Cung loạn thanh ti
Chương 150 : tương trợ
"Dừng tay!", một tiếng nam tử vang dội truyền tới, cách đó không xa, khoảng hơn mười người lao xuống từ lưng ngựa, đao kiếm trong tay lăng lăng điệu nghệ, thoạt nhìn có lẽ đều biết võ công. Người đông thế mạnh, thoáng chốc đã vây đám sơn tặc vào một chỗ.
Ba bốn tên sơn tặc mới đó còn hùng hổ đã rất nhanh bị chế trụ, quỳ bò trên đất cầu xin tha mạng, còn tên đại hán cầm đầu vẫn là cứng đầu không chịu quy hàng, cho tới hỏi khi đao động máu chảy mới hoảng hồn ném trường đao trong tay.
"Lâm đại ca, mấy tên này chúng ta nên xử lý thế nào?", một người mở miệng hỏi.
"Chủ nhân còn chưa tới, chúng ta đợi một chút", nam tử cao lớn thấp giọng trả lời, rồi chậm rãi tiến tới phía Dụ Nguyệt Tịch cùng Lâm Mi Nhi, thấy thần sắc cả hai đều chưa hết hốt hoảng, thấy có người tới đã luống cuống lùi về phía sau.
"Hai vị cô nương, bọn ta không phải kẻ xấu, đừng sợ...", nam tử này mặc một thân trường sam màu tro, chất cải bình dân nhưng trơn tru, tướng mạo trung hậu, ngữ khí ôn hòa, quả thật không giống người xấu. Lâm Mi Nhi nghiêng người che trước Dụ Nguyệt Tịch, khiến cho cả khỏa lưng trần bại lộ trong không khí, không khỏi khiến cho người nhìn động sắc tâm.
Đám người ở phía sau có chút thất thần, rồi đồng loại xoay lưng lại, nam tử đứng trước mặt các nàng cởi trường bào, phủ lên cả hai, "Cô nương, mong cô nương không ngại, tạm thời ở đây chờ một lát, chủ nhân của ta cũng sắp tới rồi".
Lâm Mi Nhi khẽ kéo trường bào phủ lên người Dụ Nguyệt Tịch, nàng dù đã bình tĩnh hơn rồi, nhưng nhìn người kia vẫn hốt hoảng sợ hãi như thế không khỏi lo lắng.
"Vùng này sơn tặc hoành hành, coi như hai vị cô nương đây không gặp may rồi, vừa vặn lại chạm phải bọn chúng. Kỵ binh Tô Châu không quản địa phận này, sơn tặc lại càng to gan làm loạn. Vả lại, có phải cô nương muốn tới Tô Châu?", người kia ôn hòa hỏi, nhưng Lâm Mi Nhi cũng không đáp, chỉ hỏi lại, "Không biết chư vị đi đâu?".
"Mấy người bọn ta muốn tới ngoại ô, nhưng chủ nhân có phân phó, đi qua vùng này nếu thấy được sơn tặc làm càn nhất định phải ra tay", người nọ đáp.
Tình huống này hẳn là phải đợi tên chủ nhân kia tới rồi, mà hiện tại Lâm Mi Nhi cũng không dám tự tiện rời khỏi, huống hồ tâm tình Dụ Nguyệt Tịch còn đang bất ổn. Nam tử kia cũng không nói gì thêm, chỉ vòng qua vòng lại trước mặt mấy tên sơn tặc vẫn còn đang quỳ bò trên đất cầu xin tha thứ.
Tiếng vó ngựa nặng trịch vang lên ngày càng gần, một đoàn người ngựa từ phía kia đang phi nước đại tới đây. Thấp thoáng nhìn được trên lưng con ngựa dẫn đầu là một thân thường phục mãng bào lam sắc, dáng người thon thả nhanh nhẹn, khí chất thản nhiên tự tại mà mang theo tia uy áp.
"Xem ra lại bắt được sơn tặc rồi đây...", người nọ thản nhiên nói một câu, ngữ điệu thoải mái nhưng ánh mắt đã sớm lạnh, khiến cho đám sơn tặc không khỏi run lên. Vô cùng nhẹ nhàng xuống ngựa, mũi chân đáp trên mặt đất, chậm rãi tiến về phía mọi người đang đứng.
