Cùng nam chính ngọt văn yêu đương

Chương 146 : học trưởng u buồn (8)

Chỉ có người nhận được giấy mời mới có thể tham gia vũ hội hoàng gia, Thời Yên tự nhiên không trông cậy vào Lục Cảnh Nhiên có thể dẫn mình đi, hơn nữa cô cũng không có hứng thú. Cô “xì” một tiếng, ôm mấy lon bia quay về phòng: “Chúc anh chơi vui vẻ, tối về nhớ tự mở cửa.” Nói tới đây, cô dừng lại quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái: “Tối anh định về đây hả?” “…… Bằng không thì sao?” “Lỡ như công chúa muốn cùng anh……” “Em suy nghĩ nhiều quá.” Lục Cảnh Nhiên lên tiếng ngắt lời cô, hoàng thất phái xe tới đón anh cũng vừa lúc đỗ ở bên ngoài, “Anh đi đây, dù em thành niên rồi cũng uống ít rượu bia thôi.” Thời Yên làm mặt quỷ sau lưng anh, ôm bia về phòng mình. Lúc Lục Cảnh Nhiên tới hội trường, khách khứa được mời đã lục tục đến. Xuống xe, anh ngước mắt nhìn cung điện hoa lệ trước mắt, nhấc chân đi tới. Có lẽ bởi vì anh quá trẻ, có lẽ bởi vì anh quá mức đẹp trai, người đi trước nháo nhác nhìn về phía anh. Trong khách khứa có người nhận ra anh, Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tên của mình thấp thoáng từ trong miệng của bọn họ. Đi đến cạnh cửa, anh giao thư mời cho thị vệ, đi vào đại đường. Đại đường có rất nhiều nam nữ mặc lễ phục giống anh, vừa uống rượu vừa cười nói chuyện phiếm, Lục Cảnh Nhiên tới tham gia vũ hội hoàng gia hai lần, ở đây cũng có không ít người nhận ra anh. Chỉ chốc lát sau đã có người tới chào hỏi, nói anh còn trẻ đầy hứa hẹn, thanh niên kiệt xuất nhất hành tinh Suva. Những lời khích lên này đã sớm nghe lỗ tai kết kén, Lục Cảnh Nhiên thong dong nhận lấy. “Lục học trưởng, anh tới rồi.” Cheryl mặc váy công chúa, từ một chỗ khác đi tới. Ngày thường ở trong trường học mọi người đều mặc đồng phục, vị công chúa này xen lẫn trong đó rất gần gũi, lúc này thay váy công chúa cùng với ở trường như hai người khác nhau. Lục Cảnh Nhiên đối mặt cô ấy, cũng không lạnh lùng như ở trường học, mà lấy lễ tiết đối đãi với công chúa, hơi khom người: “Công chúa, chào buổi tối.” Anh chú trọng lễ tiết như thế, ngược lại làm Cheryl hụt hẫng: “Lục học trưởng, anh không cần gò bó vậy đâu.” Lục Cảnh Nhiên nói: “Cần, sao có thể thờ ơ với công chúa hoàng thất.” Cheryl thả làn váy đang nâng lên, nhìn anh nói: “Anh không cần coi em là công chúa, như ở trường là được.” Lục Cảnh Nhiên vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với cô ấy, không tỏ thái độ. Cheryl lấy hai ly rượu trong tay nhân viên tạo vụ, đưa một ly cho anh. Lục Cảnh Nhiên nhận lấy, nói tiếng cảm ơn. Hai người mới vừa uống một ngụm, nữ hoàng Jocelyn liền đi ra, giữa sân khẽ ồn ào, ánh mắt mọi người đều nhìn phía sân khấu. Bên cạnh nữ hoàng là nguyên soái Simon, bà đầu tiên chào hỏi mọi người, sau đó đơn giản hàn huyên hai câu rồi tuyên bố vũ hội chính thức bắt đầu, mọi người có thể mời bạn nhảy khiêu vũ. Diệu nhảy mở màn từ trước đến nay đều là thành viên hoàng thất tới nhảy, lần trước là vương tử, lần này đến lượt công chúa. Nữ hoàng Jocelyn nhìn về phía Cheryl đứng bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, khẽ mỉm cười. Cheryl đỏ mặt, hỏi Lục Cảnh Nhiên trước mặt: “Anh có thể nhảy với em điệu nhảy mở màn không?” Lục Cảnh Nhiên khẽ nhíu mày, anh biết ở trong mắt không ít người, tương lai anh là người có khả năng bên công chúa Cheryl nhất, cũng là người được chọn thích hợp nhất. Cùng Cheryl nhảy điệu nhảy này sẽ làm bọn họ càng thêm khẳng định quan hệ hai người, nhưng trước mắt bao người, từ chối lời mời của công chúa lại không thích hợp lắm. Lục Cảnh Nhiên cuối cùng vẫn chủ động vươn tay với Cheryl, mời cô nhảy điệu đầu tiên. Cheryl ngước mắt nhìn anh, toàn bộ quá trình