Cùng nam chính ngọt văn yêu đương
Chương 43 : vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (11)
Thời Yên uống thuốc xong ngủ một đêm, thân thể cũng tốt lên, Lục Cảnh Nhiên thấy cô mở mắt, quan tâm tiến lên: “Tỉnh? Cảm giác thế nào?”
Thời Yên nhìn hắn không nói, Lục Cảnh Nhiên cho rằng cô còn chỗ nào không thoải mái, đang muốn gọi Khương tổng quản đi mời đại phu tới, nào biết Thời Yên bỗng nhiên vươn tay vuốt ve mặt hắn.
Lục Cảnh Nhiên: “?”
Thời Yên nở nụ cười: “Vương gia thật sự đã trở lại, ta còn tưởng rằng là ta đang nằm mơ.”
Trong lòng Lục Cảnh Nhiên tê rần, cầm tay cô đặt trêи mặt mình, thấp giọng nói: “Xin lỗi, trước kia đều là ta không đúng, về sau không bao giờ nữa……”
Hắn nói xong lời cuối cùng, ngữ khí nhẹ như thở dài. Thời Yên thở dài trong lòng, thôi thôi, cô vẫn không nên ngược vương gia. Cô chống người muốn từ trêи giường ngồi dậy, Lục Cảnh Nhiên vội đỡ cô: “Muốn dậy?”
“Ừ.” Thời Yên gật đầu với hắn, “Ta đã không sao, nằm mãi choáng váng đầu.”
“Được, ta đỡ nàng.” Hắn nâng Thời Yên dậy, còn cẩn thận dùng gối lót thắt lưng cho cô, “Đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
Thời Yên cười cười: “Vương gia muốn cùng ăn sao? Ăn cùng vương gia, ăn cái gì cũng được.”
Lục Cảnh Nhiên ngẩn người, nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ chọc cái trán của cô: “Ta bảo Tiểu Mãn lấy chút thức ăn lại đây.”
“Ừm.”
Bếp trong phòng bếp vẫn luôn hầm cháo, Tiểu Mãn nghe nói vương phi tỉnh, trước tiên bưng đồ ăn lên. Giải độc tán hệ thống cũng cấp thật đúng là có tác dụng, bây giờ Thời Yên cảm giác thân thể thoải mái, đã có thể xuống giường ăn cơm.
Lục Cảnh Nhiên trông cô một suốt đêm, cũng chưa uống một giọt nước, lúc này cùng Thời Yên ngồi bên cửa sổ dùng cơm sáng.
Thời Yên uống một thìa cháo, lại ăn miếng điểm tâm, bớt thời giờ hỏi Lục Cảnh Nhiên: “Vương gia, hôm qua ta mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe thấy có nha hoàn kêu ‘giết người’?”
Đôi đũa trong tay Lục Cảnh Nhiên ngừng một chút, hắn vốn muốn chờ Thời Yên dùng cơm xong thì nói những việc này với cô, hiện tại cô hỏi tới, hắn cũng không giấu diếm nữa: “Bạch Lộ hạ độc nàng, đã bị ta xử tử.”
Thời Yên nhíu nhíu mày, nhìn hắn nói: “Vương gia, thân phận Bạch Lộ không bình thường đúng không?”
“Ừ, là Thái Hậu phái tới giám thị ta.”
“Vậy giết nàng……”
“Việc này không cần chúng ta phiền não, là Lục Cảnh Hành giết.”
Thời Yên hơi hơi giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nhìn Lục Cảnh Nhiên, giống đang đợi hắn chủ động mở miệng. Lục Cảnh Nhiên dứt khoát buông đôi đũa, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào cô: “Nàng còn nhớ trước kia hỏi ta có quen Lục Cảnh Nhiên hay không?”
Thời Yên gật gật đầu, Lục Cảnh Nhiên cầm tay cô đặt lên bàn, nhìn cô nói: “Ta chính là Lục Cảnh Nhiên.”