"Thanh...", Lâm Mi Nhi kinh ngạc không thể kinh ngạc hơn, nói được một chữ liền nuốt trở lại. Thanh Sanh quay đầu nhìn lại, thấy hai người đang ngồi co ro trên đất, trên người phủ trường bào của Lâm Hà, liền biết các nàng đã gặp phải chuyện gì.
"Các ngươi xếp đồ lên xe ngựa đi, còn mấy tên này, kéo bọn chúng qua bên kia", Thanh Sanh phân phó hạ nhân xử lý, lúc này mới tiến lại gần Lâm Mi Nhi. Ánh mắt nhìn hai người kia tràn đầy thương xót, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những vết máu ứ đọng, mà Dụ Nguyệt Tịch vẫn còn đang co rúm rúc trong lòng Lâm Mi Nhi, run rẩy.
"Nguyệt Tịch...", Thanh Sanh khẽ gọi, thân hình Dụ Nguyệt Tịch chấn động, hé mắt nhìn lên. Khuôn mặt đẫm lệ, ánh mắt vô hồn, ngắm nhìn dung mạo người trước mắt thật lâu, "Thanh... Thanh Sanh...", Dụ Nguyệt Tịch đột nhiên hét lên, bổ nhào vào lòng Thanh Sanh mà gào khóc.
"Thanh Sanh... Thanh Sanh tới cứu chúng ta... Thanh Sanh cứu chúng ta...", nàng ôm Thanh Sanh thật chặt, tưởng như nửa ngày sau mới chịu buông tay, Lâm Mi Nhi lại kéo nàng tới bên mình.
"Mi Nhi, Mi Nhi... ngươi xem, Thanh Sanh tới cứu chúng ta rồi", lúc này nàng mới khôi phục tỉnh táo, vui mừng nói.
"Được rồi, đừng khóc nữa, hai mắt đều đã sưng lên rồi", Lâm Mi Nhi gạt đi hàng nước mắt trên mặt người kia, đau lòng dỗ dành.
"Đi thôi, cả hai người đều theo ta tới Tô Châu, sau này đừng tự mình phiêu bạt thế này nữa", Thanh Sanh sâu kín nhìn hai nàng, mi tâm quẩn quanh lo lắng.
"Trước tiên vào xe ngựa ngồi đã, đừng nhìn ra bên ngoài", nàng lại dặn dò, Lâm Mi Nhi chỉ chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt mang theo cảm kích vô cùng.
"Đám sơn tặc này chúng ta nên xử lý thế nào a?", Lâm Hà tới hỏi, Thanh Sanh đáp lại một chữ, "Giết".
"Đại hiệp... đại hiệp tha mạng! Chúng tiểu nhân không dám nữa, tuyệt đối không dám tái phạm!", mấy tên kia quỳ rạp trên đất mà cầu xin, Lâm Hà nâng lưỡi kiếm, nhưng rồi lại có chút do dự. Thanh Sanh đích thân rút phượng ngâm kiếm khỏi vỏ, "Giết một người răn trăm người, để sau này, nơi này không còn bị các ngươi vấy bẩn!", rồi lưỡi kiếm nhẹ nhàng lướt qua, dòng máu chảy ra như suối nguồn, khiến hắn không kịp nhắm mắt đã ngã sấp trên đất.
Thanh Sanh liếc qua Lâm Hà, rồi sâu kín cắn răng, dù sao mạng người cũng đã lấy rồi, đôi khi việc ngươi cần làm cũng không phải vệc ngươi muốn làm.
"Giữ lại mấy tên kia, để bọn chúng đào huyệt cho tên này, mọi người theo ta về Tô Châu thôi. Việc hôm nay đừng quá khoa trương", Thanh Sanh phân phó xong liền phi thân lên lưng Hỏa Lân, hàng người lại nối nhau quay về thành Tô Châu.
Về tới Cố phủ, Thanh Sanh dẫn Lâm Mi Nhi cùng Dụ Nguyệt Tịch tới hậu viện, lại thấy Đoan Nhược Hoa và Trữ Tử Mộc đang ngồi trong đình uống trà đánh cờ. Hôm nay nàng về muộn chừng một canh giờ, hẳn là hai người kia cũng đã đợi được một canh giờ rồi.
