Cùng lão đàn ông nhà giàu kết hôn trước yêu sau
Chương 127 : Phiên Ngoại Nảy Lòng Tham 4
#tien161099
Các bạn học đang đứng xung quanh sân bóng rổ trong chớp mắt yên lặng lại, tất cả đều nhìn về phía Tần Tư Hoán.
Ngay cả thầy giáo làm trọng tài cũng ngơ ngác nhìn tình huống trong sân, bạn học đụng trúng Lộ Chỉ cũng đã ném bóng vào rổ, mấy học sinh lớp 1 đều ngừng lại, ngay cả học sinh lớp 4 cũng ngu người luôn.
Thầy chủ nhiệm vội nói: “Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!”
Không ai ngờ được sẽ có chuyện này phát sinh, học sinh lớp 4 vì giành chiến thắng mà đụng ngã học sinh lớp 1.
Bạn học đụng trúng Lộ Chỉ cũng ngây người, lúc bóng rời tay, cậu ta cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, “Không phải…… Cậu, sao cậu lại……”
Sao Lộ Chỉ dễ dàng bị đụng ngã như vậy a!!!
Cậu ta chỉ muốn cướp bóng, chứ không muốn đem Lộ Chỉ đụng ngã xuống đất có được không!
Lộ Chỉ cắn răng chờ một lát, chờ cảm giác đau đớn nơi đầu gối tan đi, cả người cậu liền cử động, giơ tay lên muốn nhìn lòng bàn tay của mình.
Bởi vì quá đau, trong con ngươi cũng có nước mắt tràn ra, chớp chớp mắt, có cảm giác rất muốn khóc.
Lòng bàn tay cậu bị cọ đến trầy da đỏ lên, có rất nhiều vết trầy nhỏ trên da, miệng vết thương cũng không sâu lắm, có chút máu, còn cảm giác lòng bàn tay nóng lên là do ảo giác đi.
Lộ Chỉ nâng nửa người dậy, lấy mu bàn tay lau mắt, mắt cá chân dùng sức để đứng lên.
Ngay sau đó, ánh sáng trước mắt được che lại, cậu theo bản năng nâng mắt muốn nhìn rõ người trước mắt, cánh tay lại bị người đó mạnh mẽ nắm lấy.
Cánh tay người đó dùng sức, trực tiếp đem cậu từ trên mặt đất kéo lên.
Lộ Chỉ mới vừa đứng thẳng, đầu gối lại truyền đến cảm giác đau nhói, cẳng chân cũng run lên, thiếu chút xíu nữa là quỳ xuống.
Cũng may người đàn ông kia lập tức ôm lấy vai cậu, giúp cả người cậu đứng vững lại.
Lộ Chỉ nghe được hắn hỏi: “Lộ Chỉ, có muốn đến bệnh viện không?”
Lộ Chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối mình, cả hai đầu gối bị thương cũng không nặng lắm, chỉ là lúc vừa ngã xuống có hơi đau.
Hiện tại cảm giác đau cũng đã vơi bớt rồi, nhưng mà khi cử động một cái liền sẽ đau.
“Không cần, chú Tần, chú đưa cháu đến phòng y tế là được.” Cậu lắc đầu, giọng nói hơi nức nở, nhưng vẫn rất lễ phép: “Làm phiền chú rồi.”
Bộ dáng của cậu thật sự rất làm người khác đau lòng, muốn người khác càng muốn đối tốt với cậu hơn.
Tần Tư Hoán rũ mắt, nhìn lòng bàn tay với đầu gối của đứa nhỏ.
Rất kỳ quái, rõ ràng vết thương cũng không có nghiêm trọng lắm, rõ ràng lúc trước hắn bị thương còn nghiêm trọng hơn cậu, một chút cũng không nhăn mày, nhưng hiện tại nhìn vết thương trên người đứa nhỏ, lại có cảm giác giống như mình mới là người bị thương vậy.
Trong lòng cũng đau giống như là bị ai cầm dao đâm vào.
Tần Tư Hoán chưa từng yêu ai, cũng là lần đầu tiên ngơ ngác đi yêu một người, cũng không biết cái cảm giác này từ đâu mà ra.
