Cùng nam chính ngọt văn yêu đương
Chương 13 : tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (13)
Kiều Vũ cảm thấy hôm nay không khí trêи xe có chút cổ quái, Thời Yên cách cái vài phút, liền phải xoay đầu cười ngây ngô với tổng giám đốc. Ly kỳ nhất chính là, tổng giám đốc ngẫu nhiên còn đáp lại cô.
“……” Có phải lúc anh không biết đã xảy ra cái gì không?
Lúc sắp đến công ty bắt đầu kẹt xe như thường lệ, Thời Yên nhìn nhìn đầu xe, nghiêng đầu nói với Lục Cảnh Nhiên: “Lục tổng, sắp đến công ty rồi, chúng ta có phải bắt đầu yêu đương lén lút không?”
Kiều Vũ mày vừa động, từ từ, cái gì? Yêu đương lén lút?
Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên, thần sắc hình như có vài phần bất mãn: “Vì sao phải yêu đương lén lút? Tôi rất không tiện khoe ra sao?”
Kiều Vũ: “???”
Tổng giám đốc anh đang nói cái gì?
Thời Yên nói: “Không phải mà, không phải em sợ ảnh hưởng không tốt sao.” Cô nói, còn thẹn thùng chọc chọc Lục Cảnh Nhiên.
Lục Cảnh Nhiên nhìn ngón tay cô đặt trêи ngực mình, cũng không có phản kháng: “Em cho rằng hành động trước đó của em ảnh hưởng rất tốt sao?”
Anh còn chưa quên, ngày đầu tiên Thời Yên tới công ty đang ngang nhiên đùa giỡn anh. Anh nhìn Kiều Vũ hàng phía trước, phân phó anh ấy: “Kiều Vũ, cậu thông báo với trong nhóm một tiếng, để bọn họ đừng miên man suy nghĩ nữa, tôi chính là cùng Thời Yên yêu đương.”
Kiều Vũ: “……”
Cho nên đây rốt cuộc là chuyện xảy ra khi nào!
Lục Cảnh Nhiên thấy Kiều Vũ không có phản ứng, lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có.” Kiều Vũ vội ổn định tâm thần, lấy di động click mở nhóm chat công ty, “Tôi thông báo ngay bây giờ.”
Trợ lý tổng giám đốc Kiều Vũ: Chào buổi sáng các vị đồng nghiệp, tổng giám đốc bảo tôi thông báo một tiếng, mọi người đừng suy đoán lung tung quan hệ của ngài ấy và Thời Yên, bọn họ chính là yêu đương.
Các thành viên trong nhóm: “…………”
Ngày thường trong nhóm chỉ cần có tin tức, lập tức nhảy ra tập đoàn các tinh anh vuốt ʍôиɠ ngựa, lần này ước chừng an tĩnh ba phút, mới sôi nổi chúc mừng tổng giám đốc Lục.
Tin tức này vào lúc xe của Lục Cảnh Nhiên còn chưa qua đoạn đường tắc nghẽn đã truyền khắp toàn bộ tập đoàn Hưng Ức, mà người khó xử nhất toàn công ty trước mắt đang thuộc về Elle.
—— cô rốt cuộc còn phải sắp xếp công việc cho Thời Yên không đây?
Lục Cảnh Nhiên là ông chủ rất săn sóc cấp dưới, chuyện thứ nhất anh đến công ty, chính là điều Thời Yên từ phòng làm việc tổng giám đốc, sắp xếp cho cô nhân vật thư ký riêng, chỉ nghe lệnh một mình anh. Văn phòng của Thời Yên cũng biến thành một phòng riêng, ở cách vách Kiều Vũ.
Động tác lớn xuống dưới liên tiếp, nhân viên toàn bộ công ty đều không có lòng làm việc.
Trong nhóm nhỏ của Elle, cả buổi sáng tin nhắn không ngừng.
“Lục tổng rốt cuộc là coi trọng Thời Yên chỗ nào? A??”
“Khuôn mặt xinh đẹp……”
“Nhưng Lục tổng có người đẹp nào chưa từng gặp, Thời Yên cũng không phải người xinh đẹp nhất!”
“Vấn đề này rất phức tạp, chỉ có thể nói Lục tổng vừa vặn thích kiểu như cô ấy.”
“Các người quá nông cạn, tôi cảm thấy là Thời Yên kịch bản lợi hại! Nhiều người mơ ước sắc đẹp của Lục tổng như vậy, có ai dám ngày đầu tiên đi làm trước mặt mọi người đùa giỡn ngài ấy? Chỉ có Thời Yên!”