Tựa hồ rất lâu không giới thiệu bản thân, khó Lục Cảnh Nhiên nói lời này, trong mắt lại nổi lên ánh nước lập loè. Thời Yên nhìn hắn, cầm lại tay hắn, nở một nụ cười với hắn: “Ta biết.” Từ ngày đầu tiên gặp chàng, ta đã biết.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau rất lâu, Lục Cảnh Nhiên mới nói hết chuyện này từ đầu đến cuối cho Thời Yên.
“Lúc trước mẫu phi ta sinh ra một cặp huynh đệ song sinh, cái này ở trong cung là tối kỵ, cho nên bọn họ muốn lén giết chết một trong hai. Mẫu phi ta không đành lòng, liền sai người đưa ta xuất cung, nói dối đã giết chết ta.”
Tay Thời Yên nắm tay hắn hơi buộc chặt, cau mày hỏi hắn: “Vì sao là chàng? Rút thăm sao?”
Lục Cảnh Nhiên cười thản nhiên, nói với cô: “Sau đó ta cũng hỏi qua vấn đề này, ngoại công nói, bởi vì lúc ta sinh ra thì không khóc, nhìn qua không có sức sống, còn Lục Cảnh Hành không giống, tiếng khóc của hắn rất vang dội, vừa nghe chính là người có phúc.”
Nguyên nhân này Thời Yên không thể chấp nhận, hoặc là nói, song sinh nhất định phải chết một người, chuyện này cô vốn không thể chấp nhận.
“Ta vẫn luôn lớn lên ở ngoài cung, thị vệ lúc trước đưa ta xuất cung thành cha nuôi ta. Hắn dạy ta võ công, dạy ta biết chữ, nhưng trước nay không đề cập mẫu thân ta là ai. Mãi đến năm ta mười tuổi, mẫu thân bệnh tình nguy kịch, phái người lén đưa ta vào cung, ta mới gặp bà một lần.”
Đây không phải hồi ức vui vẻ, Lục Cảnh Nhiên nói tới đây, ngữ khí cũng ẩn ẩn lộ ra đau buồn, nhưng hình như hắn lại nghĩ tới cái gì, rất mau nở nụ cười nhạt với Thời Yên: “Lúc ta rời hoàng cung không cẩn thận bị một đầu lĩnh sơn tặc bắt đi.”
Thời Yên: “……”
A, không có gì bất ngờ xảy ra, chính là phụ thân cô làm.
“Khụ khụ.” Cô làm ra vẻ mà khụ hai tiếng, chuyển đề tài, “Sau đó thì sao? Sau khi chàng xuống núi xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Lục Cảnh Nhiên trầm trầm, nói tiếp: “Bởi vì mẫu thân chết, ngoại công bắt đầu lo lắng Lục Cảnh Hành ở trong cung cũng sẽ bị mưu hại, vì thế sau khi biết ta không bị giết chết, liền có ý tưởng để ta làm thế thân cho Lục Cảnh Hành.”
“Chàng đồng ý?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, cười tự giễu một tiếng: “Khi đó với ta mà nói, đồng ý hay không có gì khác nhau? Mẫu thân ta đã chết, cha nuôi ta cũng đã chết. Lúc ta ở trong cung, Thái Hậu coi ta trở thành Lục Cảnh Hành, nàng lặng lẽ nói với ta, nếu không phải ta quá mức thân thiết với mẫu phi, bà sẽ không bị người hại chết, sau ngoại công nói với ta, cha nuôi là vì ta mà chết……”
Thời Yên giật giật đôi mắt: “Cho nên về sau chàng không thân cận với bất kỳ ai, hơn nữa thích ai để ý ai thì càng rời xa người đó.”
Lục Cảnh Nhiên mím môi, không nói gì, Thời Yên nắm chặt tay hắn, nhìn hắn nói: “Có điều, tâm trạng thích một người không giấu được.”