Hắn chỉ biết hắn không muốn nhìn thấu Lộ Chỉ bị thương.
Hầu kết hắn lăn lăn, không nói chuyện, chỉ là vươn tay, vòng qua ôm lấy người cậu, đem cánh tay của cậu đặt trên cổ mình.
Khi lòng bàn tay Lộ Chỉ chạm vào da hắn, không biết tại sao trong lòng hắn hơi rung động, tim hình như cũng đập nhanh hơn.
Lộ Chỉ cũng mím môi, cúi đầu, không nói gì cả.
Lúc đi ngang qua thầy trọng tài, Lộ Chỉ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Thầy, làm phiền thầy rồi.”
Thầy trọng tài thật sự cũng không biết nên làm gì mới tốt, vốn dĩ lúc thi đấu xảy ra sự cố là trách nhiệm của nhà trường, học sinh của lớp 4 làm như thế là không đúng, nhưng mà ngược lại bạn học sinh này lại đi xin lỗi.
Thầy trọng tài thật sự không biết mình nên nói cái gì bây giờ, quả thật là rất uổng công làm thầy, “Bạn học kia, em lại đây một chút.”
Thầy chủ nhiệm thấy như thế, cũng chạy đến nói với cậu học sinh đó: “Bạn học, làm phiền em đi gọi chủ nhiệm của lớp 4 đến đây.”
Bạn học kia nghe xong, gật đầu liền chạy đi.
Nhìn thấy thái độ của bọn họ như thế, chính là muốn nghiêm túc xử lý chuyện này.
Bạn học đụng ngã Lộ Chỉ mặt lấp tức trắng bệch, cậu ta ấp úng nói: “Tôi không phải cố ý……”
Cậu ta không ngờ Lộ Chỉ đánh bóng mạnh như vậy, nhưng lại yếu như gà bệnh a! Đụng một cái đã ngã! Cái này gọi gì? Người này nhìn như Lỗ Trí Thâm, nhưng thật sự là Lâm muội muội hả?!
Tần Tư Hoán sắc mặt hơi lạnh lùng, hắn quay đầu lại nhìn bạn học kia, nể tình đối phương còn chưa trưởng thành, hắn cũng không có mở miệng trách mắng.
Lộ Chỉ cũng nhỏ giọng nói: “Lớp mấy cậu chơi không lại liền gian lận, đụng người khác là không đúng rồi, một chút tinh thần thể thao cũng không có.”
Tần Tư Hoán không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng bạn nhỏ bị người kia đụng trúng, nhưng khi nói chuyện lại mềm mại như vậy, rất giống như người bị đụng trúng không phải là mình vậy.
Hắn nâng tay lên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lộ Chỉ một cái, không nhìn ra cảm xúc nói: “Ừ.”
Lộ Chỉ hoang mang nghiêng đầu, trong mắt đầy dấu chấm hỏi.
Lúc ánh mắt cậu nhìn qua, Tần Tư Hoán cảm thấy cả người đều thoải mái, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tiểu Chỉ, phòng y tế của trường cháu ở đâu?”
Lộ Chỉ chỉ đường cho hắn.
*
Trong lúc diễn ra đại hội thể thao, trong phòng y tế có rất nhiều người làm tình nguyện viên, cũng có rất nhiều bạn học trong lúc thi được đưa đến phòng y tế.
Trong phòng người hơi đông, Tần Tư Hoán nhíu mi, bàn tay đặt xuống cánh tay cậu, không tự giác xoa xoa cánh tay đầy thịt của cậu, “Đi bệnh viện đi?”
Cánh tay Lộ Chỉ rất mềm mại, lúc nhéo lên y như là cục bột vậy.
Tần Tư Hoán cúi thấp đầu, có thể ngửi được mùi sữa trên người bạn nhỏ.
“Chờ thêm một lúc là đến lượt cháu rồi, rất nhanh.” Lộ Chỉ nói: “Chú Tần, nếu chú có việc thì cứ đi trước đi, một mình cháu ở đây cũng được.”
