Cùng Múa Với Sói

Chương 44 : Thân phận của Thành Vân

Sở Liên Nhi ấp úng đáp: “Ừ, ta là từ trong miệng người bên ngoài nghe nói qua đại danh của công tử, không thể tưởng được, ta quả thật gặp được ngươi. Vận khí của ta thật sự quá tốt rồi.” “Hì hì” bên cạnh có người buồn cười cười ra tiếng. Sở Liên Nhi vội quay đầu lại, là người áo đen theo sau lưng Thành Vân, hẳn là hộ sư (người bảo vệ) sát người của hắn… Nhân vật a, xem y phục của Thành Vân, hẳn là thiếu gia một nhà giàu có. Phú hào Đông Ly quốc, đều có sở thích mời bảo vệ cho nhi tử nhà mình. Ánh mắt Thành Vân quét qua, ánh mắt nguyên bản như tắm gió xuân hiện lên ánh sáng sắc bén, người áo đen vội vàng cúi đầu đi. Sở Liên Nhi không có phát giác mờ ám của chủ tớ hai người bọn họ, vẫn vui vẻ nói: “Hôm nay có thể đồng hành cùng Thành Vân công tử đại danh đỉnh đỉnh, quả thật là vinh hạnh của tiểu nữ tử.” Thành Vân hơi cười, thần sắc một bộ bình tĩnh nho nhã, nhưng tại Sở Liên Nhi chưa phát hiện thì ánh mắt lại hiện lên một tia tối tăm. “A, nói nửa ngày! Ta cũng còn chưa tự giới thiệu.” Sở Liên Nhi thanh thanh cổ họng, “Ta họ sở, tên Liên Nhi, ngươi kêu ta Liên Nhi là đựơc.” Thành Vân nhìn qua nàng, kinh ngạc nhíu mày: “Họ Sở? Sở Liên Nhi?” “Ừ, ngươi kêu ta Liên Nhi là được.” Thành Vân cười khẽ: “Ừ! Ngày mai ta phải rời kinh đi Nam Lăng, sau đó lại đi Đông Lăng, nếu như ngươi không chê! Thì đi cùng nhau.” “Được!” Có thể cùng một chỗ với tình nhân trong mộng, mặc kệ đi nơi nào, nàng đều không quan tâm. “Nhưng, bên cạnh biên giới Nam Lăng, là đại mạc, những man nhân (người dã man) Nữ Chân ở quan ngoại thường xuyên nhiễu loạn dân chúng, chuyến đi này, hung hiểm vạn phần. . . .” “Đó cũng là chuyện không có cách nào khác! Ai kêu ta chỉ có một nhà thân thích như vậy? Ai kêu ta từ đầu đã là cô gái yếu đuối không thể đọ sức? Còn phải xin công tử chiếu cố nhiều hơn.” Cho dù Nam Lăng là hang hổ hang sói, nhưng có nam nhân tướng mạo mỹ lệ chất lượng tốt cùng ở bên người! Nàng đều chịu. . . . . . . . Thành Vân làm người thật đúng là không tệ, đối xử với Sở Liên rất là trọng hậu, nhưng đằng sau đối xử trọng hậu, lại là đạm mạc và lạnh nhạt. Sở Liên Nhi mỗi lần muốn tiến thêm một bước nói chuyện với hắn, đều bị trả lời hữu lễ lại xa cách của hắn khiến ngượng ngùng không dám mở miệng nữa. Bất quá, điều kiện gia đình của Thành Vân này hẳn là cực kỳ tốt, nhìn hắn, chuyện gì đều không cần làm, đã có người hầu hạ, trừ cận vệ Lăng Bân bên cạnh hắn ra, còn có hai người thị vệ cùng một thư đồng. Xem thần sắc vừa cung kính vừa kính nể của những người này với Thành Vân, lường trước người này còn rất được hạ nhân kính yêu. Đương nhiên đúng, diện mạo của Thành Vân vô cùng đẹp mắt, nam nhân đẹp như vậy, gia thế hạng nhất, mặc dù con người có chút lạnh lùng, còn có chút cao cao tại thượng, nhưng con cháu thế gia, người nào không có chút tính tình công tử? Chỉ cần không hung hăng kiêu ngạo cũng coi là chủ tử tốt. Nhưng, không biết là cảm giác hay là tâm lý tác quái, Sở Liên Nhi tổng cảm giác ngoại trừ hai người thị vệ ra, Lăng Bân