Khương Nhan vẫn chưa nói chuyện, Nguyễn Ngọc đã đứng bật dậy, đỏ mặt lắp bắp nói: “Mới...Mới không phải là lén gặp, ngươi đừng nói bậy!”   Tiết Vãn Tình quét mắt nhìn nàng nói: “Cũng không phải nói ngươi.”   Nguyễn Ngọc giận đến thở hổn hển, vén tay áo muốn giải thích, Khương Nhan lại giữ tay nàng lại, ra hiệu nàng ngồi xuống. Dưới ánh mắt của mọi người, nàng hỏi Tiết Vãn Tình: “Nếu thật sự nhìn thấy người khác lén lút gặp nhau, huyện chúa tại sao không lập tức tố giác ta nhỉ?”   “Ta...” Tiết Vãn Tình nghẹn họng, đáy mắt càng giấu không nổi sự đố kị.   Khương Nhan ‘chao ôi’ một tiếng, liền kéo dài giọng nói: “Đột nhiên nhớ đến thánh nhân có nói: Quân tử quang minh chính đại, tiểu nhân lén lén lút lút...”   “Ngươi nói ai là tiểu nhân!” Tiết Vãn Tình giận đến nghiến răng, “Chẳng qua là con gái của một kẻ bán quạt!”   Khương Nhan phì cười, nàng chưa từng gặp qua loại cô nương được nuông chiều, ngốc nghếch, không đánh tự khai như thế, thật sự không biết Quốc Tử Giám tuyển người như thế nào nữa.   “Bán quạt thì thế nào?” Khương Nhan đổi tư thế, đôi chân rũ xuống bên giường đung đưa, nhìn Tiết Vãn Tình nói, “Chỉ là có người bán quạt, có người bán tài hoa, có kẻ bán quan bán tước, thứ bán đi lại là lương tâm.”   Kẻ bị châm chọc ‘bán quan bán tước’, mọi người đương nhiên đều hiểu rõ.   Gương mặt Tiết Vãn Tình đỏ bừng, giận dữ quát: “Ngươi...”   “Xuỵt!” Khương Nhan đưa ngón tay lên môi, vẫn cười tủm tỉm, dịu dàng đáp, “Huyện chúa tốt nhất là nhanh chóng quay về diện bích đi, nếu không...”   Cũng quá khéo rồi, nàng còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng ma ma từ ngoài cửa truyền đến: “Sầm tư nghiệp mời huyện chúa đến đại đường của Quốc Tử Học.”   Tiết Vãn Tình đang bực mình, ngữ khí không vui hỏi: “Làm chi!”   Dưới ánh nến lay động, bóng của ma ma hiện lên trên khung cửa, giọng trầm xuống: “tư nghiệp nói huyện chúa tự ý trốn hình phạt diện bích, tuyệt không hối cải, hẳn là chưa quen quy củ của Quốc Tử Giám, lệnh người đến ghi lại huấn ngôn, đến trời sáng không được ngừng.”   Khương Nhan lúc này mới nhỏ giọng bổ sung: “...Hối cải đã muộn.”   Tiết Vãn Tình lập tức thở hổn hển, hung dữ trừng mắt nhìn Khương Nhan, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài.   Theo sau tiếng đẩy cửa đó, là giọng của Sầm tư nghiệp cách một đình viện quát lên: “Không được vô cớ làm hư của công!”   Cuối cùng cũng xem như yên tĩnh lại.   Trong phòng nhất thời yên ắng, Ổ Miên Tuyết vỗ vỗ chăn đệm hòa hoãn nói: “Thời gian không còn sớm rồi, mọi người chuẩn bị tắm rửa đi, ngày mai còn phải trả bài nữa.”   Mọi người lúc này mới lần lượt giải tán, trải đệm gấp chăn, nấu nước tắm rửa, ngủ đến khi bình minh lên.     Vì buổi sáng phải trả bài, Nguyễn Ngọc đến giờ mão ba khắc liền lặng lẽ rời giường học bài, lúc đến sảnh Bác Sĩ mắt sắp mở không lên, trong miệng lẩm bẩm, hai chân vô thức lướt đi, lúc rẽ qua nguyệt môn không để ý, đầu va vào một học trò.   Va vào vòm ngực rắn chắc của người nọ, Nguyễn Ngọc than đau một tiếng, vội ôm trán ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử tầm hai mươi tuổi đang hài hước nhìn mình, vô thức đỏ mặt, vội vàng lùi về sau nói ‘xin lỗi’.   