Cung loạn thanh ti

Chương 169 : phiên ngoại 2 hoàng hậu thiên

Cho tới khi Trữ Quý phi tới Trường Trữ cung buộc ta tấu Phượng Minh cầm cho nàng nghe tiêu khiển, nàng giải vây cho ta nhưng cũng kéo tai ương vào thân. Ta cũng đành miễn cưỡng nói với Trữ Quý phi rằng ta nguyện sống hết quãng đời còn lại nơi lãnh cung, coi như là thỏa hiệp với nàng, lúc này Trữ Quý phi mới bỏ qua. Nói thẳng ra lòng mình trước mặt tất cả mọi người, ta cực kỳ không cảm thấy tự nhiên, trong lòng cũng khó chịu. Có lẽ sắc mặt khi ấy rất lạnh lẽo, nói xong liền vào phòng, chỉ là dư quang quét qua thấy được ánh mắt tự trách của nàng, ta cũng cảm thấy khó xử. Ban đêm, dung mạo bình thản của nàng luôn hiện lên trong đầu ta, còn có ánh mắt tự trách kia. Ngươi a, thân là cung nữ, địa vị tầm thường không trọng lượng, có thể cầu xin không phải chịu phạt đã là vô cùng may mắn, tại sao ngươi lại kéo tai ương vào người, còn tự trách giúp ta đây? Không nghĩ thông suốt, tâm tư có chút khó khăn. Không thể không cảm tạ nàng hôm nay ra sức giải vây, liền cất bước hướng phòng nàng đi tới. Từ xa đã nhìn thấy ánh nến mập mờ trong phòng, phản chiếu hai bóng người lên trên cửa, dường như là dựa vào gần sát, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt chỉ cách nhau hai ba tấc. Người đang nằm, dung mạo quen thuộc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch. Chẳng biết vì sao ta lại nhất thời bối rối, quên gõ cửa mà đẩy thẳng đi vào, nhìn thấy Dụ Tần đang phủ bàn tay trên sườn mặt nàng, quả thật, hai người đang dựa rất gần. Tiếng ta đẩy cửa đi vào như thức tỉnh hai người, Dụ Tần lấy lại tinh thần liền vội vàng hành lễ rời đi, gương mặt cũng hồng lên. Trong lòng ta bỗng nhiên trào lên một loại cảm giác khó chịu khó hiểu, giống như có một thứ gì đó bị đánh vỡ. Thấy ta tới, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển sang vui mừng. Mà ta đang có chút không vui, không hiểu được bản thân vừa rồi sao có thể mất bình tĩnh làm ra chuyện lỗ mãng như vậy, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, dường như cũng làm cho nàng ảm đạm xuống, đáp lại một tiếng cũng không nói gì thêm. Thấy được nàng như vậy, ta lại càng không biết làm thế nào cho phải. Từ trước tới giờ ta vẫn không giỏi giao thiệp với người ngoài, nhất là loại quan hệ thế này, cũng chỉ hỏi nàng liệu có mong muốn gì hay không, ta có thể giúp nàng thực hiện, sau đó rời đi là được. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nói rằng muốn Vân Khuynh dạy võ cho nàng, trong mắt tràn ngập mong đợi, vốn là con ngươi ảm đạm, trong chốc lát như hiện lên cả trời sao lấp lánh, rốt cuộc lại làm cho ta không đành lòng cự tuyệt. Ta đồng ý, nàng nghe được liền câu lên nụ cười thật sâu, như là gió xuân ấm áp thổi tới, ta nghĩ, nàng quả thực là một người dễ thỏa mãn. Cười lớn đến mức động tới vết thương, nàng đau đến trợn mắt, nhìn vào không khỏi cảm thấy buồn cười. Cảm giác như nàng cực kỳ vui mừng, tròng mắt mang tia ôn nhuận chiếu vào trong mắt ta, có chút run run ngắm nhìn. Thậm chí ta