Trong chiếu ngục, đèn dầu mờ mờ, khiến cho bóng người hắn trên tường gạch loang lổ, tựa như bóng ma quỷ mị. Thái Kỳ quăng roi ngựa tẩm nước muối xuống, đón lấy khăn tay mà thuộc hạ đưa để lau tay, bước qua giá gỗ, rảo bước đi về hướng gã đàn ông loang lổ máu, nói: “Ngô Việt, người Lương Châu, ba năm tòng quân, từng làm tham tướng phủ Ứng Thiên, năm Hoằng Xương thứ sáu bị thương rời ngũ, đầu quân vào Bình Tân hầu Tiết Trường Khánh, vì người này phò tá.”   Nghe xong, bàn tay của người đàn ông cả người đầy máu thoáng run rẩy trong bóng tối ẩm ướt, nâng đôi mắt bầm tím giấu dưới mái tóc dài rối tung, mơ hồ có thể nhìn thấy một vết sẹo từ đuôi lông mày đến gò má, sâu đến tận xương, trắng bệch, trông vô cùng đáng sợ.   Thấy hắn có chút biến hóa nho nhỏ, trong lòng Thái Kỳ có chút tự tin, tiếp tục nói: “Đừng tưởng ngươi không nói gì, trấn phủ tư không tra được thân thế của ngươi. Ta nể ngươi là một hán tử từng xông pha sa trường, sớm ngày viết xuống lời khai, đem chủ mưu sau lưng ngươi cùng đồng bọn vì sao phải lẻn vào chiếu ngục ám sát nghi phạm Tôn Chương khai ra hết, bổn phủ sử có thể tha tội chết cho ngươi.”   Nhưng thích khách kia chỉ cắn chặt răng, dường như đã chuẩn bị cho việc chờ chết, quyết định không nói.   Chờ một lúc lâu, trong ngục chỉ nghe thấy tiếng lửa tí tách, sắc mặt Thái Kỳ càng lúc càng nặng nề, dần dần không còn nhẫn nại. Hắn đứng dậy, lạnh giọng dặn dò Phù Ly: “Tiếp tục dùng hình, chú ý nhất định phải để người còn sống, đừng để hắn chết.”   “Vâng.” Phù Ly ôm quyền nhận lệnh.   Chờ Thái Kỳ rời đi, Phù Ly tiến về trước hai bước đến gần Ngô Việt, thế là trong ánh lửa nhảy nhót, đôi mắt lạnh lùng sắc bén đưa lên nhìn Ngô Việt, thần sắc như đao, dường như sớm đã nhìn thấu tất cả.   Phù Ly không theo dặn dò dụng hình với Ngô Việt, chỉ là đứng ở nơi sáng tối giao thoa, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ hé mở, lạnh lùng mà rõ ràng phun ra một địa chỉ: “Dư Hàng Tây Nguyên hẻm số mười ba.”   Câu nói này thật sự hữu dụng hơn so với hình phạt tàn khốc trên thế gian, đánh tan tành tất cả giáp bọc của đối phương một cách dễ như trở bàn tay.   Lúc này, thích khách tên Ngô Việt kia lập tức trợn trừng mắt, hệt như con thú bị giam giữ liều chết giãy giụa, kéo lê tiếng xiềng xích dính đầy máu trên người. Gã muốn giận dữ rống lên, nhưng lại bị gỗ nhét chặt trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ khàn khàn——Thanh gỗ kia chính là để ngăn chặn gã cắn lưỡi mà ngang ngược nhét vào.   Phù Ly tra rõ hơn Thái Kỳ nhiều: Dư Hàng Tây Nguyên hẻm số mười ba, chính là nơi mẹ già sáu mươi tuổi cùng con gái chưa đến tám tuổi của Ngô Việt đang ở. Hắn tự cho rằng đã giấu người nhà cực tốt, nhưng chỉ cần người còn sống trên thế gian, làm sao có thể không để lại chút dấu vết nào chứ?   “Nếu không phải các ngươi công khai vào chiếu ngục mưu hại tội phạm quan trọng, thái tử giận dữ trách cẩm y vệ, ta cũng sẽ không làm đến hạ sách này. Thủ đoạn cẩm y vệ tra án ngươi không phải không rõ, nghĩ kĩ rồi thì động bút đi. Nếu không, đến ta cũng không bảo vệ được người nhà của ngươi.”   