Nam tử nọ mặc quán phục của thái học màu xám xanh, tướng mạo cũng xem như là anh tuấn, chỉ là vẻ mặt có chút tùy ý, khiến cho người ta có cảm giác phong lưu không phù hợp. Hắn khẽ kéo vạt áo của Nguyễn Ngọc, tầm mắt quét lên dáng người thướt tha của nàng, thấy nàng ngực to eo nhỏ, mông tròn da trắng, ý đùa trong mắt càng sâu hơn, nhếch môi nói: “Nàng là nữ sinh mới đến Quốc Tử Học ư? Phương danh là gì?’   Bên cạnh có hai học trò cùng lớp với hắn cùng một giuộc với hắn, chợt cười ầm lên, nói gì mà ‘Vị này là đích trưởng tử của Bình Tân hầu, Tiết Duệ Tiết thiếu gia’... Nguyễn Ngọc chưa từng nhìn thấy người to gan làm càn như thế này? Lại là trưởng tử Tiết gia, là cháu trai bên ngoại của hoàng hậu, lúc này vừa sợ vừa thẹn, hai chân run rẩy, khóe môi run đến một chữ cũng không nói ra được.   Tiết Duệ nắm lấy vạt áo của nàng, vô lại nói: “Nói ra tên của nàng, ta liền buông ra.”   Nguyễn Ngọc vội muốn thoát thân, chỉ đành lắp bắp nói: “Nguyễn...Ngọc.”   “Nhuyễn Ngọc? Thật là ‘Ôn hương nhuyễn ngọc’!” Tiết Duệ cười nói, “Dựa theo đường cong thướt tha của nàng, hệt như hồ lô mềm vậy, không bằng sau này gọi nàng là ‘ngọc hồ lô’, được không?”   Lúc này, mặt Nguyễn Ngọc đã đỏ đến nhỏ máu, cả người không khống chế được mà run rẩy.   Đúng lúc, Ngụy Kinh Hồng và Phù Ly đang sóng vai đi đến, từ xa trông thấy đằng xa bên hòn non bộ Tiết Duệ đang quấn lấy Nguyễn Ngọc, Ngụy Kinh Hồng liền thu quạt lại, nụ cười thường trực trên môi cũng biến mất, nhíu mày nói: “Tiết Duệ này cư nhiên dám ra tay trong Quốc Tử Giám, loại bại hoại này, thật sự là làm mất mặt hoàng hậu.” Nói xong, hắn hất cằm với Phù Ly, “Đi thôi, thời điểm anh hùng cứu mỹ nhân đã đến.”   Nào ngờ còn chưa cử động, ngược lại đằng xa có một thân ảnh mảnh khảnh lao đến trước môt bước, kéo tay Nguyễn Ngọc, bảo vệ nàng ở đằng sau, cười nói: “A Ngọc nhất thời vô ý va phải công tử, mong công tử đừng trách mới phải.”   Nhìn thấy thiếu nữ này gương mặt diễm lệ, da trắng nõn nà, dây buộc tóc phất phơ bay trong gió, có một loại tư sắc của thần tiên thế ngoại, rung động lòng người. Chính là Khương Nhan tìm Nguyễn Ngọc đến đây.   Mỹ nhân ngực to eo nhỏ bị cướp mất, Tiết Duệ vốn muốn nổi nóng, nhưng nhìn thấy người đến càng đẹp hơn, hai vị thiếu nữ đứng bên cạnh nhau, hoàn phì yến sấu, mỗi người một vẻ, khiến lòng hắn ngứa ngáy, ngón tay ma sát vào nhau vài lần, ngả ngớn cười nói: “Hai nàng là hảo tỷ muội?”   Nói xong, hắn không nhịn được sờ một lọn tóc xinh đẹp đang rũ xuống của Khương Nhan.   Khương Nhan nhíu mày, liền kéo Nguyễn Ngọc tránh đi, lại nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài hữu lực, bắt lấy móng lợn của Tiết Duệ, sau đó một giọng nói lành lạnh quen thuộc vang lên bên tai, mang theo bá khí không có ở văn nhân: “Trong Quốc Tử Giám, đừng hành động phi lễ.”   Khương Nhan đưa mắt, quả nhiên nhìn thấy Phù Ly.   Không nghĩ đến hắn sẽ đứng ra, nhất thời có chút ngỡ ngàng.   Động tác Phù Ly trông rất nhẹ, nhưng lực tay lại vô cùng mạnh, vốn dĩ không giống người đọc sách tay trói gà không chặt. Tiết Duệ đau đến trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng quát: “Ngươi buông tay! Phù Ly, đừng cho rằng có cha ngươi chống lưng, ta sẽ không dám động ngươi, di mẫu ta là hoàng hậu nương nương!”   Có người nghe thấy động tĩnh đến đây, đứng từ xa đưa mắt lẳng lặng nhìn theo, Phù Ly buông tay lạnh giọng nói: “Ngươi thử xem.”   “Ngươi chờ đấy!” Tiết Duệ nghiến răng nghiến lợi, đẩy hắn ra, bước vào lớp.   