Cung loạn thanh ti

Chương 162 : thánh giá

Tiếng chuông thanh thúy vang vọng về đây trong không gian yên tĩnh, Thanh Sanh nhíu mày lắng nghe. Giữa rừng trúc là một mạng lưới những chuông nhỏ buộc trên sợi chỉ, mỗi khi có người xâm nhập đều sẽ truyền động tĩnh đi khắp rừng, đại khái cũng sẽ biết được người tới từ phía nào, muốn đi về nơi đâu. "Cái nơi quỷ quái gì thế này, chúng ta đi tới đi lui, rốt cuộc lại trở về điểm xuất phát", một người bực tức mắng một câu. Mấy người này tướng mạo ngay thẳng khôi ngô, hông đeo trường đao, đội hình hình cánh cung, nhìn vào hẳn là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Chầm chậm bước về phía trước, đột nhiên có tiếng động như tiếng thân gỗ gõ vào nhau, lập tức từ trong bụi cỏ phóng ra hàng chục mũi tên nhọn hoắt, đâm thẳng tới đám người đang căng thẳng nhìn quanh. "Có bẫy!", một người lớn tiếng hô vang, lưỡi kiếm chẻ mũi tên làm đôi nhưng cũng không thể tránh nổi, mũi tên sượt qua cánh tay, máu tươi rỉ ra thấm qua lớp y phục. "Cẩn thận!", "Đại ca, ta không sao", người kia nói, nhưng giọng nói lại mềm nhũn thều thào, hẳn là mũi tên kia có tẩm độc khiến cho tâm trí người ta tê liệt. "Ta nhận mệnh của chủ tử đến đây, đã lặn lội ba ngày vẫn không ra được, hôm nay lại sập bẫy trúng độc, sợ là số trời đã định sẵn phải táng thân nơi này", người trúng tên thều thào, sắc mặt đã nhanh chóng biến thành màu tro. Thanh Sanh nấp ở một góc, nàng vốn biết Trưởng công chúa kia vẫn chưa chết tâm, nhưng cũng không muốn lấy đi mạng người chỉ vì mấy điều vô nghĩa thế này. Nàng buộc mảnh vải vào một cục đá rồi ném xuống giữa đám người, thân ảnh liền như sương như khói, lập tức biến mất giữa rừng trúc âm u. "Là ai?", Lệ Đức thấy động tĩnh này, theo quán tính cầm tảng đá lên xem xét. Trên mảnh cải có viết "Năm trăm bước về hướng Bắc, tiếp tục đi thẳng về hướng Đông là có thể thoát, sau này tuyệt đối đừng quay lại". "Đi!", Lệ Đức dẫn thủ hạ rời đi. Có điều sau khoảng mười ngày lại có liên tiếp những toán người xông vào bố trận, Thanh Sanh nhất định mặc kệ, đợi cho bọn họ chịu đủ khổ, lúc ấy mới chỉ đường cho rời đi. --- "Xem ra Ngưng Nhi đối với ngươi chính là nhất kiến chung tình, chấp nhất không buông đây", Đoan Nhược Hoa lạnh nhạt bình luận một câu, tay thon gõ gõ mặt bàn. "Sao ta lại nghe ra ý tán thưởng trong lời ngươi nói đây?", Trữ Tử Mộc che miệng cười lạnh, mà đương sự lại đang chán nản rũ mắt cụp đầu. Thanh Sanh liếc nhìn hai người kia, thấy được hai người không tức giận, lúc này mới yên tâm thả lỏng. Qua mấy ngày sau, không chỉ là có một đám đông xông vào rừng trúc, mà còn vừa tiến vào vừa chặt cây mở đường, phá hủy bố trận. Thanh Sanh không thể không ra mặt, đáy mắt không hờn không giận nhìn người trước mặt. "Cố công tử...", thanh âm lanh lảnh vang lên, chính là thái giám năm ấy dẫn nàng nhập cung. Nàng không khỏi khẽ run, bàn tay vô thức nắm thành quyền, sát khí cũng khó giấu nơi đáy mắt. "Thật không ngờ tới Cố học sĩ lại ở nơi đây", có tiếng