Nói rồi, Phù Ly đưa tay ra hiệu, liền có người chuẩn bị xong giấy mực đặt trước mặt Ngô Việt.   Đôi mắt Ngô Việt đỏ bừng, hàm răng như thể cắn đứt thanh gỗ, ồ ồ giãy giụa một lúc, cuối cùng lại bất lực rũ đầu xuống hệt như một con dã thú bại trận, toàn thân nổi lên gân xanh cũng dần dần bình tĩnh.   Sau đó, trong tay Phù Ly cầm một phần lời khai có đóng dấu tay máu từ trong địa lao bước ra, trong lời khai, Ngô Việt chỉ nhận tội trưởng quan Đại Lý Tự, nhưng đối với hành vi phạm tội của Tiết Trường Khánh lại không hề nhắc đến, bất luận thế nào cũng không chị động bút, thiết nghĩ cũng là một gã chó săn trung thành...Chỉ là hắn không biết, Trương Viêm Hồi một khi chịu liên lụy vụ án, Tiết gia cũng khó thoát thân được.   Cổng lớn khắc hình thú của chiếu ngục dần dần đóng lại sau lưng Phù Ly, mây đen che khuất mặt trời, gió lạnh nổi lên, bóng tối dần dần che phủ mặt đất...     Át Vân sơn trang, một trận thanh thúy vỡ vụn vang lên phá vỡ yên tĩnh, Tiết Trường Khánh nổi trận lôi đình phất tay hất đi chiếc ly mã não quý giá trong tay, vỡ vụn thành từng mảnh, cắt qua mu bàn tay của nữ tử quỳ bái sau màn che.   Nữ tử mặc áo đen ấy bị thương nặng, vết thương phần bụng được qua loa băng lại vẫn còn chảy máu ồ ạt, nàng hệt như không cảm thấy đau đớn, chỉ bình tĩnh lau đi vết máu trên mu bàn tay, cúi đầu nói: “Là Thập Thất Nương làm việc bất lực, không thể trước lúc trốn ra chiếu ngục giết chết Ngô Việt trước, để hắn rơi vào tay kẻ địch. Chẳng qua Tôn Chương đã chết, Ngô Việt lại là tử sĩ, tin rằng hắn sẽ không khai hầu gia ra.”   “Không.” Tiết Trường Khánh nhắm mắt, hít sâu một hơi nói, “Bổn hầu ở trong triều trải qua sóng gió bao năm nay, điều ngộ ra nhất chính là trên đời này không có kẻ nào tuyệt đối trung thành.”   Nữ tử nghe ra ý của Tiết Trường Khánh, đôi mắt đẹp lạnh nhạt lóe ra một tia bi thương, mím môi nói: “Thập Thất Nương đã phụ đi phó thác của hầu gia, hẳn nên dùng cái chết để tạ tội!” Nói rồi, nàng ta lật tức rút dao ra đâm vào lồng ngực mình, không hề do dự.   “Chậm đã!” Tiết Trường Khánh quát nàng, “Muốn chết cũng chờ bổn hầu ngã xuống rồi hẳn chết! Bây giờ còn dùng đến ngươi, xuống chuẩn bị đi, tạm thời dẫn Duệ Nhi ra cổng tránh nạn, rời khỏi phủ Ứng Thiên càng xa càng tốt.”   “Thế hầu gia ngài...”   “Dặn dò bên dưới, dừng toàn bộ sản nghiệp Tiết gia.” Nói rồi, Tiết Trường Khánh mới nghĩ đến sản nghiệp trước kia đều là Ngô Việt liên lạc quản lý, mà bây giờ, Ngô Việt đã bị sa lưới, cần phải tìm một người bên ngoài thích hợp để nhận việc.   Suy nghĩ một lúc, hắn nhíu mày nói: “Để Trình Ôn cùng Trương Tấn Hà đi giải quyết.”   “Hầu gia, Trình Ôn mới quy phục ngài chưa đến ba tháng, để hắn đi sợ rằng không ổn.” Thập Thất Nương rút chủy thủ đâm vào lồng ngực xuống, sắc mặt trắng bệch mất máu.   “Cho nên, phải nhanh chóng sắp xếp hôn sự của Vãn Tình, chỉ cần hắn trở thành người của Tiết gia, liền không sợ hắn hai lòng. Huống hồ tay của Trình Ôn đã không còn sạch sẽ nữa rồi...Không, vẫn nên tìm người canh chừng tiểu tử Trình gia kia, chỉ cần phát hiện khác thường, giết bất kể lý do gì.” Sắc mặt của Tiết Trường Khánh xanh đen, âm lạnh nói, “Lập tức sắp xếp.”   “Vâng, Thập Thất Nương lĩnh lệnh.” Nữ tử cắn môi, đem tất cả nghi ngờ nuốt xuống bụng.     Ngày mười hai tháng sáu, mưa to gió lớn, tiếng sấm đùng đùng.   Đã nhiều ngày qua, Khương Nhan đứng ngồi không yên, tốc độ biên soạn《Hoằng Xương kỷ yếu》chậm lại, không tránh được việc bị đại học sĩ trách cứ một trận. Quan uy của học sĩ hàn lâm rất lớn, nghiêm khắc ra lệnh cho đám người Khương Nhan nội trong bảy ngày phải biên soạn xong bảy cuốn sơ thảo cuối cùng, thế là mấy ngày gần đây nàng đều không có thời gian về phủ, từ sáng đến tối đều ở trong Hàn Lâm Viện chỉnh lý tài liệu điển tịch, biên soạn khái quát lịch sử.   Bên ngoài mưa to gió lớn, trong phòng lại bận đến chỉ có tiếng lật sách cùng tiếng bút sột soạt trên giấy. Hôm nay là hạn nộp cuối cùng, Khương Nhan không dám chậm trễ, cả tay đầy mực múa bút thành văn.   Đang vô cùng bận rộn, bỗng sau lưng truyền đến giọng nói nam tử quen thuộc: “Ngươi đang tra tẩy của Tiết gia.”   Lúc này đã là giờ cơm trưa, Khương Nhan cho rằng mọi người đều đã về nhà ăn cơm, cho nên buông lỏng cảnh giác. Giọng nói lạnh lùng từ sau lưng truyền đến khiến nàng giật mình, vội quay đầu lại, ngơ ngẩn: “Trình Ôn?”   Khôi phục tinh thần, Khương Nhan lười nhác đứng dậy, vái chào nói: “Trình đại nhân bận làm tay sai cho Tiết gia, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây thế?”   Chức quan của Trình Ôn lớn hơn so với nàng, lại không thèm tính toán sự vô lễ khi gọi thẳng tên cùng trào phúng trong lời nào, chỉ nghiêm túc nói: “Thu tay đi. May mà người đầu tiên phát giác hành động của ngươi là ta, nếu Bình Tân hầu biết được, ngươi đoán Phù thiên hộ có thể bảo vệ được ngươi hay không?”   Hai người cách nhau một chiếc bàn nhìn nhau, trong lòng căng thẳng, trên mặt lại duy trì vẻ điềm đạm: “Ngươi là nghi hoặc ta trong bóng tối thao túng, tại sao không tố cáo ta trước mặt Tiết Trường Khánh?”   Mưa gió rả rít điên cuồng đập vào cửa sổ, trong tăm tối, Trình Ôn cười như không cười, hồi lâu mới nói: “Có lẽ là, các ngươi từng giúp ta.”   “Người nên dừng tay là ngươi, Trình Ôn. Bất kể ngươi vì tham lam quyền thế hay là có tâm tư khác, cho dù là vì A Ngọc hay vì bản thân ngươi, Tiết gia đều không phải là nơi ngươi có nương nhờ.” Im lặng một lúc, Khương Nhan hỏi, “Ngươi còn nhớ, kết đồng tâm mà ngươi đưa cho A Ngọc không?”   Nói hết câu này, nàng nhìn Trình Ôn, muốn từ mặt hắn tìm ra chút dao động cùng sơ hở, nhưng không hề có.   Từ đầu chí cuối, Trình Ôn đều treo theo nụ cười xa cách hờ hững, nói với nàng: “Thế gian này trước giờ đều không có công bằng, vẫn mong ngươi có thể chăm sóc cho Nguyễn cô nương thật tốt, lo cho bản thân là được rồi. Ngươi và Phù công tử đều là ân nhân của ta, cũng từng là bạn tốt nhất của ta, là ấm áp duy nhất trong bùn lầy của ta, ta không muốn các ngươi đều bị cuốn vào trong.”   