Trong lòng Lục Cảnh Nhiên khẽ run lên, cũng ngước mắt nhìn cô. Thích một người, không giấu được.
“Thời Yên.” Hắn gọi cô một tiếng. Thời Yên cười đáp: “Ừ.”
“Nàng muốn vào cung không?”
Hôm qua, Khương tổng quản hỏi hắn về sau có tính toán gì không, hắn chưa nghĩ kỹ, bởi vì hắn muốn biết Thời Yên nghĩ như thế nào. Nếu cô muốn tiến cung, vậy hắn có biện pháp hoàn toàn thay thế được Lục Cảnh Hành, tự mình bước lên vị trí tối cao; nếu cô không muốn, hắn cũng có thể trở về Lục Cảnh Nhiên, từ đây cùng cô tiêu dao tự tại.
Những lời này của Lục Cảnh Nhiên hỏi rất uyển chuyển, nhưng Thời Yên biết hắn có ý gì. Tiến cung, đương nhiên không phải đi chơi. Cô nhìn ảnh ngược của mình trong đôi mắt đẹp của hắn.
Cô không hy vọng hắn lại bước vào bên trong nguy hiểm nào nữa.
“Trong cung có cái gì tốt? Cái này không được cái kia không được, một chút cũng không vui, còn không bằng sơn trại chúng ta. Trêи núi chúng ta cái gì cũng có, hơn nữa tự do tự tại không ai quản, nếu không, chàng lên núi làm áp trại tướng công của ta đi?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên cười nói xong lời này, trong lòng suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng cười đáp cô một chữ: “Được.”
Có được hứa hẹn của Lục Cảnh Nhiên, tâm trạng Thời Yên dâng cao, cô cười ngây ngô với hắn một lúc, vội vã nói: “Chúng ta mau ăn cơm, ăn xong thì lên núi!”
Lục Cảnh Nhiên bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Không vội, trước khi đi còn một việc phải làm.”
“Chuyện gì?”
“Hưu thê.”
Thời Yên sửng sốt, nhu tình mật ý vừa rồi đều không còn, cả đầu chỉ còn một câu đại móng heo: “Chàng muốn hưu ta??”
Lục Cảnh Nhiên thấy cô bỗng nhiên xù lông, không hiểu sao cảm thấy có vài phần thú vị. Nhưng tiểu tức phụ cáu kỉnh, vẫn phải trấn an trước: “Không phải ta hưu nàng, là Lục Cảnh Hành hưu nàng.”
Hiện giờ nàng là thê tử của Lục Cảnh Hành, mà hắn, muốn nàng trở thành thê tử của Lục Cảnh Nhiên hắn.
Thời Yên cũng nghĩ một hồi, nếu Lục Cảnh Nhiên muốn một lần nữa làm Lục Cảnh Nhiên, vậy cô tự nhiên không cần làm vương phi.
“Được, vậy mau viết hưu thư hưu ta đi!”
Tiểu Mãn ở ngoài cửa ngẫu nhiên nghe được câu đó đầu đầy dấu chấm hỏi, tình huống như thế nào? Vương gia muốn hưu vương phi? Còn là vương phi bức?
Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Lục Cảnh Nhiên đã bảo bọn họ hầu hạ bút mực, một phong hưu thư số từ ít ỏi rất mau viết xong, sau khi Thời Yên nhận được thì nói với Tiểu Mãn: “Dọn dẹp đồ đạc, sau khi trời tối chúng ta lên đường.”
Chọn sau khi trời tối là cô suy xét vương gia không thể quang minh chính đại rời đi, chờ đến buổi tối tất cả mọi người đều ngủ, vương gia bỗng nhiên không thấy, chuyện còn lại…… giao cho Lục Cảnh Hành tự mình đi xử lý thôi.