“…… Tôi liền nghĩ Thời Yên xuất bản sách ‘thả thính’ _(:з” ∠)_”
Elle: Tôi khuyên các người vẫn là đi làm việc đi, không có đàn ông, ít nhất còn phải có tiền
“Mẹ kiếp Elle nói rất đúng, tôi đi làm việc:)”
Trung tâm đề tài Thời Yên trái lại không cảm nhận được gió lốc lần này, bởi vì cả ngày cô đều đi theo Lục Cảnh Nhiên tham dự hội nghị khác nhau. Đồng nghiệp tham dự không nhịn được cũng nhìn cô vài lần, nhưng cũng giới hạn trong này, Lục Cảnh Nhiên ở đây, không có người nào dám lỗ mãng.
Buổi chiều trước khi tan làm, Thời Yên lén chạy đi tìm Kiều Vũ, muốn từ chỗ anh hỏi thăm một chút tất cả mọi người nói trong nhóm như thế nào.
“Tất cả nhóm của tôi đều lặng thinh.” Lúc Kiều Vũ nói lời này lại mang theo một tia bi thương, “Tôi hoài nghi bọn họ lén sau lưng tôi, lại lặng lẽ lập một nhóm nhỏ nữa.”
Thời Yên: “……”
Cô trầm mặc một chút, vỗ vai Kiều Vũ an ủi anh: “Này…… Cũng là chuyện không có cách nào, ai kêu anh là người của tổng giám đốc, nói cho anh, chẳng khác nào nói cho tổng giám đốc.”
Kiều Vũ vẫn không qua được rào cản này: “Tôi cảm thấy ngày thường tôi vẫn rất là bình dị gần gũi.”
“……” tâm trạng Thời Yên phức tạp, cô còn nhớ rõ, ở quán bar lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Cảnh Nhiên, chính là Kiều Vũ ngăn cô lại, bảo cô đừng quấy rầy tổng giám đốc, “Tôi cảm thấy anh hoặc là có hiểu lầm với bản thân anh, hoặc là có hiểu lầm với từ bình dị gần gũi.”
Kiều Vũ: “……”
Có nhà triết học nói rất đúng, chỉ có đồng nghiệp chia sẻ bát quái với bạn, mới là đồng nghiệp thật sự.
Văn phòng cách vách mơ hồ truyền đến tiếng điện thoại, gian phòng kia vào hôm nay chính thức trở thành văn phòng của Thời Yên, mà điện thoại kết nối bên trong, chỉ có cuộc gọi nội bộ từ tổng giám đốc.
“Không tốt, tôi phải đi về trước, tổng giám đốc đánh call cho tôi.” Thời Yên nói xong, vội chạy đi ra ngoài.
(đánh call: bình chọn, bỏ phiếu)
Kiều Vũ: “……”
Thư ký Thời thật là nói trêu chọc hết bài này đến bài khác, khó trách cả tổng tài cũng bị cô công hãm.
Thời Yên trở lại văn phòng, trước tiên nhấc điện thoại, đầu kia Lục Cảnh Nhiên không chờ cô nói chuyện, liền bất mãn mở miệng nói: “Em đi đâu đấy? Sao nửa ngày mới nhận điện thoại?”
Thời Yên nói: “Vừa rồi em tới phòng bên tìm trợ lý Kiều.”
Lục Cảnh Nhiên hỏi: “Em tìm Kiều Vũ làm cái gì?”
“Không có gì, chỉ là kết nối tình cảm một chút.”
“……” Lục Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng, “Có phải nhân loại các người lúc yêu đương, đều thích tìm một người khác kết nối tình cảm.”
“…… Không phải, tổng giám đốc anh hiểu lầm, em tìm anh ấy để kết nối tình đồng nghiệp, không giống nhau!”
“Vậy em có thể chờ lúc tôi ở đó, lại kết nối với cậu ta.”
“……” Không được đâu, ở trong điện thoại nói một chút, anh còn như vậy, phải kết nối trước mặt anh, còn không bị dỗi chết, “Hì hì, em cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật trợ ký Kiều cũng không phải đồng nghiệp quan trọng, không kết nối cũng thế.”
Kiều Vũ cách vách đột nhiên liền hắt xì một cái.
Lục Cảnh Nhiên lại được trấn an: “Sắp tan làm rồi, đợi chút cùng nhau đi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Thời Yên nói xong, lại chớp chớp mắt, “Lục tổng, sau khi tan làm anh tính đi đâu?”
“Về nhà, em muốn đi chỗ nào?”
Ngón tay Thời Yên vẽ một vòng trêи điện thoại: “Em muốn…… kết nối tình cảm với anh.”