Trình Ôn xoay đầu nhìn ngoài cửa, như suy tư nói, “Mưa lâu như thế, trời hẳn sáng rồi.” Nói rồi, hắn cầm dù, một mình đi vào trong cơn mưa to gió lớn, rõ ràng là cả người phú quý, bóng lưng lại vẫn hiu quạnh, lủi thủi nói không nên lời.   Đúng rồi, gió mưa hẳn tạnh rồi, phủ Ứng Thiên cũng đến lúc đổi ngược trời đất rồi.   Khương Nhan tâm trạng phức tạp, nôn nóng trong lòng không dễ gì mới bình lặng lại bị sự xuất hiện của Trình Ôn gợi lên. Nàng lần nữa ngồi xuống, dần dần thở ra một hơi, nhìn về hướng Trình Ôn rời đi, chuẩn bị cầm bút tiếp tục viết.   Mà sau đó, nàng chợt nhìn thấy một quyển sách dày cũ kĩ đặt bên bàn.   Vừa rồi còn không thấy quyển sách này, thiết nghĩ là Trình Ôn đem đến đặt lên đấy, lại quên đem đi. Nghĩ như thế, Khương Nhan tò mò đứng dậy, cầm quyển sách cũ kĩ kia lật xem.   Là quyển phương chí của phủ Đại Đồng, ghi chú nhân vật phong tục của bốn châu phủ Đại Đồng trong trăm năm nay...trong sách có một trang bị gấp một góc, Khương Nhan liền đặc biệt để ý nhìn thêm hai cái.   Bỗng ngón tay nàng khựng lại, ánh mắt dừng trên một hàng chữ nhỏ:   [...Năm Hoằng Xương thứ mười bốn, phủ Đại Đồng có Trừ Châu tự buôn bốn vạn thạch đường trắng với biên giới phía tây, điều tra không có kết quả]   Chỉ là một câu nhắc đến trong《Đại Đồng phủ phương chí》nhưng Khương Nhan lại nhạy cảm ngửi ra được rất nhiều điều khác thường: Đường không phải là vật dụng cần thiết, lợi nhuận không cao, hằng năm người Hán bán đường trắng cho những tộc người khác bên biên giới phía tây chẳng qua cũng chỉ có ba bốn nghìn thạch, mà ba năm nay, mỗi năm vận chuyển đường trắng lại hơn bốn vạn thạch, cao hơn bình thường gấp mười lần!   Chờ đã, Trừ Châu tự buôn?   Vụ án Trừ Châu buôn muối lậu, Trừ Châu tự buôn đường miếng...Quá trùng hợp rồi! Chẳng lẽ là có người mượn việc buôn đường bí mật mang theo muối lậu, bán cho tộc người khác bên biên giới phía tây ư?   Lương thảo cùng muối ăn là những chuẩn bị hành quân đánh giặc, chẳng trách mấy năm gần đây Thát Đát có gan xâm chiếm nhiều lần!   Nghĩ thông điểm này, tay cầm bút của Khương Nhan đều đang phát run. Chẳng qua, tất cả đều là suy đoán của mình, nếu có chứng cứ thật sự, vẫn cần sự giúp đỡ của lực lượng cẩm y vệ.   Tìm Phù Ly bàn bạc? Không, chuyện này quá nguy hiểm, tốt nhất là không cần liên lụy đến chàng.   Mà Tôn Chương đã chết, Tiết Trường Khánh cùng Trương Viêm Hồi cấu kết làm chuyện xấu, đang là lúc chó điên cắn loạn, cũng không thể tùy tiện gặp mặt với Cố Trân Châu, sợ rằng Tiết gia sẽ tra được manh mối...   Quyển sách này...Chẳng lẽ là Trình Ôn cố tình để quên ư? Hắn rốt cuộc có ý gì?   Cõi lòng Khương Nhan phức tạp đóng quyển phương chí lại, một mình trầm ngâm đứng trong phòng hồi lâu, dường như những chuyện chắc nịch trước đây – ví dụ như chuyện phản bội lại tựa như trăng trong gương, hoa dưới nước, càng lúc càng mơ hồ không nhìn rõ tất cả.   