Lục Tư Trình lại không muốn tới công ty: “Anh à, anh đừng làm khó em mà.
Em không thể nào tới công ty đâu, nhưng mà…”
Lục Tư Sâm cau mày: “Nhưng mà cái gì?”
Lục Tư Trình: “Nhưng mà em định mở công ty của mình, anh có thể giúp đỡ em chút không?”
“Đòi tiền?” Lục Tư Sâm biết thằng em trai này mở miệng ra ngoài tiền thì không còn gì khác.
Lục Tư Trình tính một chút: “Cũng không nhiều, chỉ mấy trăm triệu là ổn.”
Lục Tư Sâm lập tức đổi sắc mặt: “Mày cho là mấy trăm triệu là gió thổi tới à? Lại còn chỉ mấy trăm triệu thôi, cút, nhìn thấy mày đã phiền lòng.”
Lục Tư Trình cũng không dám mạnh miệng với anh cậu ta, ảo não muốn đi, nhưng Lục Tư Sâm lại gọi cậu ta quay lại: “Quay lại.”
“Anh.” Trong lòng Lục Tư Trình vui mừng: “Anh đồng ý rồi à?”
Lục Tư Sâm lạnh mặt hỏi: “Chị dâu mày thế nào rồi?”
Lục Tư Trình đầy mặt nịnh hót đi tới, lời vừa ra khỏi miệng đã không dừng được: “Chị dâu trông có tinh thần lắm, khí sắc cũng rất tốt, chỉ là có chút thèm ăn, cái gì cũng muốn ăn.
Lúc nãy em đem dưa hấu đen tới cho chị ấy, chị dâu rất thích, còn giữ em lại đó ăn cơm tối.”
“Đúng rồi, chị dâu còn kêu em thường xuyên qua đó.”
Lục Tư Sâm không thể nào tin được lời cậu ta nói, nhưng mà anh đi lần nào Trịnh Cẩn Dư trốn lần đó, có thể nghe chút tin tức từ Lục Tư Trình cũng không tệ: “Vậy cô ấy không nói chuyện hot search lúc trước à?”
Lục Tư Trình lắc đầu: “Không nói.
Chị dâu bao dung như thế sẽ không để ý đâu, hơn nữa chuyện này cũng không trách em.”
Lục Tư Trình nói nửa thật nửa giả, Lục Tư Sâm dựa vào xe lăn nghe như có điều suy nghĩ, ít nhất cũng có thể giải nỗi khổ tương tư.
Thời gian nhanh chóng trôi qua hai ngày.
Trịnh Cẩn Dư ăn không ngồi rồi đợi ở nhà.
Buổi sáng tới thăm Triệu Lỵ Lỵ vẫn còn trong trạng thái hôn mê, bác sĩ cũng không biết lúc nào mới tốt lên.
Mẹ Triệu cũng khóc đến bất tỉnh mấy lần, tóc vốn đen mới mấy ngày đã bạc rồi.
Trịnh Cẩn Dư thấy mà thương, từ giữa trưa về nhà đã buồn buồn không vui.
Buổi tối Điền Dĩnh Hòa tan làm trở về, nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư mất hứng thì hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Cẩn Dư thở dài: “Aiz, hôm nay tới thăm Lỵ Lỵ, chẳng có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Em nói xem sẽ không phải nằm cả đời chứ?”
Điền Dĩnh Hòa lắc đầu một cái: “Chuyện này em không rõ lắm.”
“Nhưng mà chị cũng đừng quá nhọc lòng về chị ấy, chuyện này không phải chúng ta có thể quản, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn chị cần biết đấy.”
Trịnh Cẩn Dư lên tinh thần: “Chuyện gì?”
Điền Dĩnh Hòa nghiêm túc nói: “Mấy hôm nay em phát hiện công ty có chi ra mấy hạng mục rất kỳ lạ, nói là đầu tư hạng mục gì đó, em cảm thấy không quá bình thường.”
Tính cảnh giác của Trịnh Cẩn Dư nổi lên: “Mấy khoản chi lớn?”
“Vậy em có biết cụ thể là hạng mục gì không?”
Điền Dĩnh Hòa: “Nghe nói là hội đồng quản trị nhất trí thông qua, muốn đầu tư nhà đất gì đó.