Mặt khác cô cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, sợ hãi chậm trễ càng lâu càng dễ dàng ra ngã rẽ. Mục tiêu lớn như Lục Cảnh Nhiên, lại mới vừa giết Bạch Lộ còn ruồng bỏ ngoại công hắn, cô không biết bọn họ kế tiếp sẽ làm gì hắn.
Cũng may Thái Hậu muốn đối phó chỉ là Lục Cảnh Hành, chỉ cần hắn mau trở lại làm Lục Cảnh Nhiên, Thái Hậu không uy hϊế͙p͙ gì hắn.
Lúc Tiểu Mãn đi thu thập đồ đạc, Lục Cảnh Nhiên lại viết một phong thư cho Hà Chí Quốc, tính toán khi bọn họ đi rồi, tìm gã sai vặt đưa qua.
Thời Yên cũng để lại cho mẹ đẻ cô Liễu thị một phong thư, nói với bà cô bị Lục Cảnh Hành hưu, đã quay về sơn trại, bảo bà không cần lo lắng cho mình, có cơ hội sẽ xuống núi đi thăm bà.
Phong thư này cũng chờ sau khi bọn họ xuất phát sẽ cho người đưa tới phủ thượng thư.
Đến đêm, Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên mang theo Tiểu Mãn còn có Khương tổng quản, từ cửa sau lén xuất phủ. Cửa hông có đỗ bốn con ngựa, là Khương tổng quản ban ngày chuẩn bị.
Lên ngựa, bốn người suốt đêm ra khỏi thành, chạy về phía Nguy sơn.
Từ vương phủ rời đi, Thời Yên cảm giác có người nhìn bọn họ chằm chằm, Lục Cảnh Nhiên tự nhiên cũng phát hiện, hắn bảo cô không cần lo lắng, hết thảy có hắn.
Ra khỏi thành không bao lâu, phía sau rõ ràng truyền đến tiếng vó ngựa truy binh, Khương tổng quản cưỡi ngựa lên trước, đi bên cạnh Lục Cảnh Nhiên nói: “Vương gia, hình như là người của Hà Chí Quốc.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Khương tổng quản, về sau không cần gọi ta là là vương gia, ta đã không phải vương gia.”
Khương tổng quản rất mau sửa miệng: “Vâng, tiên sinh.”
Truy binh phía sau đột nhiên bắn một mũi tên bắn lén, phóng về phía Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên kêu một tiếng “cẩn thận”, Lục Cảnh Nhiên ngửa người né tránh tên bắn lén, xoay người một chưởng đánh về người bắn tên.
Thời Yên vốn tưởng rằng khoảng cách xa như vậy, Lục Cảnh Nhiên không đánh trúng người nọ, không nghĩ tới trong bóng đêm lại truyền đến một tiếng kêu rêи, theo sát là tiếng người băn tên rơi xuống ngựa.
Thời Yên: “……”
Đây không phải tu luyện võ lâm tuyệt học 《 Cúc hoa bảo điển 》 chứ.
Lục Cảnh Nhiên thấy cô kinh ngạc, liền nói: “Võ công của ta vốn rất tốt, võ công của cha nuôi ta ở trong chốn võ lâm có thể liệt vào hàng ngũ đứng đầu. Chẳng qua trước kia ta không dùng võ, hơn nữa thân thể vẫn luôn bị hạ độc cũng không tốt lắm, cho nên có vẻ tương đối văn nhược.”
Thời Yên vội ôm quyền với hắn: “Thất kính thất kính.”
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, nói với cô: “Chờ một lát, ta đi giải quyết hết người phía sau.”
Hiếm khi có cơ hội khoe khoang trước mặt tức phụ, hắn phải biểu hiện thật tốt một chút mới được, miễn cho tức phụ cho rằng hắn là gà dù.
Truyện khác cùng thể loại
556 chương
813 chương
25 chương
53 chương
46 chương
51 chương
32 chương
50 chương