và tiểu đồng đối với nàng hình như cũng có mang địch ý, xa cách với nàng, thậm chí ở trước mặt Thành Vân, vẫn lời nói lạnh nhạt với nàng. Sở Liên Nhi nghĩ, cũng phải, bọn họ hầu hạ chủ tử đều đã rất cố hết sức, hiện tại còn thêm sâu gạo như nàng, khẳng định gia tăng lượng công việc của bọn họ, chưa cho nàng sắc mặt tốt xem, cũng bình thường. Ở kinh thành ngây người hai ngày, Sở Liên Nhi một mực ở trong nhà trọ, bất quá, nàng nghe khách bốn phía trọ nói, chiến sự biên quan căng thẳng, Hoa quốc lại bắt đầu rục rịch, nhị hoàng tử Đông Ly Thuần đã rời thân tín chạy tới Tây Lăng. Sở Liên Nhi cười thần bí, Đông Ly Thuần mới sẽ không đi Tây Lăng đâu, ngày hôm qua, hắn đã bí mật đi Đông Lăng. Sáng sớm ngày thứ ba, Thành Vân phân phó chuẩn bị lên đường. Hành lý của Sở Liên Nhi đã được thị vệ của Thành Vân đem lên xe ngựa trước. Tiểu thư đồng Thành Kiều tuổi chừng mười lăm mười sáu vịn công tử nhà mình lên xe ngựa, Lăng Bân cưỡi ngựa một mình, đi theo bên cạnh xe ngựa, hai người thị vệ đi ở phía sau. Sở Liên Nhi nhìn trái nhìn phải, cũng lên xe ngựa theo. Trong xe rất rộng lớn, có bàn nam châm (chân có nam châm hút vào nền xe để khỏi ngã), vị trí gần cửa sổ, có một giường êm rộng một thước, dài sáu thước, bên trên trải một tầng chăn lông, cùng một gối đầu có hoa văn hoa mai và một cái chăn gấm. Thành Vân ngồi ở giữa một chiếc ghế lê trải nệm êm dày, Thành Kiều ngồi trên một cái ghế thấp bé bên cạnh hắn, Sở Liên Nhi liếc giường êm mềm mại, ngại ngồi vào bên trên, nhưng trong xe cũng không ghế, nàng quan sát tiểu thư đồng nhìn nàng làm trò cười, lại nhìn Thành Vân vẻ mặt lạnh nhạt, đặt mông ngồi vào trên giường êm, chống lại gương mặt hổn hển của Thành Kiều, không khỏi cười cười: “Không có vị trí, ngồi một chút thôi.” Miệng Thành Kiều vừa há, đang định nói chuyện, Thành Vân ho nhẹ một tiếng, hắn phút chốc ngừng miệng, không cam lòng mà xoay mặt một bên. Xe ngựa thời cổ, dùng gỗ hoặc sắt để làm bánh xe, không có lò xo, cũng không có lốp xe, xe đi trên đường, người ngồi ở bên trong xe, không bị lăn qua lăn lại chết, cũng bị làm cho đau lưng. Đi một đoạn lớn, cho dù dưới người kê dày đặc chăn lông và nệm, vẫn khiến Sở Liên Nhi làm không thẳng eo nổi. Nàng vịn chặt lấy hai bên tay vịn trên xe, nhíu chặt đôi mày thanh tú, nhìn Thành Vân vẫn ngồi thẳng tắp ở trên mặt ghế, Sở Liên Nhi rất muốn ngã vào trên giường ngủ quên trời đất, nhưng, tại ánh mắt vừa hèn mọn vừa trào phúng của Thành Kiều, nàng chỉ cắn chặt răng, thẳng lưng eo, không cho hắn chế giễu. Đi nửa ngày lộ trình, xe rốt cục ngừng lại ở một quán trà bên đường. Giống như đã thấy trên TV, một gian nhà ngói yên tĩnh bên cạnh cắm cây cột cờ, trên lá cờ có ghi chữ rượu trà…, đây là nhà người địa phương, chuẩn bị chút ít trà rượu đơn giản và chút điểm tâm cho người qua đường. Sở Liên Nhi tiến vào quán, trên bảy tám bàn gỗ bên trong, đã ngồi đầy tám phần, thuần một màu áo vải thô đuôi ngắn, hẳn là phàm phu đầy tớ bình thường. Bà chủ quán là nữ tử tướng mạo diễm lệ, trang điểm thật đậm, hơn hai mươi tuổi, trong mùa