nói tuyền tới từ trong kiệu, chưa thật trầm dày nhưng không hề non nớt, thái giám nghe được câu này liền cuống quít chạy lại nghênh đón. Thanh Sanh kinh ngạc, cúi đầu, "Tham kiến Hoàng thượng", màn kiệu được xốc lên, Chu Kỳ Lân chậm rãi bước xuống. Ngũ quan vẫn chưa tan vẻ non nớt nhưng thân hình đã cao lên không ít, khí tức cũng trở nên thành thục uy nghiêm, mang dáng vẻ của đương kim Thánh thượng Cảnh Hoằng đế. "Trẫm rất tò mò, tại sao ngươi lại chọn nơi này ẩn cư?", Chu Kỳ Lân nhíu mày cao giọng hỏi, Thanh Sanh lại cúi đầu không nói. "Là vì ngươi muốn trốn tránh nàng, hay muốn che giấu nàng?"*, ánh mắt Chu Kỳ Lân hiện lên tia trông đợi. Từ khi nhận được mật thư của Trưởng công chúa, hắn dẹp hết triều chính sang một bên, thánh giá một đường về Nam tìm tới Cố phủ, mà chủ nhân Cố phủ đã đi trước một bước. Thị vệ muốn thăm dò lại chẳng thể qua nổi rừng trúc, không còn cách nào khác, hiện tại đành đốn cây mở đường. "Hoàng thượng, mời Hoàng thượng hồi cung", Thanh Sanh cúi đầu, thản nhiên mở lời. "Càn rỡ! Ngươi dám mở miệng nói với Hoàng thượng lời ấy hay sao?", Thị vệ bên cạnh quát lên, trường đao lăng lăng trong tay như hổ đói rình mồi. Chu Kỳ Lân nhẹ hất tay, "Tất cả lui về phía sau đi". "Hoàng thượng...", Thái giám ở bên muốn mở miệng can ngăn. "Lui về phía sau!", Chu Kỳ Lân trầm xuống, quát một tiếng, tất cả đều lập tức lui về phía sau trăm bước. "Ngươi cũng biết Thái hậu đã hoăng?", Chu Kỳ Lân hỏi. "Thái hậu hoăng đã được một thời gian, thiên hạ ai ai cũng biết, Hoàng thượng cần gì phải hỏi ta?", thần sắc Thanh Sanh không đổi, nhìn vào hẳn là vẫn thập phần thản nhiên. "Trẫm ngàn dặm tới đây chỉ là vì muốn gặp Thái hậu, ngươi đừng nên ngăn cản", Chu Kỳ Lân thu lại tia tức giận trong ánh mắt, trầm giọng trấn định. "Thái hậu đã hoăng sao còn có thể gặp mặt? Hoàng thượng không nên ép buộc", Thanh Sanh tựa như không để ý đến thái độ của hắn, hờ hững nói. "Trẫm không muốn làm ngươi khó xử, ngươi chỉ cần truyền tới nàng một lời nhắn, muốn gặp trẫm hay không là do nàng quyết định. Nếu không, ngươi đừng trách trẫm vô tình!", Chu Kỳ Lân nghiêm mặt gằn giọng, long uy không thể khinh nhờn. Thanh Sanh nhìn hắn một cái thật sâu, rồi xoay người trở về, một lời cũng chẳng nói thêm. --- "Hoàng thượng giá lâm sao? Sao hắn biết được mà tới chứ?", Trữ Tử Mộc kinh ngạc hỏi lại, thần sắc cũng ngưng trọng. "Tin này đến tai Hoàng thượng chỉ có thể là qua Ngưng nhi", thần sắc Đoan Nhược Hoa vẫn là một mảnh hờ hững, đầu ngón tay lướt quay miệng chén trà. Chén trà nâng tới bên môi lại để xuống, trầm tư không nói. "Nếu không còn cách nào khác, không bằng chúng ta rời đi ngay đêm nay", Thanh Sanh đã khó lòng bình thản. Cuộc sống vừa ổn định chưa được bao lâu đã thành rói loạn, sao nàng có thể không giận đây. "Thanh Sanh...", Đoan Nhược Hoa gọi một tiếng, Thanh Sanh cũng đưa mắt nhìn về phía nàng, "Ta không muốn khiến ngươi phải bôn ba quãng đời còn lại, sợ ngươi vất vả", giọng nói thanh lãnh vẫn vậy, lúc này