Nửa giờ sau, Lục Cảnh Nhiên mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp đứng ở siêu thị, trong tay còn đẩy xe mua sắm của siêu thị, biểu tình có chút không giữ được: “Em chính là tới nơi này kết nối tình cảm với tôi?”
Tuy rằng anh chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết nhân loại bình thường hẹn hò, đều là đi công viên, không đi công viên giải trí cũng nên đi rạp chiếu phim.
Thời Yên ném một gói nước cốt lẩu vào xe đẩy, cười nói với anh: “Anh biết ở quê em, tất cả mọi người đều kết nối tình cảm như thế nào không? Đó chính là, ăn! Lẩu! Không có ân oán tình thù gì là một nồi lẩu không giải quyết được, nếu có, chứng tỏ các anh ăn không phải lẩu cay!”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Thời Yên ôm cánh tay Lục Cảnh Nhiên, cùng anh đi siêu thị: “Hơn nữa anh không cảm thấy, tay nắm tay dạo siêu thị như vậy, rất có hơi thở cuộc sống, tựa như một đôi vợ chồng thành phố bình thường sao?”
Lục Cảnh Nhiên nhìn mỗi người ngang qua bọn họ, đều phải cố ý đánh giá bọn họ vài lần, khẽ cười nói: “Từ ánh mắt người chung quanh nhìn chúng ta phán đoán, chúng ta một chút cũng không bình thường.”
“Ách…… Có thể là hai người chúng ta quá đẹp, đương nhiên, chủ yếu là anh.”
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, Thời Yên lại nói: “Còn nữa lần sau anh tới siêu thị, cởi áo khoác tây trang ra.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái: “Áo sơ mi của tôi cũng là đặt may cao cấp, mỗi một cúc tay áo đều không xuất bản nữa.”
“……” Được, hiểu rồi.
Lúc xếp hàng tính tiền, Lục Cảnh Nhiên thuận tay cầm hai cái hộp nhỏ trêи kệ để hàng trước quầy thu ngân bỏ vào xe đẩy.
Thời Yên: “……”
Gượm, anh vừa rồi cầm cái gì? Bao cao su??
Cô vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại, hỏi cô: “Tôi thật sự đẹp như vậy sao?”
“……” Lục tổng hiện tại cũng sẽ tự nói lời âu yếm, làm cô không lời nào để nói, “Anh lấy gì đó?”
Lục Cảnh Nhiên có chút kinh ngạc nhìn cô: “Em không biết?”
“……” Cô biết chứ, nhưng làm một ma cà rồng, có phải anh biết quá nhiều rồi không!
Như thể nghe được tiếng lòng của cô, Lục Cảnh Nhiên nở nụ cười: “Một người sống hai mươi mấy năm như em cũng biết, tôi sao có thể không biết?”
Thời Yên: “……”
Ngồi trêи siêu xe trở lại biệt thự của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên trong lòng bất ổn: “Gọi hệ thống, gọi hệ thống.”
【…… Chuyện gì? 】 đã lâu không thấy hệ thống, rốt cuộc lên chi một tiếng.
Thời Yên dùng ý thức giao lưu với nó: “Tôi muốn hỏi một chút, nhiệm vụ yêu đương với nam chính, hơn nữa còn HE, tiêu chuẩn HE là cái gì?”
【 Yêu cầu của mỗi quyển sách không giống nhau, nhưng hiện tại trong nhận thức của người đọc phổ biến là, nam nữ chính kết hôn sinh con. 】
“…… Vậy trước khi sinh con, có phải lăn giường trước?”
【…… Cô cảm thấy thế nào? 】
“……” Thời Yên rơi vào trầm mặc thật sâu.
“Về đến nhà, em còn phát ngốc gì đấy?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên hơi hơi ngước mắt, thấy khuôn mặt tuấn tú luôn khiến tim mình đập nhanh của anh.
…… Thế nhưng cảm thấy có chút chờ mong.
“Sao mặt lại đỏ lên thế?” Lục Cảnh Nhiên vươn tay, sờ mặt Thời Yên, anh vừa chạm vào, làm mặt Thời Yên càng đỏ hơn. Động tác của anh hơi dừng một chút, nhớ tới thứ anh tiện tay lấy trong siêu thị, hiểu nguyên do trong đó.
Khóe miệng không tự giác cong lên một nụ cười, Lục Cảnh Nhiên gõ gõ đầu cô, nói với cô: “Yên tâm, tôi sẽ không cưỡng bách em.”