xuân hàn này, lại mặc áo lông cừu cổ thấp lộ ngực, lộ ra bộ ngực sữa, đi tới, hai luồng thịt tròn trắng bóng trước ngực run rẩy, Sở Liên Nhi bĩu môi trong nội tâm, xem bộ dạng thu tiền này, khẳng định không phải là nữ nhân đứng đắn gì. “Ơ, vài vị gia, tiến đến ngồi một chút, nghỉ chân một chút, uống chút trà, nếm chút rượu, ăn chút ít điểm tâm lại đi a, tiệm chúng ta có bánh bao nóng hổi, sủi cảo, bánh hãm [1] , khô bò, có thể đóng gói, lại có thể no bụng. . . .” Chủ quán kia nhìn đến Thành Vân một bộ áo bào trắng, hai mắt sáng ngời, kề đến bên cạnh hắn, dùng bộ ngực no đủ cọ xát cánh tay của hắn, tiếng nói dịu dàng: “Vị gia này, người ở nơi nào a, lần đầu tiên tới bổn tiệm a, ta gọi Ngọc Đường Xuân, là. . . .” Thành Kiều nhanh chóng lách mình tiến lên, đơn giản đẩy nàng ki đến một bên, hắn nhìn cũng không nhìn nàng kia, như không có việc gì cung kính nói với Thành Vân: “Công tử, đi nửa ngày đường, ngài nhất định khát nước rồi, tiểu nhân pha trà cho ngài trước. Chủ quán, chỗ này của ngươi có nước sôi không?” Nữ chủ quán kia bị người cắt đứt chuyện tốt, có chút không vui, nhưng trên mặt lại bày ra cười duyên nói: “Có, chỗ này của ta nhiều năm cung ứng trà rượu, cái gì cần có đều có, mời các ngươi ngồi, ta đi pha trà cho công tử.” “Không cần, ngươi chỉ cần lấy nước cho ta là được, nước sôi ở đâu? Ta đi lấy.” Thành Kiều vừa nói, đã chạy vào phòng bếp, nữ chủ quán ở đằng kia đang kinh hô “Phòng bếp đầy mỡ, sợ dơ tay tiểu ca. . . .” Trong lúc nói, hắn đã mang theo một chung nước sôi đi ra. Nữ chủ quán dậm chân một cái, chỉ phải mời Thành Vân ngồi xuống. Thành Vân đi ở phía trước, đến trước bàn không người. Thành Kiều không biết từ nơi nào lấy ra khối khăn lau, cực kỳ nhanh lau cái bàn xong một lần, mới nói với Thành Vân: “Công tử, xin mời ngồi.” Thành Vân đội nón, thong dong ngồi vào vị trí phía trên, Thành Kiều ở bên cạnh hắn hầu hạ, từ trong bao quần áo bên người lấy ra một cái bình và chung trà có vẽ hình tùng xanh tinh sảo, đặt lên bàn! Dùng nước sôi rót trà, hắn lấy một muỗng nhỏ từ trong bình ra trước, nhẹ nhàng múc hai thìa lá trà vào chung trà, sau đó nhẹ nhàng rót nước sôi, lại nhẹ nhàng quấy, rửa qua bằng nước trà, lại rót nước sôi vào, tiểu đồng cầm ấm trà trong tay, rót vào trong ly trà nhỏ. Động tác của một cao một thấp, Sở Liên Nhi ngồi ở Thành Vân bên cạnh nhìn trong mắt, trước kia nàng từng học trà đạo với dì nhỏ! Đương nhiên cũng biết pha trà, động tác pha trà của tiểu thư đồng này! Tục xưng “Phượng Hoàng gật đầu ba cái”, phương pháp tinh phẩm trong trà đạo, phải nắm giữ lửa, nước ấm, độ cao của nước trà và phân lượng lá trà. Nàng thấy tiểu thư đồng làm thành thạo đến cực điểm, bộ dáng chuyên tâm nghiêm túc, thầm nghĩ, thật không nghĩ tới! Tiểu thư đồng này tuổi còn nhỏ, cư nhiên tinh thông đạo pha trà như thế. Nữ chủ quán nhìn động tác của Thành Kiều, kinh ngạc nói: “Ai ơ, tiểu ca tuổi còn trẻ! Có thể hiểu được phương pháp pha trà, công tử thật phúc khí. Công tử, đường dài mệt mỏi, cần uống chút rượu nhuận nhuận cổ không? Trong tiệm chúng