lại làm nàng chấn động. "Vậy nàng định thế nào? Nàng không thể theo hắn quay về!", Thanh Sanh mất kiên nhẫn, ngữ điệu dồn dập. "Lòng ta đã sớm quyết, ở bên ngươi tuyệt đối trong rời khỏi", Đoan Nhược Hoa nói, Thanh Sanh nắm lấy tay người kia muốn nói thêm, mà người kia lại đưa ngón trỏ chặn trước môi nàng, "Ta đã quyết rồi, dù có thể nào cũng sẽ không vì hắn mà đi". Thanh Sanh sao có thể không cảm động, thuận tiện hôn lấy ngón tay nàng, mà nàng lại cuống quít rút tay lại, trên dung nhan lạnh nhạt hiện lên tia bối rối xấu hổ, sâu kín liếc tới. "Đi thôi", Trữ Tử Mộc đứng dậy, đi theo Đoan Nhược Hoa. "Ngươi?", Đoan Nhược Hoa sửng sốt trong giây lát. "Ta đi cùng ngươi", Trữ Tử Mộc nhạt nhẽo nói một câu. "Không được, nàng không được đi!", Thanh Sanh giữ chặt lấy Trữ Tử Mộc, quát lớn, "Ta đi cùng Nhược Hoa, nàng ngoan ngoãn ở lại đây", hiếm khi nào nhìn thấy khí thế bá đạo cường ngạnh của Thanh Sanh, Trữ Tử Mộc có chút ngẩn người, rồi nụ cười lại càng sâu, bày ra bộ dáng tức giận, "Không thì thì không đi, ngươi quát cái gì mà quát". "Ngô... Chính là... Ta nhất thời nổi nóng...", Thanh Sanh vuốt gáy, lại hạ giọng nói một câu lấy lòng, đưa mắt nhìn lên đã thấy Đoan Nhược Hoa chậm rãi đi về phía trước. Khi tùy tùng của Hoàng đế đã lui đi hết, Thanh Sanh mới dẫn Đoan Nhược Hoa đi tới. Chu Kỳ Lân quỳ gối vấn án, nghẹn ngào một chữ, "Mẫu hậu!". Ánh mắt Đoan Nhược Hoa phảng phất nhu tình, nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, ngươi tội gì phải chấp nhất như thế". Chu Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn lên, khẩn khoản, "Mẫu hậu vì cớ gì phải bỏ nhi thần lại để tới nơi hoang vu này ẩn cư! Mẫu hậu lại không nghĩ tới khi ấy nhi thần được tin mẫu hậu đã hoăng, nhi thần đã đau lòng tới cở nào!" Đoan Nhược Hoa tiến lên vài bước, vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, thanh âm cũng trở nên mềm mại có nhiệt độ, "Lân nhi, từ sau khi Hoàng tổ mẫu của ngươi tạ thế, ta cũng chỉ có một tâm nguyện duy nhất, ấy là có thể rời khỏi hoàng cung. Tâm nguyện của ta chỉ có như thế, chỉ mong ngươi có thể thành toàn." Chu Kỳ Lân cau mày, bản tính con trẻ lại trỗi dậy, "Nhi thần chỉ muốn có mẫu hậu ở bên, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẫu hậu! Mẫu hậu... mong người đừng bỏ nhi thần mà đi a!", Chu Kỳ Lân lại đứng lên, ôm lấy Đoan Nhược Hoa, hốc mắt cũng thành phiếm hồng. ---Hết chương 158--- (*): Bé Lân hỏi Sanh "Là vì ngươi muốn trốn tránh nàng, hay muốn che giấu nàng?", có thể nghe hơi khó hiểu, vì Lân hỏi theo kiểu mập mờ nước đôi. Ý Lân là Sanh muốn trốn tránh công chúa hay muốn che giấu sự tồn tại của Thái hậu đó mà. Hỏi câu này là Lân đã biết hết cả rồi, mà Sanh vẫn giả nai, nhưng giả nai lần này fail nhá há há :v Editor lảm nhảm: Gần 3 tuần rồi ko gặp, hôm nay mới có thể trồi lên. Còn có vài chương nữa thôi là đại kết cục rồi, phát sóng bình thường, đến hết tuần này sẽ xong. Mong quý dị đã mất công thương thì thương cho trót nha, xia xia  ^v^