứ khỏi phải bàn, nhưng vì sự việc ất ơ của con rùa con lần trước mà anh không thấy nóng ruột. Trở lên tầng hai, Thẩm Thính tìm lấy một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo phòng ngủ. — Lâm Thiên Hà, bệnh viện thú y Ái Tâm. Tấm danh thiếp này được anh bác sĩ thú y đưa cho vào lần trước nửa đêm vượt đèn đỏ chở con rùa con im lặng không tiếng thở tới bệnh viện. Lúc ấy có linh cảm tấm danh thiếp này sẽ còn tác dụng nên đã giữ lại. Bây giờ nhìn lại, linh cảm của anh không hề sai. Thẩm Thính mở điện thoại gọi vào số của Lâm Thiên Hà. Chuông reo bốn hồi, đầu kia nghe máy: “Đây là bệnh viện thú y Ái Tâm, tôi là Lâm Thiên Hà, xin hỏi có việc gì không?” “Chào anh,” Thẩm Thính đột ngột dừng lời, đắn đo mấy giây mới nói hết lời còn lại, “Tôi có nuôi con vịt con, bất cẩn để bị treo ngược một đêm, giờ trông không được tinh thần lắm. Tôi muốn hỏi thử, liệu có thể có di chứng gì không?” Lâm Thiên Hà: “???” “… Treo ngược một đêm?” Trước câu hỏi khó đỡ như vậy, tự dưng thú y Lâm Thiên Hà nhớ tới vị khách dạo trước, người nửa đêm ôm một con rùa con ngâm nước nóng ngủ quên mà tưởng nó đã chết tới. Không rõ cớ gì, cứ cảm thấy như đã từng quen biết. Thẩm Thính “ừ” một tiếng. Lâm Thiên Hà: “Ai lại treo ngược một con vịt lên cả đêm? Cứ cho là vịt thì cũng không thể ngược đãi như thế.” “…….” Thẩm Thính, “Là một con vịt con.” Lâm Thiên Hà: “Không phải cũng là vịt à?” Thẩm Thính: “Có cần chú ý gì không?” Lâm Thiên Hà: “Treo ngược cả đêm mà chưa chết tức là nó phải khỏe ghê lắm, sức sống rất ngoan cường. Anh quan sát thêm đi, xem trong vòng một giờ đồng hồ nó có phản ứng gì không. Nếu sau một giờ không có phản ứng mà vẫn lo lắng, anh có thể mang nó tới bệnh viện, tôi xem thử.” “Nhưng tôi phải nói trước, một giờ đồng hồ mà còn không có phản ứng gì, có lẽ tình hình không khả quan lắm đâu.” Thẩm Thính cau mày, cảm ơn rồi cúp điện thoại. Một giờ đồng hồ sau, con vịt con vẫn im lìm chẳng động cựa. Nhưng có thể nghe được tiếng hít thở, tay áp lên người, cũng có thể cảm thấy cử động phập phồng bình ổn. “Khúc Kim Tích?” Thẩm Thính hạ giọng, đưa con vịt con tới sát gần, khẽ giọng gọi. Đợi mấy giây, anh quả quyết lấy chìa khóa xe, đội mũ và khẩu trang vào, đặt con vịt con vào túi áo khoác, mở cửa chạy thẳng tới bệnh viện.