Trên người cậu đầy mồ hôi, phía sau lưng cũng bị ướt một mảng lớn, Tần Tư Hoán hiếm khi không cảm thấy kinh tởm.
Người đàn ông gật đầu: “Ừ.”
Lộ Chỉ lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Cậu không biết Tần Tư Hoán trả lời câu nói đầu tiên của cậu hay là câu thứ hai.
Cố tình Tần Tư Hoán cũng không có ý muốn giải thích.
Nhưng mà hắn cũng không có rời đi.
Lộ Chỉ mím môi, bỗng nhiên cảm thấy ông chú này cũng không đáng ghét lắm.
Hắn đối với cậu cũng rất tốt, ít nhất còn chịu tốn thời gian đưa cậu đến phòng y tế nha.
Tuy rằng Tần Tư Hoán rất hung dữ, ánh mắt Tần Tư Hoán nhìn cậu cũng không có ý tốt, nhưng mà Lộ Chỉ quyết định, sau này sẽ tôn trọng hắn hơn, cũng không thèm nói móc họng hắn nữa.
Đợi mười phút sau, đến lượt Lộ Chỉ.
Bởi vì phía sau Lộ Chỉ còn có rất nhiều bạn học đang xếp hàng, giường trong phòng y tế cũng không đủ, giáo viên y tế sau khi nhìn vết thương của Lộ Chỉ, liền mở một chai cồn đưa cho cậu, một chai thuốc đỏ, cũng băng gạc.
Giáo viên ý tế hỏi: “Bạn học, tự em có thể xử lý không? Chỗ chúng tôi hiện tại hơi vôj, hơn nữa vết thương của cậu cũng không có nghiêm trọng lắm.”
Lộ Chỉ ngồi ở trên ghế, cậu vươn một đầu ngón tay, đầu ngón tay chạm vào đầu gối, mặt liền nhăn lại, hít sâu một hơi: “A.”
Dừng một lát, cậu nói với giáo viên y tế: “Dạ, em có thể tự làm, không cần làm phiền cô đâu.”
Giáo viên y tế lập tức đi xem mấy bạn học tiếp theo.
Lộ Chỉ dùng bàn tay không bị thương vịn lấy tay vịn, muốn đứng lên.
Tần Tư Hoán lại lần nữa nắm lấy cánh tay của cậu, đem cậu kéo lên, người đàn ông nói: “Tìm một chỗ ngồi, chú xử lý cho cháu.”
Lộ Chỉ được hắn đỡ, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ghế có hơi lùn, lúc cậu ngồi xuống, vết thương trên đầu gối có hơi đau, Lộ Chỉ nhíu mày.
Tuy rằng cậu thường xuyên đánh nhau bị thương, nhưng mà thất sự cậu rất sợ đau, cũng không nhịn được khi bị đau.
Tần Tư Hoán ngồi xổm phía trước cậu, hai bàn tay hắn cầm lấy chân của Lộ Chỉ, nâng lên, đặt trên đùi của mình.
Lộ Chỉ trên tay còn vết thương, cũng không dám cử động, hơi nhăn mày nhìn động tác của Tần Tư Hoán.
Người đàn ông đem cồn và thuốc đỏ đặt trên đất, xé gói bông gòn ra, từ bên trong lấy ra mấy cây tăm bông, lại mở chai cồn với chai thuốc đỏ ra.
Hắn làm rất thuận tay, giống như đã làm rất nhiều lần.
Lộ Chỉ muốn tìm đề tài để dời lực chú ý, liền hỏi: “Chú Tần, sao chú lại làm quen tay đến vậy nha?”
Tần Tư Hoán cầm tăm bông, nhẹ nhàng thấm chút cồn rồi lau vết thương cho Lộ Chỉ.
Hắn khom lưng, miệng để sát vào đầu gối của Lộ Chỉ, thổi thổi vào miệng vết thương.
Từ đó đến giờ khi bị thương Lộ Chỉ chỉ tùy tiện xử lý, cậu cũng không biết Tần Tư Hoán thổi thổi đầu gối cậu làm gì, cậu chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa a, rất muốn tránh đi, nhưng mà người đàn ông giữ chân cậu lại không cho nhúc nhích.