Nhưng mà công ty chúng ta mấy đời cũng chỉ làm nước hoa, đổi nghề từ lúc nào vậy?”
“Em cảm thấy kỳ lạ ở chỗ này.”
Điền Dĩnh Hòa không đề cập tới thì thôi, nhắc tới chuyện này Trịnh Cẩn Dư chợt nhớ ra vài chuyện.
Cô nhớ trong sách nói nếu như nguyên chủ không phải chết bình thường thì người nhà họ Tôn không thể thừa kế di sản.
Nhưng mà sau đó nguyên chủ chết thảm, Tôn Đại Sơn lại thuận lợi nhận lấy nhà họ Trịnh và công ty, nguyên nhân trong này cô vẫn chưa rõ.
Bây giờ công ty lại liên tiếp chuyển vốn đi, có phải có liên quan với việc này không?
Điền Dĩnh Hòa thấy Trịnh Cẩn Dư im lặng, hỏi: “Có cần nói chuyện này cho tổng giám đốc Lục không? Anh ấy tương đối có kinh nghiệm.”
Trịnh Cẩn Dư không vui nói: “Không có đồ tể Trương, chẳng lẽ chị phải ăn lông lợn?”
“Chị cũng không tin không có anh ta, tự bản thân chị không làm rõ được chuyện này.”
“Vậy đi, chị đi liên lạc cho tổng giám đốc Hạ một chút, từ tuần tới chị bắt đầu tới công ty làm.”
Dù gì cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trịnh, cũng là chủ tịch của Đậu Khấu Beauty, ngày hôm sau Trịnh Cẩn Dư mặc một bộ quần áo đi làm ngây thơ xuất hiện ở công ty.
Hạ Dư Sinh hiện đang đảm nhiệm chức tổng giám đốc, đã kêu người sắp xếp xong phòng làm việc từ lâu, chỉ chờ Trịnh Cẩn Dư tới đây thôi.
“Chủ tịch Trịnh.” Hạ Dư Sinh dẫn cô tới phòng làm việc: “Đây là chuẩn bị cho cô đấy ạ, nếu như có chỗ nào không hài lòng thì hãy nói với tôi, tôi sẽ cho người xử lý.”
Trịnh Cẩn Dư cao một mét bảy, không tính là lùn so với các cô gái, nhưng mà cô không mang giày cao gót, đứng cạnh Hạ Dư Sinh cao mét tám trông có vẻ hơi nhỏ nhắn.
Cô phải ngước đầu nhìn Hạ Dư Sinh: “Được, cảm ơn anh.
Tôi đi làm quen một chút trước đây.”
“Đúng rồi, anh tìm cho tôi hai trợ lý giúp tôi một chút.”
Hạ Dư Sinh đeo một đôi mắt kính gọng vàng, dáng người cao gầy, trông rất lịch sự, cũng coi như khách sáo lễ độ với Trịnh Cẩn Dư: “Vâng, tôi lập tức điều hai người đắc lực tới.”
Trịnh Cẩn Dư luôn cảm thấy ẩn sau đôi mắt kính gọng vàng của anh ta là tâm cơ và thủ đoạn, mỉm cười nói: “Ừ, vậy phiền tổng giám đốc Hạ rồi.”
Dừng lại: “Nếu tôi đã tới làm rồi thì buổi chiều cho mở một buổi họp tạm thời của các quản lý cao cấp.”
Vẻ mặt Hạ Dư Sinh bình tĩnh hỏi: “Chủ tịch Trịnh có điều gì muốn giao phó ư?”
Trịnh Cẩn Dư: “Không có, tôi chỉ muốn nghe sự hiểu biết của mọi người đối với sự phát triển của công ty, cũng không cần cố ý chuẩn bị cái gì, tùy tiện nói một chút là được.
Mặc dù Trịnh Cẩn Dư có học mấy buổi, nhưng mà cô chưa từng đi học, càng không học qua hệ thống quản lý, càng không thạo đối với nghiệp vụ trong công ty.
Nhưng mà cô có một đôi mắt tinh tường, có thể phân rõ người tốt người xấu, cho nên cô muốn gặp tất cả các quản lý cấp cao một lần, nhìn xem có phát hiện ra điều gì trong đó hay không.