ta có rượu hoa mai nhưỡng, rượu hoa quýt lừng danh, hương thuần ngon miệng, mùi rượu thấm người. . .” “Ừ, cho một ít a.” Thành Vân nhàn nhạt nói. Chắc là làm được một vụ buôn bán lớn, nữ chủ quán diễm lệ há miệng thật to, trả lời cực kỳ nhanh, thân hình liền lóe như rắn nước vào phòng bếp. Lúc này, Lăng Bân đứng ở sau lưng Thành Vân nhìn quanh, cúi người ghé vào lỗ tai hắn giảm thấp thanh âm nói gì đó, chỉ nghe Thành Vân nhàn nhạt nói: “Không sao, mượn cơ hội làm việc.” Sở Liên Nhi sửng sốt, một đôi mắt đẹp chậm rãi chuyển qua khách ăn trên bàn khác, quần áo của những khách này, đều là cách ăn mặc của phàm phu đầy tớ, chỉ là, từ thần sắc của bọn họ xem ra, lại có chút không giống người thường, nhìn nhìn Lăng Bân mặt không biểu tình, và tiểu thư đồng đã lên thần sắc cảnh giới, Sở Liên Nhi cũng âm thầm nhấc nhấc tim lên. Nữ chủ quán cầm rượu đi ra, bỏ lên trên bàn, Thành Kiều vội vàng từ trong ngực lấy ra ly ngọc trong suốt, bỏ lên trên bàn, tự mình lấy rượu trong tay nàng, tự mình rót vào trong ly, “Công tử, mời dùng!” Sở Liên Nhi đương nhiên không có đãi ngộ tốt như Thành Vân, nhìn cái ly thấp kém trước ngực, len lén liếc mắt Thành Vân, chỉ thấy hắn nhẹ xốc lụa trắng trên đầu, nâng ly rượu, để vào bên môi. . . . “Ai, ngươi. . . . . .” Sở Liên Nhi thấy hắn thật muốn uống xong, không khỏi nóng nảy. Thành Vân nhìn nàng, nói với nữ chủ quán: “Lại lấy thêm chút ít rượu cho ta, cho mọi người uống thống khoái.” Nữ chủ quán vui vẻ đáp ứng, thân ảnh nhỏ nhắn lại tiến vào phòng bếp. Thành Vân xoay người, cười khẽ với Sở Liên Nhi, hắn dùng ngón tay nhúng vào rượu, viết mấy chữ trên bàn: “Chút độc này, thả không ngã ta.” Sở Liên Nhi nhìn nhìn chữ hắn ghi trên bàn, trong nội tâm càng thêm kỳ quái, trơ mắt xem hắn nâng cốc uống một hơi cạn sạch. “Giả bộ như uống, đợi lát nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Thành Vân lại viết lên mấy chữ này trên bàn. “Cô nương, sao ngươi không uống?” Lúc này, nữ chủ quán cầm rượu ra, xem Thành Vân đã uống xong hai ly rượu, không khỏi nứt ra miệng, lại thấy rượu trước người Sở Liên Nhi chưa động mảy may, không khỏi thúc giục. Sở Liên Nhi cắn răng, nâng ly rượu, dùng ống tay áo yểm hộ, làm cho rượu chậm rãi xâm nhập tay áo. Nữ chủ quán nhìn Sở Liên Nhi nâng cốc uống, lại kêu gọi Lăng Bân uống rượu, Lăng Bân lại nghiêm mặt, không nói một lời. Nữ chủ quán lại khuyên, Lăng Bân lại mây gió bất động, nàng lại đi đến trước người hắn, dùng bộ ngực sữa đầy đủ cọ cánh tay của hắn, Lăng Bân đỏ bừng mặt, lại chịu đựng không phát. Sở Liên Nhi gian xảo cười, nhìn bộ dáng Lăng Bân không biết làm sao. Nữ chủ quán giận, chống nạnh nũng nịu: “Con bà nó, lão nương khuyên ngươi uống rượu, xem trọng ngươi, ngươi không cần phải rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Đến nha, lên cho ta.” Nàng hung hăng ném ly rượu lên mặt đất một cái, phát ra tiếng vang vỡ tan. Lập tức, khách nguyên bản uống rượu chung quanh “Chợt” xông tới, trong tay bọn họ còn cầm đao sáng loáng. Ánh mắt những người này sáng ngời, tất cả đều chằm chằm vào