Lộ Chỉ nhăn mặt, vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Tần Tư Hoán nhẹ nhàng lơ đãng nói: “Trước kia bị thương nhiều, làm nhiều nên quen tay.”
Hắn cũng không nói rõ với Lộ Chỉ.
Rằng tại sao hồi đó mình bị thương.
Lộ Chỉ cũng không hỏi nhiều, cậu chịu đựng cảm giác đau đớn này.
Khó chịu, để cho Tần Tư Hoán xử lý vết thương trên chân mình.
Sau đó là đến lòng bàn tay.
Lúc Tần Tư Hoán xử lý vết thương trên lòng bàn tay cậu, vẫn ngồi xổm trên đất, không có hình tượng của người nắm quyền chút nào, mà rất giống như một học sinh tốt nghiệp mới ra trường.
Lộ Chỉ rũ mắt, nhìn vào gương mặt của Tần Tư Hoán.
Cậu không hề biết là mình đã bị Tần Tư Hoán hấp dẫn.
Bình tĩnh mà nhìn, Tần Tư Hoán đúng là rất đẹp, là loại đẹp trai của một người đàn ông mạnh mẽ, chứ không phải là đẹp trai theo kiểu thư sinh.
Hai bên tai của hắn tóc được cắt ngắn a, mày kiếm rất hung dữ, đôi mắt hẹp dài, lúc rũ mi, tựa như là che khuất luôn con ngươi, nhìn không ra cảm xúc, làm cho người khác có cảm giác rất lạnh lùng rất khó nói chuyện.
Nhưng mà Lộ Chỉ lại cảm thấy hắn rất đẹp nha.
Đẹp đến mức, cậu muốn đem kẹo mà mình thích nhất, chia một nữa cho Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán xử lý xong vết thương trong lòng bàn tay cậu, lại tỉ mỉ quấn băng gạc lại, hắn vỗ áo sơ mi, đứng lên.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng y tế: “Chú đi mua đồ ăn cho cháu.”
Hắn nói xong, liền đi ra khỏi phòng y tế, bỏ Lộ Chỉ ngồi ở đó.
Lộ Chỉ chờ có hơi chán, cậu bĩu môi, nhìn mấy bạn học đi tới đi lui ngoài cửa sổ, được một lát, cậu rất muốn đi vệ sinh.
Lộ Chỉ chầm chậm từ trên ghế đứng lên, khó khăn đi về phía nhà vệ sinh, mở cửa vào, cửa nhà vệ sinh đã bị hư, không đóng lại được, Lộ Chỉ lấy cái ghế chặn ngang.
Bởi vì bàn tay bị thương, cậu cởi đai lưng hơi chậm, rất vất vả mới cởi xong, đang chuẩn bị đi xi xi, âm thanh chân ghế bị cọ xát liền vang lên.
Lộ Chỉ cảnh giác quay đầu nhìn về phía cửa.
Phòng y tế chỉ có một cái nhà vệ sinh, hơn nữa cũng không có phân biệt là nam hay nữ.
Lộ Chỉ ngón tay vẫn còn cầm tiểu Lộ Chỉ vẫn chưa xi xi được.
Cậu vặn cổ ra đằng sau, liền nhìn thấy Tần Tư Hoán trên tay còn cầm theo hai hộp cơm.
Ánh mặt trời quá sáng, mặc dù trong nhà vệ sinh ánh sáng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Người đàn ông liếc mắt từ trên xuống dưới, nhìn mặt Lộ Chỉ, cuối cùng dừng lại trên tiểu Lộ Chỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Lộ: Có phải rất bất ngờ hay không? Có phải là ngoài ý muốn hay không?
Ngôn Tiểu Thâm: Khụ khụ, trước tiên cho chú hưởng một chút phúc lợi đó.
Chó Tần:……
- ----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu
Mai tui có việc bận, nên trong ngày hôm nay cố gắng edit cho xong bốn chương.
Vì làm hơi gấp nên chưa rà lại chính tả, nếu có sai ở đâu mong m.n cmt để mình sửa lại nha.
Xin cảm ơn!.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
25 chương
10 chương
30 chương
137 chương
21 chương
170 chương