còn có thể thấy hình bóng của chính bản thân ta trong đôi mắt của nàng, trong suốt, thuần túy, như vậy cũng làm cho ta thả lỏng, không khỏi giương lên nụ cười, ta trong mắt nàng, đúng thật là có chút xa lạ a. Nàng bỗng nhiên trượt tay, thấp giọng hô một tiếng, máu tươi còn đang ướt thấm qua lớp trung y, có vẻ như vết thương bị rách rồi. Cởi quần áo đi, có thể thấy được sau lưng nàng những vết thương đan xen. Rõ ràng là tự mình đứng ra thụ thương, lại nói ta không nên nhìn, vậy hẳn là đã ý thức được nên trừ đi những vết sẹo này, mà tại sao lại không dùng thuốc ta đưa đây? Nàng nói rằng thuốc kia đã đưa cho Dụ Tần dùng trên cổ tay rồi, ta không cẩn thận mạnh tay một chút, nàng liền hít một ngụm khí lạnh quay đầu ai oán nhìn ta. Ta che đi nụ cười, làm bộ như không hiểu gì nhìn nàng, nàng lại quay đầu chôn mặt trong gối, nhưng lơ đãng tràn ra tiếng thở nhẹ, một mạt đỏ hồng như yên chi lan tràn từ tai xuống tới cổ. Trong lòng cảm thấy hài hước vì nàng xấu hổ nhưng ta vẫn tỏ ra chưa nhìn thấy gì, chỉ là đem thuốc mỡ vẽ loạn bên hông nàng, làm cho nàng tránh né, đầu vùi càng sâu, cuối cùng ngại ngùng nói rằng nàng sợ ngứa. Rốt cuộc không giấu được nụ cười, ta bật cười, trách mắng vài câu. Thật kỳ lạ, đánh cũng không sợ, lại sợ ngứa a... Có lẽ khi đó trên mặt ta đều là vui vẻ cùng ngượng ngùng, nàng nói, nhẹ như gió thoảng, "Ngươi nên cười nhiều hơn một chút, rất đẹp a". Con ngươi trong suốt lấp lánh như sao, lại nhiễm một tầng sương mù mỏng manh, phản chiếu dung nhan đang nở rộ của ta. Dường như, đã thật lâu thật lâu rồi, ta chưa từng cười như thế. Nhưng dù sao cũng có chút buồn bực lời khinh bạc của nàng, trực tiếp đứng lên rời khỏi, để lại cho nàng một bóng lưng, chỉ là, có lẽ nàng đã không thể nhìn thấy nụ cười kín đáo của ta khi đó. Từ đó về sau mỗi ngày nàng đều tới đánh cờ cùng ta. Đường nét thanh thoát tinh tế nhíu lại thành một đoàn, chống cằm, ngón tay thon dài xoay xoay quân cờ, có thể hiểu rằng nàng đang bế tắc rồi. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lại xuống một nước thật tệ, ta hỏi nàng có hối hận hay không, nàng lại trả lời đương nhiên là không, quân tử không biết hối hận. Nhưng rốt cuộc nàng lại thua rồi, thua liên tiếp mấy ván, nàng trợn mắt, con ngươi sâu mà sáng như ngọc. Nàng nói hay là để nàng dạy ta chơi cờ năm quân, trong mắt nàng lóe lên tia giảo hoạt, mà không lâu sau cũng là thua đến không muốn chơi tiếp. Nàng chớp chớp mắt, bày ra bộ dáng ôn hòa lấy lòng, hỏi rằng ta có muốn đi viết chữ hay không, nàng sẽ tới mài mực. Ta cũng không làm khó nàng, có thể nhìn thấy nàng kín đáo thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có nàng bên cạnh như vậy, một ngày trôi qua rất nhanh, rốt cuộc phát hiện ra cũng không còn cảm giác cô tịch như xưa nữa. Chỉ là mỗi khi nhìn vào mắt nàng, sâu trầm mà vẫn tươi cười, trong lòng ta luôn trào lên vô số tư vị hỗn loạn. Cho đến một đêm kia, ta nghe thấy tiếng nói chuyện theo gió đưa đến, là tiếng của nàng cùng với Vân Khuynh, "Nhìn ánh mắt nàng ta liền