một mình Thành Vân, chắc là hướng về phía hắn mà tới. Bọn họ không nói hai lời, liền giơ đao! Chém về phía Thành Vân. Một thanh kiếm vung lên chặn đao lại! Sau đó sẽ cực kỳ nhanh đẩy qua, tên thích khách kia đã bị đẩy qua một bên, Sở Liên Nhi định nhãn xem xét, Lăng Bân, trong tay hắn đã nắm lấy một thanh kiếm bén, giết chóc với mười mấy thích khách. Tiểu thư đồng và Thành Vân có võ công hay không, Sở Liên Nhi không biết, nàng chỉ biết là, đao quang kiếm ảnh một hồi! Bản thân nàng không biết bị ai đẩy, mạnh mẽ bay đến bên ngoài quán rượu, làm bạn với cỏ xanh. Bất quá, rất kinh dị là, cái mông của nàng cũng không có cảm thấy bất luận đau đớn gì. Nghĩ đến những thích khách này rất có tố chất, cũng không muốn giết lung tung vô tội. Lúc này, Lăng Bân đã đánh thành một đoàn với bọn thích khách, một mình hắn đối phó sáu bảy thích khách, không thấy dưới chân mất trật tự chút nào, nghĩ đến thật là nhân tài. Nhưng, thích khách còn dư lại? Sở Liên Nhi bối rối nhìn vào trong tiệm, không ngờ, vừa nhìn, làm cho nàng quá sợ hãi. Thân thể nhỏ gầy của Thành Kiều, giống như lá rụng trong gió thu, động tác nhanh chóng, tay chân lanh lẹ, hắn tả xung hữu đột, bàn tay trần đánh thành một đoàn với bọn thích khách, bọn thích khách thỉnh thoảng bị một chưởng của hắn đánh bay, hoặc là bị một cước đá ra, nằm trên mặt đất, rên rỉ nửa ngày đều không đứng dậy được. Nhìn lại Thành Vân, hắn ở trong vòng chiến, dù cho trước mắt hiện lên đao quang kiếm ảnh, vẫn ung dung không bức bách ngồi ở trên ghế, thân hình hắn động cũng không động, vẫ uống rượu. Tràng ảnh gió tanh mưa máu như thế, không có bối rối chút nào, lại không bức bách và thong dong, nhất định là đã trải qua quá nhiều loại chuyện xảy ra thế này. Một ít thích khách đột phá phòng tuyến của Thành Kiều và Lăng Bân, chạy vội tới trước mặt Thành Vân, xách đao liền chém, lại bị thị vệ sau lưng Thành Vân một đao đỡ lên, đánh lén không thành, bị chém đứt một cánh tay, máu chảy đầm đìa, vãi đầy mặt đất. Sở Liên Nhi nhịn không được nôn mửa. Lúc này, nữ chủ quán tướng mạo xinh đẹp thay đổi kiều mỵ lúc trước, nàng rống một tiếng như sư tử Hà Đông, trên tay đã nhiều hơn thanh kiếm, hùng hổ đánh về phía Thành Vân. Nữ chủ quán này võ công rất tốt, Thành Kiều và nàng dây dưa một hồi, bị khiến tay vội chân loạn, về sau vẫn là Lăng Bân giải quyết tất cả thích khách rồi tiến lên gia nhập cuộc chiến, mới bắt giữ được nàng. . . . . . . . . Chiến sự đã xong! Trừ bỏ thích khách bị giết chết, còn có vài tên nằm trên mặt đất rên rỉ, kể cả nữ chủ quán kia. Hai người thị vệ và Lăng Bân đem thích khách còn sống nâng lên trước mặt Thành Vân, Thành Vân cách lụa trắng, nhìn không ra ánh mắt của hắn. “Là ai phái các ngươi tới?” Vài tên thích khách còn sống không phải chặt đứt tay, chính là trên người đã trúng vài kiếm! Toàn thân máu chảy đầm đìa, nằm trên mặt đất, bộ dáng bụm lấy vết thương cố nén đau, nhìn qua rất đáng thương. Sở Liên Nhi đứng bên ngoài! Nhìn tất cả trước mắt, lại nhìn Thành Vân, người này rốt cuộc thân phận gì, tại sao lại có thích