"Tích Tích, chừng nào thì chị mới có thể biến trở về vậy?" Sau khi Cổ Nhạc Nhạc trải qua một quá trình chứng thực rốt cuộc cũng nhận ra Khúc Kim Tích không phải nhím tinh, mà là biến thành bé nhím nhỏ.
Lúc trước dì của cô ấy từng nói với cô ấy, tình huống của Khúc Kim Tích có chút đặc thù, cô có thể biến thân.
Lúc đó, cô ấy sa vào tin tức có quan hệ với Khúc Kim Tích đến mức không hề quan tâm, còn tưởng rằng cái gọi là biến thân chỉ là biết cải trang.
Khúc Kim Tích thở dài, lắc đầu.
Nếu như dựa vào tình hình trước đây, thời gian từ khi cô biến thành động vật đến khi biến trở về thành người ít nhất cũng phải hai ngày, vậy có nghĩa là cô phải xin nghỉ hai ngày.
Thẩm Thính mới vừa đến, cô đã muốn xin nghỉ, không biết bên trong đoàn làm phim lan truyền tin tức gì nữa.
Nhưng bây giờ cô có lo lắng cũng vô dụng.
Cổ Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng hứng thú với bé nhím nhỏ, hoàn toàn không muốn để ý đến cái gì khác.
Chính cô ấy cũng đang tự tưởng tượng, hỏi Khúc Kim Tích: "Tích Tích, chị nói chị có phải là có bảy mươi hai phép biến hóa hay không, thật là lợi hại."
Khúc Kim Tích: "..."
"Vì sao chị lại có thể biến thành động vật nhỏ vậy?" Cổ Nhạc Nhạc cực kỳ tò mò: "Em biết rồi, có phải bởi vì chị lại biến thân cần người chăm sóc, tổng giám đốc Thẩm vì chăm sóc chị nên mới kết hôn với chị đúng không?" "Hu hu hu, tổng giám đốc Thẩm quá dịu dàng, đúng là người đàn ông tốt nhất trên đời, không có người thứ hai sanh bằng."
Khúc Kim Tích: ".
"
Cô xoay người, quyết định không để ý đến cô trợ lý toàn thích suy nghĩ lệch lạc của Thẩm Thính.
Cổ Nhạc Nhạc nhìn thấy cô như vậy, bị đánh gục bởi sự dễ thương của cô.
Tích Tích biến thành động vật nhỏ thật đáng yêu chết mất! Không ai có thể chống cự được sự dễ thương này.
"Tích Tích, chị có muốn ăn một ít đồ ăn vặt hay không, để em đi lấy." Cổ Nhạc Nhạc dụ dỗ nói: "Cái món này không phải chị rất thích ăn sao."
Khúc Kim Tích muốn từ chối nhưng cuối cùng vẫn không có thể cưỡng lại sự dụ dỗ của đồ ăn.
"..."
Mặc dù thần kinh Cổ Nhạc Nhạc không được bình thường một chút, nhưng không thể không nói, cô ấy là một trợ lý rất biết cách chăm sóc các động vật nhỏ.
Cô ấy sẽ tìm những bình luận tích cực liên quan tới Khúc Kim Tích để đọc cho cô nghe, còn báo cáo tình hình phòng vé hiện giờ của « Mưu Trang
», sợ Khúc Kim Tích nhàm chán, cô ấy còn tri kỷ lựa chọn các bộ phim điện ảnh hay.
Lúc cô ấy và Khúc Kim Tích nói chuyện, phần lớn đều là dựa vào cô ấy tự suy đoán, nhưng có một số trường hợp phải dựa vào Khúc Kim Tích đánh chữ, chẳng mấy chốc một ngày liền trôi qua.
Khi Thẩm Thính trở về, anh vừa mới vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu thảm của Cổ Nhạc Nhạc: "Tích
Tích, em sắp chết rồi, chị mau tới cứu em." "Chít chít!" Tránh ra.
"Ôi, em nghe không hiểu."
Bé nhím nhỏ thuần thục chạy tới, ra hiệu bảo Cổ Nhạc Nhạc buông tay, cô nâng móng vuốt lên điều khiển nhân vật của Cổ Nhạc Nhạc trên màn hình, thành công giúp đỡ Cổ Nhạc Nhạc tránh thoát khỏi nguy hiểm, sống tiếp.
"Tích Tích, chị quá trâu bò!"
Khúc Kim Tích dạy cô ấy chơi « Đan Tháp Truyền Kỳ», dạy nửa ngày, Cổ Nhạc Nhạc vẫn chơi kém như cũ, thao tác còn không nhanh bằng bé nhím nhỏ.
Thẩm Thính nhìn thấy cảnh tượng này: "..." Tần Tang đi theo anh, đang đứng ở cửa: "..."
Cậu ta nhớ hình như mình từng nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy, đã từng có một con heo nhỏ màu hồng dùng móng heo để chơi điện thoại di động.