hai má đều nhiễm đỏ ửng. Dưới sự dẫn dắt của hai người, càng nhiều người nắm tay bạn nhảy đi vào sân nhảy, theo âm nhạc nhẹ nhàng cất bước nhảy. Tay Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn đỡ hờ trêи eo Cheryl, rất ga lăng, nhưng tuy là như vậy, cũng đủ để cho trái tim Cheryl đập gia tốc. Một điệu nhảy hoàn tất, Lục Cảnh Nhiên lễ phép buông tay, khom lưng chào hỏi Cheryl rồi rời khỏi sân nhảy. Cheryl đi theo phía sau anh, lại thuận tay cầm hai ly rượu, tựa hồ là muốn tâm sự với anh. Nhưng rượu lần này còn chưa đưa thì có một thị vệ đi đến bên Lục Cảnh Nhiên, khom người nói: “Chào ngài, nguyên soái muốn gặp ngài.” Đây là thị vệ của Simon, nguyên soái trong miệng anh ta tất nhiên cũng là Simon. Cheryl đứng tại chỗ, không tiến lên trước, Lục Cảnh Nhiên gật đầu với thị vệ, đi theo anh ta đi lên tầng hai đại đường. Tầng hai là phòng nghỉ khách quý, có binh lính gác chuyên dụng, dẫn đường tới trước một căn phòng đóng chặt cửa, thị vệ gõ cửa hai tiếng, nói vào trong: “Nguyên soái, người mang đến.” “Mời cậu ấy tiến vào.” Tiếng Simon từ bên trong truyền ra. Binh linh gác cửa mở cửa ra, mời Lục Cảnh Nhiên đi vào, Lục Cảnh Nhiên đi vào phòng, Simon đang đứng ở ban công, dựa vào lan can uống rượu. Ông là nguyên soái trẻ nhất đế quốc, nhưng kỷ lục này khả năng rất mau sẽ bị Lục Cảnh Nhiên phá vỡ. Simon cười vẫy tay bảo anh qua. Lục Cảnh Nhiên đi đến ban công, Simon buông ly rượu, ý bảo anh ngồi xuống bàn tròn: “Thật xin lỗi, quấy rầy hứng thú tham gia vũ hội của cậu.” Lục Cảnh Nhiên lắc đầu, nói: “Không có, nguyên soái tìm tôi có chuyện gì?” Simon cười, nói: “Vốn dĩ cậu vẫn là sinh viên, loại chuyện này không nên bàn bạc với cậu, nhưng bởi vì cậu ưu tú hơn rất nhiều quân nhân đế quốc, cho nên tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này vẫn là tìm cậu thích hợp nhất.” “Xin nguyên soái nói thẳng.” Simon hạ mắt, trầm mặc một lát, mới nói: “Hành tinh của chúng ta đã cận kề nguy hiểm.” Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Simon nói: “Có lẽ năm đó dễ dàng chập nhận di dân Trái đất chính là một quyết định cực kỳ sai lầm.” Lục Cảnh Nhiên sửng sốt: “Có liên quan đến người Trái đất?” “Đúng vậy, có lẽ cậu còn không biết, hành tinh Seagarson kỳ thật đã bị người Trái đất chiếm lĩnh.” Lục Cảnh Nhiên càng thêm kinh ngạc, tuy rằng hành tinh Seagarson kém Suva, tài nguyên cũng tương đối thiếu hụt, nhưng chiếm lĩnh một hành tinh xảy ra im hơi lặng tiếng vậy ư? “Lúc tôi biết cũng rất kinh ngạc, nhưng người Trái đất có vẻ rất thành thạo việc đoạt quyền này.” Những lời này của Simon làm Lục Cảnh Nhiên không khỏi nghĩ tới vị chuyên gia Trái đất ở nhà. “Lúc trước chúng ta có coi thường người Trái đất.” Ngữ khí của Simon có chút trầm trọng, “Bọn họ như một hạt cát, từng chút thẩm thấu vào chúng ta, chờ chúng ta phát hiện đã ở hoàn cảnh cực kì bị động.” Lục Cảnh Nhiên nói: “Ý ngài là, bước tiếp theo của bọn họ là định chiếm lĩnh hành tinh Suva như chiếm lĩnh hành tinh Seagarson?” “Đúng vậy.” “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu nguyên soái. Dù sao chiến lực của chúng ta mạnh hơn hành tinh Seagarson rất nhiều.” Simon thở dài: “Nhưng khiến người ta tiếc nuối chính là, trong chúng ta có phản đồ. Có không ít người Suva bị người Trái đất mê hoặc, trợ giúp liên minh quân Trái đất đối phó chúng ta.” Lục Cảnh Nhiên khó có thể tin: “Tôi không rõ, sao lại có người trợ giúp người ngoài tới tấn công người một nhà?” Simon nói: “Dạo gần đây tôi vẫn luôn nghiên cứu văn minh Trái đất, tôi phát hiện chuyện này trong lịch sử bọn họ cũng không hiếm thấy. Đặc biệt là bọn họ có một bí thuật cổ xưa, gọi là truyền tiêu, cậu từng nghe không?” (Truyền