khách ám sát? Những thích khách kia không đáp lời! Lăng Bân oán hận hứ một tiếng, một cước dẫm lên chỗ đau của một tên thích khách, thấy trên trán thích khách kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng! Chắc hẳn xuống chân không nhẹ. Bất quá, những thích khách này ngược lại thật sự là hán tử, bị Lăng Bân không lưu tình chút nào tra tấn, lại cắn răng không la một tiếng, chỉ ngoại trừ nữ chủ quán kia. Lăng Bân cười lạnh một tiếng: “Đừng tưởng rằng không lên tiếng ta liền không có biện pháp.” Hắn một phen kéo qua túi tiền bên hông thích khách, đưa đến trước mặt Thành Vân, “Chủ tử mời xem, túi tiền có thêu ưng, nhân mã của Tam hoàng tử.” Tay dài nhỏ trắng nõn của Thành Vân nâng lên nhìn, không có mở miệng, ngược lại tiểu thư đồng bên cạnh hắn mở miệng: “Công thêu không được tự nhiên, vụng về như vậy, rõ ràng là cố ý vu oan.” Lăng Bân giật mình: “Không phải là tứ Hoàng Tử chứ.” Trao đổi ánh mắt với Thành Kiêu, Lăng Bân hỏi Thành Vân: “Công tử, những thích khách này làm sao bây giờ?” Thành Vân nhàn nhạt quơ quơ ống tay áo, Sở Liên Nhi không rõ là ý gì, chợt nghe một hồi kêu rên, nàng giương mắt nhìn lại, thích khách trên mặt đất đều té ra, không nhúc nhích, trên cổ ồ ồ chảy máu tươi. . . Bỗng dưng toàn thân phát lạnh, nàng ôm chặt hai tay, hoảng sợ nhìn qua Thành Vân vẻ mặt mây trôi nước chảy, hắn đối với tràng diện máu tanh trước mắt giống như việc không liên quan đến mình, vẫn đang nhàn hạ thoải mái nếm trà. Những lời người không thể xem bề ngoài này, rốt cục chiếm được bằng chứng. “Đợi chút, ta cùng với bọn họ không giống, không nên.” Lăng Bân giơ tay chém xuống, giết sạch tất cả thích khách còn sống, mang theo kiếm máu chảy đầm đìa đi về phía nữ chủ quán, nữ chủ quán vội hô to lên tiếng. Lăng Bân dừng bước lại, nhìn Thành Vân. Sở Liên Nhi cũng nhìn qua Thành Vân, nữ chủ quán này chắc là bị thích khách xúi giục hoặc là uy hiếp lợi dụ, chỉ là không biết Thành Vân sẽ xử lý ra sao. Thành Vân lẳng lặng ngồi ở trên ghế, lúc này, trong phòng lại đi ra vài người, những nữ tử mỹ mạo, ngọc dung thảm đạm, mái tóc mất trật tự, bị một nhóm người kéo đẩy nhét vào trước mặt Thành Vân. “Công tử, những cô gái này thần sắc như quỷ, thuộc hạ nổi lên lòng nghi ngờ, liền tiến lên tìm hỏi, ai ngờ các nàng không nói hai lời liền vung kiếm đâm, vì vậy thuộc hạ trói các nàng. Nghe. . . Công tử xử lý.” Một hán tử cao lớn nhìn qua có phần khôn khéo chắp tay nói với Thành Vân. Sở Liên Nhi càng khó hiểu, người này là từ địa phương nào xuất hiện? Sao lúc trước chưa từng gặp qua? Ba nữ tử mỹ mạo như hoa ngã ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, có thể vung kiếm cùng đâm, chắc là có công phu trong người, nhưng lại ngã ngồi trên mặt đất, lạnh rung lẩy bẩy, quần áo hoa lệ đã rách mướp, chắc là bị đánh sợ rồi. “Các ngươi là ai phái tới?” Thanh âm ôn nhuận của Thành Vân vang lên, nghe không ra cơn tức chút nào, lại lạnh lùng như băng. Lần đầu tiên nghe được thanh âm lạnh như băng rét thấu xương của hắn, Sở Liên Nhi đột nhiên nhớ lại, cái thanh âm này, giống như