"Thái...", Dụ Nguyệt Tịch trừng mắt che miệng, thiếu chút nữa đã không kìm được mà hét lên. Cái cảnh gì đây, rõ ràng Thái hậu cùng Thái phi đã hoăng được vài năm, khi còn sống cũng là đối nghịch, lúc này lại cùng nhau đánh cờ thưởng trà? Đáp lại biểu tình kinh hoảng của nàng, hai vị kia đưa mắt tới đây, nhẹ gật đầu một cái, coi như là có ý chào hỏi.
"Từ nay ở lại Cố phủ thôi, đừng đi đâu nữa", sau khi kể lại chuyện vừa xảy ra cho Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc nghe, Thanh Sanh lại nói với Dụ Nguyệt Tịch.
"Được, Thanh Sanh, ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi", Dụ Nguyệt Tịch vẫn còn chưa hết sợ hãi, lúc này kéo kéo tay áo Thanh Sanh, dáng vẻ thập phần nhu thuận ôn noãn, có thể cũng không nhận ra biểu tình đanh lại cứng ngắc của Trữ Tử Mộc, ánh mắt cũng trở lại vẻ sắc lẹm muốn lấy mạng người. Thanh Sanh cũng vẫn là thương nàng chịu khổ, vuốt vuốt má nàng, cái này quả thật là hành động thiếu suy nghĩ rồi, chén trà đặt xuống mặt bàn đá tạo thành một tiếng động thanh thúy mà nặng trịch, khí tức quanh Đoan Nhược Hoa cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Thanh Sanh nhận ra thì cũng muộn rồi, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, rồi để bốn người lại ôn chuyện tán ngẫu, còn mình đi thay y phục. Thay xong một thân chỉnh chu, tới khi đi ra vẫn thấy bốn người đang ngồi, Đoan Nhược Hoa thẳng lưng cúi đầu nhấp trà, mười phần cao lãnh tao nhã, Trữ Tử Mộc một tay chống cằm, một tay vuốt ve nhẫn ngọc, hẳn là bộ dáng kiêu ngạo thịnh khí khinh người vốn có của nàng, mà Dụ Nguyệt Tịch cùng Lâm Mi Nhi hai người kia cũng chỉ cúi đầu không nói. Mỗi người đều có tâm tư, mỗi người một vẻ đối nghịch, nhìn một màn này không khỏi lại nhớ đến những năm tháng nữ nhân lục cung tranh đấu năm xưa.
Tiếng bước chân của Thanh Sanh đánh thức cả bốn người, Đoan Nhược Hoa ngẩng đầu nhìn lên, khí tức lãnh mạc xa cách kia tan ra trong tích tắc, trở nên mềm mại ôn hòa đi nhiều. Trữ Tử Mộc thấy người đối diện ngẩng đầu cũng quay đầu lại nhìn, con ngươi hổ phách vốn đang sắc bén nhìn về phía nàng lại mang theo tia mỵ hoặc ôn nhu. Trong lòng Thanh Sanh có chút rối loạn, rõ ràng chính mắt nàng còn vừa thấy một Đoan hậu cao quý tách biệt, một Trữ Quý phi uy lệ sắc bén, sao đột nhiên lại thành thế này, đây nhất định không phải nàng nhìn lầm. Đều là xuất phát từ chân tâm mà ra, tấm thâm tình này quả thật người ngoài cũng có thể thấy rõ ràng, khiến cho nàng cảm kích không thôi.
---Hết chương 146---
Editor lảm nhảm:
Nội tâm 4 vị nhang nhang:
Hậu: "Thân là chính cung là phải cao lãnh, phải lạnh lùng, phải uy ko sau có đứa nào nó ngồi lên đầu mình luôn thì hỏng có vui"
Phi: "Phải ủ mưu kéo má kia xuống để bổn cung còn lên chính cung, phải tính kế diệt luôn má Tịch kia từ đâu chui ra nữa nè, bổn cung muốn hiền mà hong có được"
Tịch: "Hí hí từ giờ được ở bên idol rồi, thỏa lòng fan girl 5 6 năm quá chị em ơi 😗"
Mi: "Ủa rồi giờ ngồi đây xem hai má kia đấu nhau chắc zui 😑"
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
303 chương
42 chương
13 chương
4 chương