“……” Thời Yên nuốt nước miếng, hỏi anh, “Em có thể cưỡng bách anh không?”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Hiện tại nói kiêu ngạo như vậy, nếu anh thật sự làm gì với cô, cô chỉ sợ lại bị dọa khóc.
“Được rồi, trời đã tối rồi, còn nấu lẩu hay không?”
“Nấu chứ! Sao lại không nấu!” Thời Yên cách túi, đi theo sau Lục Cảnh Nhiên xuống xe. Quản gia thấy bọn họ xách nhiều đồ như vậy, mau chóng nhận lấy: “Tiên sinh, có thứ gì cần mua, phân phó tôi đi làm là được.”
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, nói: “Không sao, dạo siêu thị của nhân loại, còn rất thú vị.”
Quản gia sửng sốt một chút, sau đó cung kính khom người với anh, cười giúp bọn anh mang đồ vào phòng bếp: “Thời tiểu thư muốn làm cái gì?”
“Lẩu.” Thời Yên nói, “Ông biết lẩu không? Chính là rất nhiều người ngồi vây quanh ở bên nhau ăn, giống như mở party đấy.”
Lục Cảnh Nhiên đi tới, cởi áo khoác đưa cho quản gia bên cạnh: “Vậy em khả năng phải thất vọng, nơi này chỉ có mình em có thể ăn.”
Thời Yên trái lại không để ý: “Không sao, kỳ thật em thường xuyên một mình ăn lẩu.”
Lục Cảnh Nhiên nao nao, trái tim lơ đãng bị cái gì tác động.
Không ai hiểu tư vị cô độc hơn anh, nhưng lời này từ trong miệng Thời Yên nói ra, lại làm anh đặc biệt khó chịu.
Anh không hy vọng cô cảm nhận sự cô độc.
“Nể tình em đáng thương như vậy, tôi liền cố mà ăn với em.” Anh động tác ga lăng xắn cổ tay áo sơmi, đi đến bên cạnh cô, “Có cái gì cần hỗ trợ không?”
Thời Yên kinh ngạc nhìn anh: “Anh muốn tới hỗ trợ? Anh biết làm cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên liếc cô một cái: “Năng lực học tập của tôi rất mạnh.”
“Được thôi, vậy……” Thời Yên ở trong phòng bếp nhìn một vòng, phân phối công việc đơn giản cho Lục Cảnh Nhiên, “Củ sen bên kia, rửa sạch sẽ sau đó thái lát.”
Cái gọi là không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, tuy rằng là lần đầu tiên trong đời Lục Cảnh Nhiên thái rau, nhưng anh thấy Thời Yên thái vài lần, vẫn biết bước đi cơ bản. Anh rửa sạch củ sen và dao, đặt trêи thớt thái. Tốc độ của anh rất chậm, từng lát củ sen dày mỏng đều đều, có thể nói chứng cưỡng bách tác phẩm xuất sắc.
Thời Yên đứng ở bên cạnh anh thái sách bò, vốn định từ bên chỉ điểm anh hai câu, anh lại trừ bỏ tốc độ chậm, lại không chọn ra một chút chỗ chê. Quản gia đứng ở bên ngoài nhìn một hồi, mặt mang tươi cười mà rời đi.
“Suýt ——” Lục Cảnh Nhiên đột nhiên hô nhỏ một tiếng, Thời Yên vội vàng lại gần, thấy giọt máu chảy ra từ ngón tay anh.
“Anh không sao chứ? Em đã nói không cần anh giúp……” Thời Yên còn chưa nói xong, miệng vết thương trêи ngón tay Lục Cảnh Nhiên đã khép lại.
Thời Yên: “…………”
“Không có việc gì.” Lục Cảnh Nhiên cười nói một câu với cô, nụ cười này lọt vào trong mắt Thời Yên, luôn có chút khinh khỉnh. Cô cầm lấy ngón trỏ của Lục Cảnh Nhiên nhìn một hồi, nhìn anh một cái: “Thật đúng là không có việc gì, thể chất của anh cũng không thể làm phẫu thuật, cắt ra lại khép lại, cắt ra lại khép lại.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
“Tôi không cần làm phẫu thuật.” Anh cường điệu nói.
Thời Yên làm mặt quỷ với anh, đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hăng hái với sách bò, đèn phòng bếp bỗng nhiên lóe một chút. Trong không khí tràn ngập một cỗ cảm giác dị dạng, ánh mắt Lục Cảnh Nhiên biến đổi, xoay người đi đến bên ngoài biệt thự: “Có khách tới.”
Thời Yên không rõ nguyên do nói: “Khách gì cơ?”
“Khách không mời mà đến.”
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
10 chương
73 chương
46 chương
46 chương
43 chương
122 chương