Nhìn thấy người đến càng lúc càng nhiều, Khương Nhan sợ bị Sầm tư nghiệp biết được, mọi người đều sẽ gặp xui xẻo, liền cười nói: “Chuyện này vì bọn ta mà ra, không liên quan đến Phù đại công tử. Tiết công tử ‘vô hạ chi ngọc, đại công vô tư’, xin đừng so đo với nữ sinh bọn ta.”   Tiết Duệ nghe thấy người đẹp khen ngợi, quả nhiên rất hưởng thụ. Hắn chỉnh lại áo mũ, miễn cưỡng nói ‘Tha cho các ngươi lần này’, liền đắc ý cất bước rời đi.   Tiết Duệ vừa đi, Ngụy Kinh Hồng xem xong kịch hay liền ôm bụng cười to, vừa cười vừa đấm ngực nói: “Ha ha ha, thật hay cho câu ‘vô hạ chi ngọc, đại công vô tư’*! Kẻ ngốc Tiết Duệ đáng thương, bị Khương tiểu cô nương mắng, còn cho rằng là đang được nàng khen! Ha ha ha ha thật sự là cười chết ta mất!”   (* Tiết Duệ nghĩ Khương Nhan đang khen mình: người độ lượng không chấp chuyện nhỏ nhặt, nguyên văn 无暇之玉、大公无私)   Nguyễn Ngọc khó hiểu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực thuận khí, nhỏ giọng hỏi Khương Nhan: “A Nhan, tại sao ‘vô hạ chi ngọc, đại công vô tư’ là đang mắng người vậy?”   Khương Nhan kéo tay Nguyễn Ngọc tỉ mỉ quan sát một lượt, thấy nàng không bị thương gì, mới giải thích: “Ta hỏi ngươi, ‘ngọc’  mất đi vết khuyết, là chữ gì?”   Nguyễn Ngọc nghĩ ngợi: “Vương.**”   (**Khương Nhan ở đây là đang chơi chữ, ‘vô hạ chi ngọc’ [khối ngọc vô khuyết], chữ ‘hạ’ (暇) đồng âm với chữ ‘hà’ trong ‘hà tì’ (瑕疵) [vết khuyết], chữ ‘ngọc’ (玉)  mất đi một dấu khuyết thành chữ ‘vương’ (王))   Khương Nhan lại hỏi: “Thế ‘công’ mất đi ‘khư’ thì sao?”   Nguyễn Ngọc mơ hồ đáp: “Bát...***” Sau đó nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ, mở to mắt nói, “Ta hiểu rồi! Ngươi mắng hắn là ‘vương bát’!”   (***’Đại công vô tư’ chữ ‘công’ (公), mất đi chữ ‘khư’ (厶) thành chữ ‘bát’ (八) (vì chữ ‘khư’ (厶) và ‘tư’ (私) đồng âm)   “Xuỵt!” Khương Nhan ra dấu Nguyễn Ngọc nhỏ tiếng chút, nhưng bản thân lại không nhịn được, ôm bụng cười lăn lộn với Ngụy Kinh Hồng.   Nghĩ đến dáng vẻ đắc ý rời đi của Tiết Duệ, sắc mặt Phù Ly ôn hòa không ít, khóe môi không kiềm được cong lên, không giống ánh mắt lạnh lùng khi nhìn Khương Nhan trước đây. Nụ cười rất nhanh liền biến mất, lúc Khương Nhan nhìn sang, hắn liền cố áp xuống, khôi phục thần sắc thường ngày.   Khương Nhan không bắt được nụ cười thoáng qua của hắn, chỉ lau đi nước mắt khi cười, thở hổn hển nói: “Vừa rồi, đa tạ Phù đại công tử đã ra tay giải vây.”   Nói xong, nàng chắp tay khom người hành lễ, mái tóc rũ xuống như thác đổ, trông vô cùng đẹp mắt.   Nguyễn Ngọc ngây người, sau đó liền hoàn hồn cũng hướng Phù Ly hành lễ cảm tạ.   Phù Ly thản nhiên nhận lễ, quét mắt nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại khi Khương Nhan khom người, lúc này chợt mấp máy môi, hệt như có lời muốn nói.   Chỉ là lời còn chưa nói ra, liền thấy Khương Nhan đột nhiên đứng thẳng người, nheo mắt cười nói: “Chẳng qua chuyện nào ra chuyện nấy, ta cũng sẽ không vì chuyện này mà trả ngọc cho ngươi.”   “...”   Tự nhiên lại buồn bực rồi! Thế là Phù Ly liền đem câu ‘việc nhỏ không tốn công’ thu về, ánh mắt vốn dĩ đang ôn hòa chợt lạnh đi vài phần, xoay người rời đi.   Ngụy Kinh Hồng đứng bên cạnh cười đến đau bụng, nói: “Ha ha, ta trước giờ chưa từng gặp ai có thể khiến Phù Ly đau đầu như thế này! Ngươi thật sự là cao nhân có thắp đèn cũng không tìm được a, tuyệt phối! Tuyệt phối!”