tin tưởng nàng nhất định sẽ không làm loại chuyện vu cổ kia", "Ta tất tin nàng, dù là nàng không nói, ta vẫn sẽ tin", nghe lời này, trong lòng không khỏi rung động. Cảnh Đồng đế cùng ta, tám năm tình nghĩa phu thê, như vậy cũng không vượt qua được gièm pha của người ngoài, mà nàng, chẳng qua là một thời gian bên cạnh ta, lại vô điều kiện hiểu ta, tin tưởng ta. Điều này làm cho ta rối loạn, mà tâm lại ngoài dự liệu trở nên yên bình. Đêm đó sinh nhật Thanh Trúc, nàng ủ rượu mai tử. Rượu ủ trong veo thơm ngát, nhất thời không kìm được mà uống nhiều một chút, mọi người đều ngấm say. Đột nhiên Dụ Tần ngả vào lòng Thanh Sanh, tay đưa tới vuốt ve trên đường nét khuôn mặt nàng, còn vùi đầu vào trong cổ nàng. Ánh mắt tràn đầy tình ý, lúc này ta mới nhớ tới đêm đó, tình ý rõ ràng như vậy tại sao ta lại không nhận ra đây? Đối mặt với cảnh này, ta cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành đứng dậy rời đi. Trước kia ở Phượng Tê cung, sau điện có Thanh Tâm hồ. Những lúc trong lòng ta có phiền muộn đều tới đây, đứng thật lâu nhìn bóng dáng của chính ta phản chiếu trên mặt nước, cho đến khi tâm trạng bằng phẳng trở lại. Mà ở Nguyệt Tâm hồ này, trên mặt hồ luôn có cả bóng của những cành liễu bên hồ đung đưa, làm cho ta không thể tĩnh tâm. Mặc dù trong lòng tự hiểu được, ta vẫn cố ý hỏi nàng về tình cảm của Dụ Tần, có phải thực sự là loại tình cảm kia hay không. Dù sao trong lòng ta cũng có vài phần tò mò, tò mò nàng sẽ đối mặt với loại tình cảm đó như thế nào. Nàng lại như thể không để tâm, còn dò xét ta. Ta nhìn nàng, vẻ mặt kia hẳn là đã nhiễm tình ý của Dụ Tần, làm loạn lòng ta. Gió đêm thổi bay tà váy nàng, phiêu phiêu trong gió, làm cho nàng chật vật giữ lấy. Ta cởi vòng ngọc xuống đeo bên hông nàng, nhìn qua, ngọc bội cùng nàng rất tương xứng. Ngọc bội kia là ngọc bội ta yêu thích nhất, xanh tươi tinh tế, tương đối phù hợp với nàng, ngay cả tên gọi cũng phù hợp, Thanh Sanh, Thanh Sanh. Hai má nàng nhiễm đỏ, ngại ngùng ngốc nghếch tỏ tình với ta, bỗng nhiên ngoài dự liệu trở nên tùy hứng, một đường tiến tới hôn ta... Ta vẫn nhìn sai nàng, cho rằng nàng là một cô nương ngây thơ đơn thuần. Điều làm bản thân ta kinh ngạc chính là, ta cứ như vậy không kiểm soát được mà trầm luân đắm chìm vào cỗ hương cỏ xanh mát lạnh cùng với hơi thở ấm áp ôn nhuận của nàng, càng kinh ngạc hơn, đối với xúc cảm mềm mại từ môi truyền đến này, ta lại nóng lên, có chút rối loạn. Ta, lại có thể đối với nàng như vậy, đối với loại động chạm thân mật cùng với nàng lại không hề chán ghét, thậm chí còn mong chờ. Nhưng lí trí thôi thúc ta đẩy nàng ra. Không thể, ta không thể sa vào chữ tình này. Ta là Hoàng hậu, cuộc đời này đã sớm định sống vì đế vương. Tình nữ tử, như vậy là trái với đạo lý luân thường. Nàng trầm xuống, quát lên, nói rằng đến bây giờ ngươi còn vì đế vương mà sống sao? Ta lại nhớ về lúc kia nàng trao ta bất thuyết hoa, nàng nói rằng, sống mà không có tình chính là uổng cả một đời. Nhưng ngươi không biết, vĩnh viễn sẽ không biết, một khi