Chuyện này chỉ là một trong số các nguyên nhân cô tới công ty, còn là do Đậu Khấu Beauty giao cho người ngoài quản lý lâu như thế, trung gian chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, nếu như cô có thể phát hiện rồi cùng nhau xử lý là tốt nhất.
Sau khi Hạ Dư Sinh rời khỏi đây thì hai trợ lý nhanh chóng tới.
Hai người đều là các cô gái trẻ tuổi.
Một người phụ trách sinh hoạt, cũng chính là bưng trà rót nước, một người phụ trách nghiệp vụ của công ty.
Trịnh Cẩn Dư kêu Lưu Tĩnh Ngọc phụ trách sinh hoạt đi rót cho cô một ly nước sôi.
Lại kêu trợ lý nghiệp vụ Triệu Mẫn Thanh: “Cô đi lấy giúp tôi tất cả bảng báo cáo của công ty năm nay tới đây cho tôi.”
Hai trợ lý đều là lần đầu tiên tiếp xúc với Trịnh Cẩn Dư, không biết tính cách cô ra sao, tất nhiên không dám xao nhãng, nhận được nhiệm vụ cũng nhanh chóng đi làm việc.
Trước mắt thì Trịnh Cẩn Dư rất hài lòng.
Lưu Tĩnh Ngọc rất nhanh đã bưng một ly nước ấm tới: “Chủ tịch Trịnh, nước của cô.” Cô ta để nước lên bàn.
Trịnh Cẩn Dư quan sát cô ta trên dưới một lần.
Nhìn Lưu Tĩnh Ngọc cũng chỉ khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, người mặc đồ công sở, áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen.
Người trông rất vui tươi, khi cười còn có má lúm đồng tiền.
Trịnh Cẩn Dư vừa khoan thai chậm rãi uống nước vừa hỏi: “Cô tốt nghiệp trường đại học nào?”
Lưu Tĩnh Ngọc trung thực trả lời: “Nghiên cứu sinh của đại học Ly, năm nay vừa mới tốt nghiệp.”
Nghiên cứu sinh?
Trịnh Cẩn Dư có chút thán phục, lại hỏi: “Vậy cô tới đây để phụ trách công việc gì?”
Lưu Tĩnh Ngọc: “Trợ lý, chính là làm vài chuyện văn phòng.”
Trịnh Cẩn Dư: “Vậy cô tới phụ trách sinh hoạt của tôi sẽ không lãng phí nhân tài chứ?”
Lưu Tĩnh Ngọc cười rất khiêm tốn: “Sao thế được, đây cũng là công việc của tôi mà.”
Trịnh Cẩn Dư: “Vậy cô học ngành gì?”
Lưu Tĩnh Ngọc: “Tài chính.”
Thì ra là tài chính.
Trịnh Cẩn Dư như có điều suy nghĩ mà gật đầu một cái.
Khoảng nửa tiếng sau, Triệu Mẫn Thanh lấy bảng báo cáo gần một năm nay của công ty tới, có một chồng lớn rất dày.
Trịnh Cẩn Dư nhìn một cái đã bắt đầu đau đầu.
Chữ đơn thì cô biết, nhưng mà để ghép chung lại có ý gì thì không rõ lắm.
Nhưng mà thay đổi suy nghĩ một chút, người ta chuyên ngành kế toán của đại học mấy năm trời, nếu cô liếc mắt một cái là có thể biết thì công sức người ta bỏ ra cũng coi như toi công.”
Dù gì thì Điền Dĩnh Hòa cũng hiểu, nếu mình muốn hiểu rõ thì chụp hình gửi cho cô bé là được.
“Chủ tịch Trịnh, tài liệu cô cần đều ở chỗ này, nếu còn cần gì nữa thì cứ nói với tôi.”
Triệu Mẫn Thanh là cô gái có cằm V line, trang điểm nhạt, có chút giống các hotgirl mạng bây giờ.
Nói chuyện cũng rất lanh lẹ, Trịnh Cẩn Dư gật đầu một cái: “Được, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cô.”
Trịnh Cẩn Dư làm bộ xem một hồi, thật ra thì chẳng hiểu gì cả.
Im lặng một lúc, cô giả vờ lơ đãng hỏi Lưu Tĩnh Ngọc đứng bên cạnh: “Đúng rồi, tôi nghe nói công ty nhắc tới hạng mục gì đó, cô có biết không?”