tiêu: bán hàng đa cấp) “…… Không.” Nhưng nói không chừng em họ anh từng nghe qua. “Nghe nói thông qua truyền tiêu, có thể tẩy não, khiến tinh thần người khác hoàn toàn bị mình khống chế, mình nói gì nghe nấy.” Lục Cảnh Nhiên: “……” Gần đây nhận thức của anh với người Trái đất liên tục đổi mới, anh càng ngày càng không hiểu được, nếu bọn họ đa tài đa nghệ như vậy, sao lại hủy hoại hành tinh của mình. Simon nói: “Chúng ta có nhà khoa học đang nghiên cứu về mặt khống chế tinh thần, trước mắt còn chưa hoàn toàn thành công, nhưng mấy nghìn năm trước người Trái đất đã vận dụng thành thục. Hiểu biết lúc trước của chúng ta đối bọn họ thật sự quá ít.” “Xác thật.” Có lẽ em họ anh nói không sai, bọn họ vẫn là đọc ít sách. “Thật không dám giấu diếm, quân liên minh Trái đất từng phái lính đánh thuê ý đồ ám sát tôi.” “Cái gì?” Mặt Lục Cảnh Nhiên đanh lại, “Nguyên soái ngài không sao chứ?” “Không sao, có lẽ họ cũng biết nếu mạnh mẽ tấn cống không phải đối thủ của chúng ta, cho nên muốn diệu trừ nguyên soái như tôi. Dùng lời bọn họ, cái này gọi là bắt giặc bắt vua trước.” Simon nói đoạn, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên, “Cho nên, tôi cũng rất lo lắng an nguy của cậu. Cậu là nhân tài quân sự khó được của đế quốc, bọn họ rất có thể cũng đặt suy nghĩ lên người cậu rồi.” Lục Cảnh Nhiên nao nao. Simon hỏi anh: “Gần đây cậu có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?” Lục Cảnh Nhiên mím môi, sau một lúc lâu, lắc đầu: “Tạm thời không có.” “Vậy là tốt rồi, nhưng tôi nghe công chúa Cheryl nói, cậu mất trí nhớ?” “Đó là do trong quá trình thí nghiệm có chút sai lầm, nguyên soái không cần lo lắng, thuốc hết tác dụng là không có việc gì.” Simon gật đầu: “Sắp tới cậu phải chú ý an toàn nhiều hơn, nếu tôi có cái gì ngoài ý muốn, quân đội đế quốc cần cậu dẫn dắt, đối phó quân liên minh Trái đất.” Hai người ở trong phòng mật thám thật lâu, lúc Lục Cảnh Nhiên rời đi, vũ hội đã kết thúc. Cheryl bởi vì lo lắng Lục Cảnh Nhiên, còn đặc biệt kêu xe chuyên dụng chờ bên ngoài, chờ Lục Cảnh Nhiên đi ra thì đưa anh về nhà. Ý tốt của công chúa Cheryl Lục Cảnh Nhiên nhận, nhưng anh không ngồi siêu xe không quỹ của hoàng gia rời đi, mà tự đi bộ một đoạn đường. Anh cảm thấy mình cần gió mát thổi cho tỉnh táo. Trong đầu lẫn lộn quá nhiều tin tức, làm đầu anh hơi đau. Anh đi đến nổi quán ven đường mua một lon bia, là loại Thời Yên thích nhất. Anh nhìn lon bia trong tay mím môi, sau đó ngửa đầu uống cạn. Lúc Thời Yên nghe thấy tiếng mở cửa thì mở bừng mắt. Đêm nay nhân lúc Lục Cảnh Nhiên không có nhà, cô lại lục lọi trong nhà một lần, vẫn không tìm được thứ mình muốn, chẳng lẽ nơi này có mật thất ư? Cô cho rằng thói quen dùng mật thất giấu đồ chỉ có người Trái đất mới có. Nhưng nếu thực sự có mật thất, e là chính Lục Cảnh Nhiên lúc này cũng không nhớ được, mà chờ anh nhớ lại tất cả cô liền xong đời. Thời Yên trong lòng có chuyện, không ngủ được, cô nhìn thoáng qua đồng hồ đặt ở đầu giường, đã hơn mười hai giờ. Muộn như vậy sao? Xem ra tham gia vũ hội này thật sự vui vẻ, ngày mai anh và công chúa Cheryl có thể lên đầu đề không? Còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng bị người gõ vang, tiếng Lục Cảnh Nhiên từ ngoài cửa truyền đến, nghe có vẻ rất mỏi mệt: “Em ngủ rồi sao?” Thời Yên nói: “Ngủ rồi.” Lục Cảnh Nhiên: “……” Cửa phòng Thời Yên không khóa, anh đẩy cửa ra, cũng không bật đèn, cứ như vậy ở trong bóng đêm nhìn người trêи giường. Thời Yên dùng chăn bao lấy chính mình, trừng lớn đôi mắt: “Anh làm cái gì, lưu manh!” Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh nhớ, anh xác thật có một cô em họ tên Mỹ Lệ, nhưng hình như không phải giống em.”