đã từng nghe ở nơi nào. “Công tử tha mạng a, chúng ta, chúng ta chỉ là bị đại hoàng tử. . . . . .” Sở Liên Nhi vụng trộm dò xét mấy vị nữ tử này, tuy đều là một bộ dáng nơm nớp lo sợ mặt không còn chút máu, nhưng diện mạo quả thật không tệ, eo eo, ngực ngực. Trời lạnh như vậy, còn mặc bạo lộ như thế, thân phận không nói mà rõ. Thành Vân mặt không biểu tình, hắn mặc áo gấm tuyết trắng, đai ngọc thắt eo, bên trên buộc hổ phách vương năm màu sặc sỡ, tơ lụa kết giao, áo khoác màu vàng thêu kim tuyết, thêu cầm thú điềm lành trông rất sống động, giương nanh múa vuốt, thật là uy nghiêm. Hắn ngồi ở trên ghế, hai người thị vệ đứng thẳng sau lưng, hai người cầm đao mà đứng, thần sắc nghiêm nghị, uy phong lẫm lẫm. Tiểu thư đồng vẻ mặt thanh tú, cung kính nâng khay ngọc trong tay, một chung trà màu xanh bên trên, “Công tử, mời súc miệng!” Thành Vân nhẹ nhấc lụa trắng lên, lộ ra khóe môi cong, rủ mắt xuống, nhíu mày, duỗi ra tay mảnh gầy, tiếp nhận chung trà trong tay tiểu thư động, nhẹ nhàng phe phẩy nắp trà, hớp một ngụm xong, lại giao vào trong tay Thành Kiều. Động tác kia, ưu nhã cực kỳ, giống như một đạo nghệ thuật, Sở Liên Nhi nhìn thấy thật đẹp. Chỉ là, bộ dáng này của Thành Vân, giống như một người. Người kia cũng giống hắn, thần sắc đạm mạc, cử chỉ ưu nhã. Người đó là ai vậy? Trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên, nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu phủ quyết, Đông Ly Thuần đã qua Đông Lăng, như thế nào xuất hiện ở đây? Thành Vân quét mắt tiểu mỹ nhân trên mặt đất, nói với hán tử kia: “Thanh Hằng, những mỹ nhân này, ngươi thích người nào?” Thanh niên gọi Thanh Hằng cung kính nói: “Thuộc hạ tạ ân điển của công tử. Kẻ hèn toàn tâm thay chủ tử làm việc, tạm không lo lắng thành gia (lập gia đình).” Thành Vân nhàn nhạt nói: “Ngươi bôn ba bên ngoài nhiều năm, thành gia cũng tốt, miễn cho liều mạng.” Thần sắc Thanh Hằng kích động, quỳ một chân trên đất, nói: “Thuộc hạ tạ ân điển chủ tử, chỉ là, thuộc hạ thực không có ý cưới vợ, xin chủ tử thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Ngữ khí Thành Vân vẫn nhàn nhạt, “Cũng tốt, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ là, những cô gái này là Tam Hoàng. . . . Tử tặng cho ta, ta liền mượn hoa hiến Phật, cho ngươi một thị thiếp.” Thanh Hằng sửng sốt một chút, quỳ xuống đất, tạ ơn. Từ giữa vài tên nữ tử chọn lấy một nữ tử trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, vẻ mặt động lòng người. Nữ tử được chọn trúng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Thành Vân nhẹ nhàng phất tay áo về phía nàng một cái, nàng chấn động toàn thân, bỗng dưng nhẹ nhàng đứng lên, “Hầu gái tạ ân công tử không giết!” Thành Vân lại nhẹ nhàng phất tay áo tuyết trắng về phía nàng một cái, bỗng dưng, nàng giống như bóng cao su bị xì hơi, như bông vải mềm té trên mặt đất. Sở Liên Nhi kinh hãi, không rõ nàng làm sao vậy. Chỉ thấy nàng trắng bệch mặt, giống như bị tháo hết nước, hữu khí vô lực hướng Thành Vân khóc hô: “Ngươi thật ác độc, lại phế đi võ công của ta.”