Lưu Tĩnh Ngọc cười nói: “Biết một chút.”
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư vui sướng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tỉnh tụi: “Vậy cô nói một chút cho tôi đi.:
Lưu Tĩnh Ngọc: “Hình như là ủy viên quản trị Vương dẫn đường, cụ thể là giám đốc phân công quản lý làm chủ.
Trước đó hai ngày mở cuộc họp tôi có nghe được chút, nói là tiến triển rất thuận lợi, sẽ bắt đầu phá bỏ và dời đi nơi khác ngay, kỳ hạn công trình là ba năm, chủ yếu là xây phố thương mại.”
“Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, nếu chủ tịch Trịnh muốn biết cặn kẽ hơn thì có thể hỏi chị Triệu, chị ấy phụ trách chuyện này, hẳn sẽ rõ hơn.”
“Tôi biết rồi.” Trịnh Cẩn Dư không đếm xỉa tới nói: “Vậy cô biết tổng giám đốc Hạ tham gia nhiều hay không không?”
Lưu Tĩnh Ngọc lắc đầu: “Tôi không biết, tôi mới đến, rất nhiều chuyện công ty cũng không chịu để cho tôi biết.”
Trịnh Cẩn Dư cười: “Không sao, tôi chỉ tiện hỏi một chút thôi.
Còn không phải là ở nhà không yên liền muốn tìm chút chuyện cho mình làm hay sao.
Cô biết thì nói cho tôi, không biết cũng chẳng sao, tất nhiên nếu có lòng hỏi thăm thêm cũng được.”
Hôm nay Lục Tư Sâm đi vòng một vòng quanh công ty rồi đi ra.
Chủ yếu là nhớ vợ mình, nhưng mà vợ lại cứ trốn anh, cũng đã mấy ngày không gặp.
Hôm nay nói thế nào anh cũng phải thấy mặt mới được.
Lục Tư Sâm kêu tài xế chạy thẳng tới nhà họ Trịnh.
Nhưng mà vừa tới cửa đã bị người cản lại: “Xin lỗi Lục thiếu, tiểu thư nhà tôi ra lệnh ai tới cũng có thể vào, chỉ có anh là không được.”
Lục Tư Sâm cau mày: “Cậu không biết tôi là ai?”
Người gác cổng là một người trẻ tuổi, da ngăm đen, cười hì hì nói: “Tất nhiên biết.”
“Nhưng mà chính là biết mới không để cho anh vào.”
Lục Tư Sâm không vui nói: “Không sợ tôi xào cậu à?”
Người gác cổng làm ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, nói: “Tất nhiên sợ, nhưng mà bây giờ người phát tiền lương cho tôi chính là tiểu thư, anh xào tôi… Có vẻ như còn xào không tới.”
Ngay cả cửa cũng không vào được, Lục Tư Sâm chứa một bụng lửa giận, anh nhìn bên trong đại viện mà vẻ mặt càng trở nên đen sì.
Im lặng một hồi, anh lại hỏi người gác cổng ngăn cản ở cửa: “Một tháng tiền lương của cậu bao nhiêu?”
Người gác cổng: “Chuyện này không tiện nói.”
Lục Tư Sâm: “Tôi cho cậu gấp đôi, để cho tôi vào đi.:
Người gác cổng tính tiền lương gấp đôi một chút, vô cùng vui vẻ, nhưng lại sợ Lục Tư Sâm nuốt lời: “Cô gia, anh không nói đùa chứ?”
Lục Tư Sâm cạn lời: “Cậu thấy tôi giống người thích đùa lắm à?”
“Có vẻ không giống.” Người gác cổng cười: “Vậy được, hôm nay thấy anh là chồng của tiểu thư nhà chúng tôi liền nói thật cho anh một câu, bây giờ anh vào trong cũng không gặp được tiểu thư nhà chúng tôi đâu.”
Lục Tư Sâm kỳ quái hỏi: “Cẩn Dư đâu?”
Người gác cổng: “Sáng nay tiểu thư đi làm rồi.”
“Đi làm?” Trong lòng Lục Tư Sâm kinh ngạc, Trịnh Cẩn Dư này sao không nói năng gì vừa nói đi làm liền đi làm rồi?.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
9 chương
113 chương
100 chương
55 chương
64 chương
58 chương