Phùng Hảo rửa dâu xong còn chưa tắt nước thì chợt nghe được bên ngoài có âm thanh cất lên: “Mẹ ơi, mở cửa đi, bảo bối của mẹ về rồi! Ơ? Cửa không khóa.” Phùng Hảo bưng dâu đi ra, thấy đôi mắt con gái đỏ ngầu, trong lòng cô hơi nhói đau. Sau đó cô nhìn sang Trác Hựu Niên, đuôi mắt của anh cũng hơi ửng đỏ, thế là lời trách móc không thể thốt ra miệng. Phùng Hiểu Hiểu vào nhà cũng không chịu xuống người Trác Hựu Niên, cô bé muốn bồng ngồi xuống sô pha, còn giống như cô công chúa nhỏ sai Phùng Hảo: “Mẹ ơi, con muốn ăn dâu.” Phùng Hảo lườm nguýt con gái nhưng công chúa nhỏ không thấy được, người cưng chiều công chúa nhỏ lại đúng lúc đối diện tầm mắt của cô, cảm giác như là cô đang lườm nguýt anh, Trác Hựu Niên hơi mờ mịt. Phùng Hảo cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm của Trác Hựu Niên. Cô đặt dâu trên bàn trà, làm như lơ đãng nhìn Trác Hựu Niên và Phùng Hiểu Hiểu. Lúc này Trác Hựu Niên đã ngồi trên sô pha, Phùng Hiểu Hiểu vừa nhận bố đúng vào lúc dính người, cô bé ngồi trên đùi Trác Hựu Niên không xuống. Trác Hựu Niên chẳng những không có vẻ lạnh nhạt thường ngày, sắc mặt coi như dịu dàng, thậm chí còn nhoẻn miệng cười nhẹ, rõ ràng tâm trạng rất tốt. Phùng Hiểu Hiểu rướn người lấy dâu, Trác Hựu Niên lập tức giữ lại thắt lưng của cô bé, sợ cô bé bị ngã. Phùng Hiểu Hiểu mỗi tay cầm một trái, tự mình ăn một trái, trái còn lại thì đưa tới bên miệng Trác Hựu Niên. Đây là đãi ngộ thường ngày của mình mà. Phùng Hảo chua chát: “Của mẹ đâu?” Phùng Hiểu Hiểu cắn dâu nói không rõ: “Mẹ tự lấy đi.” Có bố rồi thì không có phần của mình à? Phùng Hảo muốn náo loạn, vừa muốn lên tiếng thì trước mắt hiện ra một trái dâu, cô đưa đầu lại gần há miệng ngậm lấy, khi giương mắt phát hiện bàn tay của người đưa trái dâu còn dừng ở không trung, ánh mắt nhìn cô mang theo chút kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Phùng Hảo sẽ làm như vậy. Phùng Hảo hận không thể chui xuống sô pha, cảm thấy cả khuôn mặt mình đang nóng lên. Cô nghiêng mặt tránh né ánh mắt của Trác Hựu Niên, lại đúng lúc nhìn thấy trợ lý Trương dùng một tay che mắt, tỏ vẻ “không nhìn được”, thế nhưng bàn tay kia lại không che kín, trong khe hở lộ ra ánh mắt, giống như có thể tỏa sáng. Phùng Hảo nói một câu “Tôi đi chuẩn bị bữa tối” rồi trốn vào phòng bếp. Mặt trời lặn về phía Tây, vào lúc ánh đèn vừa sáng lên, Phùng Hảo đã làm xong một bàn đồ ăn, trong thời gian đó cô đã từ chối sự giúp đỡ của trợ lý Trương. Tuy rằng con gái nhà mình thích ăn rau cải, cùng với trợ lý Trương đã chứng thực vị kia cũng thích ăn rau cải hơn, nhưng dù sao người tới cũng là khách, Phùng Hảo ngại ngùng làm một bàn món ăn chay. Cô lấy con gà đã mua ở chợ bỏ thêm nấm và cẩu kỷ rồi hầm canh, cô múc một chén cho người nhỏ trước, khi đang muốn buông cái môi Phùng Hiểu Hiểu lại nói: “Bố cũng muốn nữa.” Phùng Hảo nhìn Trác Hựu Niên mặt không biểu cảm, chờ anh từ chối, suy cho cùng con gái cô chẳng thích ăn canh gà chút nào, mỗi lần đều phải lừa gạt đủ kiểu mới miễn cưỡng ăn hết một chén nhỏ, Trác Hựu Niên chắc hẳn cũng không thích. Nhưng Trác Hựu Niên nhìn cô là sao? Phùng Hảo thử hỏi: “Nếu không tôi múc một chén giúp anh?” Trác Hựu Niên nhanh chóng đưa chén qua. Trợ lý Trương đồng thời đưa chén qua: “Làm phiền cô Phùng.” Vẻ mặt cười mím chi kia rõ ràng là vô giúp vui. Phùng Hảo không nói gì, nhưng ba người trên bàn, một người là tổ tông nhỏ, một người là kẻ có tiền, người còn lại thoạt nhìn cũng không thiếu tiền, cô không thể trêu chọc không thể trêu chọc, đành phải múc cho mỗi người một chén, còn múc một chén cho mình. Canh đã nguội, cô và trợ lý Trương mau chóng ăn xong rồi bắt đầu ăn cơm, hai bố con ở đối diện đều thừa lại hơn phân nửa, Trác Hựu Niên quả nhiên cũng không thích ăn canh gà. Phùng Hảo nói với Phùng Hiểu Hiểu: “Mau ăn hết cho mẹ, không ăn hết con không được phép ăn cơm.” Khóe mắt cô lén nhìn Trác Hựu Niên, phát hiện người vốn không có biểu cảm, sau khi nghe lời nói của cô thì nhìu mày nhìn cái chén, hình như đó không phải là một chén canh gà mà là một chén thuốc độc, còn là loại rất đắng. Trong chớp mắt tâm trạng của Phùng Hảo liền tốt hơn, khẩu vị cũng được cải thiện, cô không để ý tới sau khi Trác Hựu Niên thấy được biểu cảm đắc ý của cô thì sửng sốt một chút, lông mày nhăn nhíu từ từ giãn ra, anh bưng chén lên ăn hết canh. Trác Hựu Niên nói: “Tôi ăn hết rồi.” Khi nói chuyện anh nhìn Phùng Hảo. Trợ lý Trương cười ra một tiếng. Trác Hựu Niên lạnh lùng nhìn anh ta, trợ lý Trương như là có dự cảm cúi đầu làm bộ như đang nghiêm túc ăn cơm, nhưng bờ vai hơn run rẩy rõ ràng là đang nhịn cười, chiếc đũa hoàn toàn không động đậy. Vành tai Trác Hựu Niên hơi đỏ, anh mất tự nhiên đến phòng bếp xới cơm. Trợ lý Trương cười “ha ha ha” ra tiếng: tổng giám đốc thật sự rất đáng yêu, lại còn có thuộc tính ẩn. Trác Hựu Niên xới cơm hồi lâu mới trở lại bàn ăn, khi ngồi xuống anh thấy Phùng Hảo ở đối diện đã ăn cơm xong rồi, lúc anh ngồi xuống cô ngẩng đầu cười mỉm nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu gỡ xương cá cho Phùng Hiểu Hiểu, còn nói thêm: “Kén ăn không tốt.” Phùng Hiểu Hiểu phản bác: “Bố cũng không thích ăn canh gà.” Trác Hựu Niên cũng không ngờ vào thời điểm này mình có điểm tương tự với con gái.