Lặng lẽ nhìn Thẩm Thính, Tần Tang cúi đầu nhịn cười, cậu ta tin tưởng ông chủ khẳng định cũng nghĩ đến con heo nhỏ kia.
Thẩm Thính ho nhẹ một tiếng.
"A, tổng giám đốc Thẩm!" Cổ Nhạc Nhạc bị dọa đến mức tay run một cái, trực tiếp đụng vào bé nhím nhỏ, cô ấy bị đâm đau đến kêu mức "ngao" một tiếng!
Rõ ràng bé nhím nhỏ không đâm người mà.
Cổ Nhạc Nhạc lệ rơi đầy mặt nhìn bé nhím nhỏ, phát hiện ―― một giây ngay sau khi Thẩm Thính vừa phát ra âm thanh kia, gai trên trên lưng bé nhím nhỏ đều dựng hết cả lên.
???
Cuối cùng Cổ Nhạc Nhạc và Tần Tang rời khỏi gian phòng, nhớ lại hình ảnh Thẩm Thính không thèm quan tâm, nhất quyết phải ôm bé nhím nhỏ vào lòng.
Cổ Nhạc Nhạc bất an hỏi Tần Tang: "Trợ lý Tần, tổng giám đốc Thẩm sẽ không bắt nạt Tích Tích đâu nhỉ?"
Tần Tang: "Cô suy nghĩ nhiều rồi." Cổ Nhạc Nhạc: "Ồ."
Nói đến đây, Tần Tang có chút tiếc nuối.
Nếu không có Cổ Nhạc Nhạc, khi Khúc Kim Tích biến thành bé nhím nhỏ thì cậu ta chính là người chăm sóc bé nhím nhỏ ăn rồi.
Hiện tại có Cổ Nhạc Nhạc, cậu ta không thể cho ăn được nữa.
"Trợ lý Tần, trước kia có phải Tích Tích từng biến thành rất nhiều động vật nhỏ không?" Cổ Nhạc
Nhạc chợt nhớ tới chuyện Thẩm Thính nuôi thú cưng lên hot search nhiều lần, đôi mắt cô ấy sáng lên,
"Những động vật nhỏ kia có phải đều là Tích Tích biến thành hay không?"
"Nói nhỏ chút." Đối mặt với âm thanh líu ríu của cô ấy, Tần Tang bất đắc dĩ căn dặn.
Cổ Nhạc Nhạc yên lặng ngậm miệng.
Bên trong căn phòng, Khúc Kim Tích giãy dụa thất bại, chỉ có thể mặc cho bàn tay của Thẩm Thính ôm lấy mình, cô muốn đâm anh nhưng lại không dám ―― dựa vào việc anh và đạo diễn có quen biết.
Đến mức cô không những không thể xù lông mà còn phải lấy lòng tên đàn ông đáng ghét này.
Thẩm Thính ngồi xuống ghế sa lon, ngón tay khẽ chọc cái cằm nhỏ của bé nhím, chậm rãi lên tiếng, nói: "Đã ăn hết đậu cầu vồng rồi hả?"
Khúc Kim Tích: "..."
Cô nhịn không được nhe răng với anh, lúc đầu cô đã quên mất chuyện này!
Ý cười trong mắt người đàn ông càng đậm, ngón tay hơi cong, trực tiếp đẩy ngã Khúc Kim Tích, bốn cái nhỏ của cô quơ quơ hướng lên trên, hoàn toàn động đậy không được.
"Hôm nay ăn cái gì?" Thẩm Thính quét mắt về phía bàn trà, sau đó lướt qua thùng rác, "Xem ra ăn cũng không ít."
Khúc Kim Tích không lên tiếng.
Cũng không phải một mình cô ăn hết.
Đang nghĩ ngợi, tên đàn ông đáng ghét nào cô vươn tay chọc chọc cái bụng của cô.
Khúc Kim Tích: "Chi!" Lưu manh!
Cô cố gắng muốn xoay người giấu cái bụng của mình đi, nhưng làm thế nào cũng không xoay người lại được.
"Nếu em bị ngã đau thì cũng đừng trách tôi nhé." Thẩm Thính dịu dàng cười với cô một tiếng.
Khúc Kim Tích vừa muốn xù lông đâm người nhưng lại cố gắng kìm nén trong lòng.
"Mặc dù bé nhím nhỏ có vẻ ngoài không tệ nhưng đặc tính thích đâm người này thật sự không tốt."
Thẩm Thính thản nhiên nói: "Sờ cũng không thoải mái."
Nói xong, anh cố ý nâng Khúc Kim Tích ên, nhìn chăm chú đôi mắt nhỏ của bé nhím: "Emcảm thấy thế nào?"
Khúc Kim Tích phục anh luôn rồi.
Tên đàn ông này đi quay phim cả một ngày không mệt mỏi sao, thế mà còn có tâm tình bắt nạt cô, Khúc
Kim Tích vô cùng khó hiểu.
Cô quay phim một ngày trở lại khách sạn thì mệt mỏi đến mức cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn đi ngủ cho đỡ mệt não.
Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ sao?
"Chít chít ~~" Tôi không thể khống chế mình biến cái gì, đừng có trách tôi.
Có lẽ bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, Khúc Kim Tích chợt phát hiện chỗ xương quai xanh của Thẩm Thính có một vết đỏ.
Cô nhìn chằm chằm đến mức nhập thần, Thẩm Thính theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn xuống, sau đó kéo phần áo chỗ xương quai xanh che lại.
Lúc đầu Khúc Kim Tích cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng động tác này của anh lại có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi, đầu gai nhỏ của bé nhím nhỏ giật giật ―― đó là do cô làm sao?
"Chít chít?" Chuyện gì xảy ra vậy?
Động tác của Thẩm Thính hơi ngừng lại, anh dường như nghe hiểu ý của Khúc Kim Tích, qua mấy giây sau anh mới trả lời: "Lúc ở Studio không cẩn thận bị đạo cụ va vào, không có việc gì."
Mặc dù bé nhím nhỏ lộ ra vẻ lo lắng khiến tâm tình anh vui vẻ nhưng anh cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, ngược lại nói: "Muốn đi tắm không?"
Khúc Kim Tích: "..."
"Không muốn tắm cũng không sao." Thẩm Thính đứng dậy, "Vậy thì tắm cùng tôi."
Trong nháy mắt, Khúc Kim Tích quên cái gì mà bị thương với không bị thương.
Cô cố gắng giãy dụa, rốt cục nhân lúc Thẩm Thính cầm áo ngủ cô đã tránh thoát, tiếp đó bằng tốc độ nhanh nhất trốn đi.
Phải trốn ở đâu thì anh mới không bắt được?
Đầu óc Khúc Kim Tích quýnh lên, nhất thời tìm không thấy nơi thích hợp để trốn, nhìn thấy dép lê ở bên giường, cô không chút nghĩ ngợi đã chui vào.
Vừa mới chui vào, cô liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng cười, Thẩm đại lão nhịn không được mà cười ra tiếng ―― anh quả thực không nghĩ tới Khúc Kim Tích lại ngu ngốc chui vào trong dép lê.
Bả vai Thẩm Thính run run, vì duy trì hình tượng của mình, anh cầm áo ngủ nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, bé nhím nhỏ đã không còn ở trong dép lê.
Điều này nằm trong dự liệu của anh, anh không cố ý đi tìm, nghĩ cũng biết bé nhím nhỏ nhất định đã trốn đi.
Được rồi, không đùa với cô nữa.
Thẩm Thính cầm kịch bản chuẩn bị đọc xem ngày mai phải diễn cái gì, anh kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, lấy kính của mình.
――Anh có một thói quen đó là luôn phải đeo kính khi đọc kịch bản.
"..."
Động tác của anh bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì trong ngăn kéo có thêm một bé nhím nhỏ, đồng thời, kính mắt của anh chỉ còn lại gọng kính, không có tròng.
Đến đây đi, tổn thương nhau đi.
Bé nhím nhỏ ngẩng cái đầu nhỏ đầy gai lên, ý chí chiến đấu sục sôi mà nhìn anh.
Thẩm Thính híp mắt nhìn cô nửa ngày, khiến cho Khúc Kim Tích tê cả da đầu.
Đánh thì đánh không lại, cắn thì không thể cắn, đâm cũng không thể đâm...!Cô nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến cách phá hỏng cái kính này của anh, việc này khiến cô tốn rất nhiều sức lực!
Khóe môi của Thẩm Thính nhếch lên, khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra ý cười, quả thực là khiến
Khúc Kim Tích bị nụ cười của anh làm cho bối rối.
Cô phá hỏng kính của anh, còn bị anh bắt gặp ngay tại trận, thế mà anh lại cười vui vẻ?
Khúc Kim Tích vẫn luôn cho rằng lòng dạ phụ nữ giống như kim dưới đáy biển, bây giờ mới phát hiện mình đã nghĩ sai.
Rõ ràng suy nghĩ của lão nam nhân Thẩm Thính này mới là kim dưới đáy biển!
Cô cảnh giác lui về sau hai bước, kết quả là cô gặp phải ngón tay của Thẩm Thính.
Anh trực tiếp đẩy ngã cô, bốn chân của cô chổng vó lên trời.
Vì vậy cô không thấy được trên mặt Thẩm Thính hiện lên một tia tiếc nuối.
Mặc dù bé nhím nhỏ rất đáng yêu, nhưng mà xúc cảm...!Việc này khiến Thẩm Thính bắt đầu nhớ lại lúc
Khúc Kim Tích biến thành các loài động vật có lông mềm mềm.
Trong lòng hơi động, Thẩm Thính ôm bé nhím nhỏ từ trong ngăn kéo ra, hứng thú nói: "Mèo con, chó con, thỏ con, em đều đã từng biến thành rồi...!Lần sau em thử biến thành gấu trúc một chút xem sao?".
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
67 chương
107 chương
115 chương
94 chương
136 chương
175 chương