ngươi đã vương tơ tình, mang theo trong lòng si mê vĩnh viễn, khi ấy ngươi sẽ trầm luân trong oán hận vạn kiếp, những điều này, mới chính là điều phá hủy con người ta. Nàng luôn để Vân Khuynh đưa canh đậu tới cho ta, hương vị dịu nhẹ thơm ngon, đều là khẩu vị yêu thích thường ngày của ta. Nàng vẽ lên tấm trúc một bông hoa thật lớn, hỏi ta nhìn có phải rất giống một cành bất thuyết hoa hay không, vẻ mặt nhu hòa mà hài hước. Nàng mỗi đêm đều theo ánh trăng mà tới, tiếng bước chân xào xạc luôn làm tâm tình ta hỗn loạn, cũng không còn chuyên tâm đọc sách. Cứ mỗi đêm như vậy, đèn còn chưa tắt, nàng cũng vẫn chưa rời đi. Nàng nắm tay ta, trong mắt lấp lánh đều là ôn nhu trầm lắng, xoay người kéo ta chạy đi. Trong mưa, bóng lưng thanh sam của nàng choán lấy tầm mắt ta, bóng lưng động lòng người. Nàng đưa tay lau đi giọt mưa rơi trên mặt ta, hơi thở ấm áp phất qua trán, hương thơm dịu mát thanh khiết quẩn quanh trong hô hấp. Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của nàng vang bên tai, nói rằng, không cần tránh né, chỉ cần nhận lấy mà thôi, ngay cả khi nàng cho đi, cũng là một loại hạnh phúc rồi. Nàng như một giọt mưa đầu xuân, cứ như vậy không thể đoán trước xông vào cuộc sống của ta, như một bông bồ công anh phiêu tán trong gió, vô thanh vô sắc rơi vào nơi đáy lòng, không thể gạt đi. Khi đó ta thấy Dụ Tần ôm nàng, ta không ý thức được từ lúc nào ta đã trở thành một oán phụ tầm thường rồi đây. Sau đó ý thức được thì chính là sợ hãi không dứt. Từ khi nào, khi nào, rốt cuộc là khi nào, nàng thay đổi ta, làm cho ta đánh mất sự lạnh nhạt vốn có, từ khi nào, nàng đã tiến tới trong lòng ta? Nước hồ lạnh như băng bao vây thân thể, xông vào chiếm lấy hơi thở, làm cho ta không thể hô hấp đến đau tức khó chịu. Dường như ta đã dần rơi xuống đáy hồ sâu thằm, rơi vào bóng tối không lối thoát, dường như số phận ta đã định, ta sinh ra đến cuối cùng cũng chỉ là để táng thân nơi đáy hồ lãnh cung. Có thể cảm nhận được lạnh lẽo bốn bề, cơ thể lạnh lẽo, tâm hồn cũng lạnh, mà bỗng nhiên có một cỗ ấm áp tuôn ra từ nơi sâu trong lòng, khát vọng có được ấm áp, khát vọng được che chở. Đúng vậy, dưới những tầng lớp che giấu kia, thì ra ta cũng vô cùng yếu ớt, thì ra chính ta cũng đã cỡ nào tham luyến hương cỏ xanh ấp áp an tâm kia, đã cỡ nào muốn được người dụng tâm che chở. Đáy hồ âm u lạnh lẽo kéo ta vào, lồng ngực đã cạn hơi thở. Cuộc đời này, rốt cuộc lại kết thúc theo cách này sao... Đột nhiên, có một thân ảnh thanh sam nhảy xuống nước, ập vào mắt ta. Ta thả lỏng mà cười, tự tại, thoải mái, cảm giác này giống như ta đã thoát hết mọi gông xiềng, hết thảy trói buộc. Trốn cũng không thoát, vậy thà rằng đừng trốn tránh nữa. Chỉ cần thật lòng yêu người, vạn kiếp bất phục cũng có làm sao. Chỉ là cuộc đời này, chúng ta hữu duyên vô phận. Nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không sợ hãi luân thường, không màng sinh tử, liền ở bên nhau. - -------- Editor lảm nhảm: Aizz~~ Nỗi lòng của Hậu thiệt sự là... Cảm động muốn chớt luôn huhu T_T