Nàng không nhìn thấu Trình Ôn.     Bận đến giờ dậu mới ra về, bất ngờ là Khương Nhan ở ngoài cổng cung nhìn thấy một cổ xe ngựa, người ngồi trong xe vén rèm, vội vã gọi Khương Nhan lại: “Khương biên tu.”   Nước mưa rào rào từ đỉnh ô nhỏ xuống, trước mắt hơi nước mông lung, Khương Nhan cố gắng mới nhìn rõ được người đến, ngạc nhiên hỏi: “Trân Châu?”   Người đến thật sự là chính thê của đồng tri cẩm y vệ Mạnh Quy Đức, Cố Trân Châu.   Bụng nàng ta đã rất to, thiết nghĩ là sắp sinh rồi, ngồi xuống cũng nhìn thấy dáng người đẫy đà. Khương Nhan quan sát xung quanh, xác định là không có ai mới mới thấp giọng nói: “Không phải đã nói ngươi gần đây đừng gặp mặt với ta sao? Xung quanh ta có rất nhiều người theo dõi, quá nguy hiểm rồi!”   “Tôn Chương chết rồi, manh mối đứt đoạn, ta thật sự không thể nhịn được cơn thịnh nộ của phu quân, chỉ đành đến tìm ngươi.” Sắc mặt Cố Trân Châu không quá tốt, đáy mắt một vòng xanh đen, cầu khẩn, “Ta có sai ngươi đến đưa bái thiếp đến nhà ngươi, nhưng mãi không thấy hồi âm, liền mạo hiểm đến đây tìm ngươi...”   Thấy sắc mặt Khương Nhan thay đổi, Cố Trân Châu vội nói: “Ngươi yên tâm, ngươi ta sai đến vô cùng cẩn thận, sẽ không để người ngoài tra ra manh mối.”   Cố Trân Châu thiếu kiên nhẫn, quả nhiên chỉ thích hợp múa bút làm văn ở hậu trạch, lục đục đấu đá, khó làm việc lớn. Cùng người như thế hợp tác thật sự quá nguy hiểm, Khương Nhan thở ra một hơi, quyết định tin nàng ta lần cuối cùng, “Trong ba năm nay, phủ Đại Đồng cố vô số đường trắng chuyển ra biên giới, người tự buôn là người Trừ Châu, phần lớn có liên quan đến vụ muối lậu của Đại Lý Tự...Làm sao thuyết phục Mạnh đại nhân, thì xem năng lực của ngươi rồi.”   “Ngươi thật sự chắc chắn chuyện này có liên quan đến vụ án muối lậu ư?” Cố Trân Châu nôn nóng hỏi.   “Không chắc chắn.” Khương Nhan cầm ô, bình thản nói, “Nhưng đây là manh mối cuối cùng ta có thể tìm ra.”     Tia sét xé rách bầu trời âm u, tiếng sấm vang rền, trời đất chấn động.   Trong mưa rền gió dữ, Phù Ly đóng cửa điện Văn Hoa, đem tiếng mưa ngăn cách ở bên ngoài.   Chu Văn Lễ ngồi xếp bằng, đang nhíu mày nhìn lời khai trong tay. Mà chuẩn thái tử phi tương lai Ổ Tô Nguyệt lại ngồi bên cạnh, ngón tay cầm một con cờ bạch ngọc, đang trầm ngâm suy tư.   “Phù Ly, chuyện này ngươi thấy thế nào?” Chu Văn Lễ gập lời khai lại, hỏi.   Phù Ly đứng một bên, vô thức nhìn sang Ổ Tô Nguyệt đang tự mình vui vẻ.   Chu Văn Lễ hiểu ý, giải thích: “Ổ nhị cô nương và Ổ gia đều là người của ta, không cần tránh đi.”   “Trưởng quan Đại Lý Tự là bè phái của ai, điện hạ không phải không biết. Nếu chuyện này tra đến cùng, ắt hẳn sẽ liên lụy đến nhà mẹ của hoàng hậu nương nương cùng Tiết gia.” Lại một tia sấm xẹt qua, rọi sáng cả căn phòng, Phù Ly từng câu từng chữ trầm ổn nói, “Tiết gia đuôi to khó vẫy*, diệt hay không diệt, điện hạ hẳn phải ra quyết định rồi.”   (*Nghĩa bóng: đầu đuôi không cân xứng)   “Giết!” Ổ Tô Nguyệt bỗng vui mừng; một tiếng quả quyết rơi xuống, không hề niệm tình mà giết rồng đen. Tầm mắt Chu Văn Lễ lại rơi về ván cờ, chỉ thấy cờ trắng vây quanh, vô số rồng đen bị vây chết, bất giác lắc đầu cười khổ nói: “Ta thua rồi.”   “Ván cờ này thua không quan trọng, ván cờ triều đình lại không thể do dự mãi được, nếu không chắc chắn sẽ thua.” Ổ Tô Nguyệt duỗi tay ra sau, duỗi thẳng hai chân, ngón chân không ngừng khép lại rồi tách ra, tư thế ngồi rất không giữ kẽ, “Hằng năm trong triều đều có nhân tài mới ùa vào, bên này giảm bên kia tăng, há sợ không có tay trái vai phải, triều thần hỗ trợ? Một sĩ tộc chỉ biết làm chuyện thương thiên hại lý cũng hệt như lát thịt thối rữa trên người vậy, nếu không róc cả da lẫn thịt đi, nó sớm muộn cũng sẽ gây nguy hiểm đến tín mạng. Đối với điện hạ mà nói, Tiết gia chính là khối thịt thối rữa mọc dòi kia, lúc này không diệt, còn chờ đến khi nào nữa?”   Nghe xong, Chu Văn Lễ và Phù Ly đều quay đầu nhìn nàng.   “Thế nào?” Ổ Tô Nguyệt không sợ, cười hỏi, gương mặt non nớt lộ ra sự to gan tự tin không phù hợp với tuổi tác, nhướng mày hỏi, “Hậu cung không thể nhúng tay vào chuyện triều chính, các ngươi muốn trói ta hay là muốn giết ta?”   “Tra đi.” Chu Văn Lễ đặt lời khai lên bàn, kiên quyết nói, “Chỉ là chuyện này tạm thời đừng cho mẫu hậu biết.”     Đầu tháng bảy, cẩm y vệ mật thám thúc ngựa từ phủ Đại Đồng chạy về Kinh Sư, mang theo một tin tức động trời: Trưởng quan Trương Viêm Hồi bị nghi ngờ buôn muối lậu, phần lớn muối lậu đều vận chuyển ra ngoài biên giới, nuôi quân Thát Đát béo mập cường tráng, gây họa biên cảnh!   Đường đường là vị đại quan tam phẩm, đứng đầu năm tự, trưởng quan chưởng quan hình phạt, cấu kết thông đồng với địch, đây là vụ án lớn trong mười mấy năm đây, khiến cho trên dưới triều dã đều khiếp sợ không thôi!     Ngày mười một tháng bảy, Trương Viêm Hồi nhận tội, đem chuyện buôn lậu muối ôm vào người mình, kiên quyết phủ nhận có người ở đằng sau thao túng.     Hoàng hôn, nền trời diễm lệ, Khương Nhan ngồi trên xích đu, quay đầu nói với Phù Ly đang đứng ôm đao Tú Xuân: “Tra ra việc Đại Lý Tự đổi khẩu cung, hủy đi chứng cứ, bao che vụ án của Tiết Duệ, ta liền có thể yên tâm đi tìm A Ngọc rồi.”   “Sắp rồi.” Phù Ly đưa tay đẩy xích đu, an ủi nàng, “Nàng nên ngủ một giấc thật ngon đi.”   “Có cách gì chứ, thái tử và Ổ nhị cô nương đại hôn sắp đến gần rồi, ta bận giúp Nguyễn thượng thư viết sách bảo văn cùng lời chúc, đã là sứt đầu mẻ trán rồi.” Khương Nhan ngửa người ra sau, từ dưới nhìn lên Phù Ly nói, “Ta sao cảm thấy vụ án phủ Đại Đồng quá thuận lợi vậy nhỉ?”   Phù Ly nói: “Tham mưu trưởng Lý Quảng Anh giúp đỡ, nói là vì báo ân.”   Lý Quảng Anh...Tên này rất quen, Khương Nhan không quên được chiến loạn ba năm trước ở Sóc Châu, cùng với giọt nước mắt lan xuống khi Lý Quảng Anh hôn lên con trai mới sinh của mình.   Thiện có thiện quả, hóa ra thế gian này vẫn còn tồn tại tình cảm ấm áp như thế.   “Cũng không biết con trai hắn bây giờ thế nào, hẳn có thể đọc thơ rồi chăng.” Khương Nhan cười nói.