Editor: Hari Giang Thành yên lặng rũ mí mắt, tóc mái rủ xuống, che khuất đôi đồng tử đen sậm. Lời nói chuẩn bị lâu như vậy, trong nháy mắt khi đối diện với cô, hoàn toàn sụp đổ. Cổ nổi lên gân xanh, muốn nói gì đó, nhưng khi nghe được cô nói "hướng tới tương lai", lại nuốt trở vào. Đây là người từ nhỏ cậu đã luôn bảo hộ......! Trên mặt cậu tràn ngập đau thương, đau thắt tim gan, không thể che giấu. Cậu không phải không biết, lần cách xa kia có thể chính là vĩnh viễn, cậu biết cô sẽ không đứng tại chỗ chờ cậu, cô chưa từng chờ đợi cậu, chỉ là trong lòng cậu còn ôm một tia hi vọng, chưa từng nói lời chia tay, cũng vì điều này......! Cậu yên lặng ngước mắt, tầm mắt chuyển qua trên người Lâm Kiều. Cô chống tay đỡ cằm, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người cậu dù chỉ một chút, giống hệt như trước kia. Cậu mở miệng: "Mấy năm nay......!Cậu sống thế nào?" Lúc này cô mới nhìn qua cậu một chút, cậu giống như nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng gắt gao muốn bắt lấy ánh mắt ấy, tỉ mỉ, nghiêm túc nhìn cô. Trong đôi mắt cô vẫn còn linh khí, nhưng dã thú đã thu lại móng vuốt, sâu trong đồng tử là sự mệt mỏi. Cô ngắt một cọng cỏ, ở trên mặt đất vẽ gì đó, khuôn mặt không biểu tình, lông mi dài cụp xuống: "Tôi không biết nên nói như thế nào." "Tốt, không tốt, phải phân biệt thế nào đây. Là một trạng thái rất không thú vị, giống như cả người bị rút cạn, cái cảm giác này thực mông lung, cẩn thận ngẫm lại, lại không nghĩ ra mình đã trải qua những gì." Cô ngẩng đầu, "Bởi vì......!tâm tư không ở đây." "Những chuyện đó, đôi khi cảm thấy gần trong gang tấc, đôi khi lại cảm thấy dường như đã là chuyện của kiếp trước......!Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại tôi sống rất tốt, Giang Thành." Cuối cùng cô nói: "Thay tôi chào hỏi cô chú, chúng ta, có duyên gặp lại." Cậu không nhịn được, nghiêng đầu: "Lần sau là khi nào?" Lâm Kiều hướng cậu mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên từ khi gặp lại: "Trong hôn lễ của tôi với Lục Chính Đông." * Phong ba trên mạng, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Có rất nhiều người ra mặt vì cô, phần lớn đều là người ngoài showbiz, các bạn học hồi cấp 2, cấp 3 của cô. Có người là người nổi tiếng trên mạng có tới mấy triệu fans, đêm đó đã đăng weibo. 【@ Tiểu Manh và nhóm nhóc con: Lâm Kiều a. Tôi biết cô ấy. Chúng tôi là bạn học cấp 3. Cô ấy từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, tính cách kém, tính tình hư, việc thích làm nhất chính là làm nũng vô lại, không đem người khác để vào mắt. Nếu như bạn mắng cô ấy kiêu căng phách lối, vậy nói không chừng tôi cũng mắng theo vài câu. Nhưng bạn lại nói cô ấy ngược đãi mèo? Rất nhiều người phân lượng ở trong lòng cô ấy còn không bằng một con mèo đâu......!Thật buồn cười. 】 Bài weibo này đăng vài bức ảnh. Trong đó có một bức chụp ảnh chung, là ảnh Lâm Kiều buộc tóc đuôi ngựa đứng ở chính giữa. Sau cùng là một nhóm nam sinh cầm biểu ngữ, phía trên viết: Nhóm cứu trợ động vật lang thang-Họp mặt lần 1! —— Rất nhiều người share bài weibo này, không thiếu tinh anh khắp các ngành nghề. @ Thanh Hoa bác chủ A Kiện: Ai bắt nạt Lâm tiểu công chúa nhà chúng ta a? @ Học trưởng tài chính Hắc Mễ lạp: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi nhớ tới hồi cấp 3 có người tỏ tình với Lâm Kiều, bị cô ấy nói yêu đương với cậu còn không bằng tôi ở với Hắc Trư nhà tôi, Hắc Trư là một con chó đực nhỏ đã triệt sản ha ha ha ha ha ha. @ Trùm địa ốc mỗ thiếu: Có một lần tôi nghịch đuôi của Hắc Trư có một xíu, bị cô ấy mắng cho cả buổi chiều TuT Làm cho mọi người không ngờ tới chính là, Tôn Đồng Trân cùng đoàn cũng lên tiếng. @ Tôn Đồng Trân: Không có gì phải nói cả, tôi tin tưởng cô ấy, cũng không sợ bị vả mặt. Tiểu thái dương cùng cô hùm vốn mở tiệm cà phê mèo cũng đăng weibo. Rất nhiều người lên tiếng ủng hộ cô. Tuy là thế, nhưng những bình luận ác ý vẫn như cũ tồn tại. Người cứu mèo thì sẽ không ngược đãi mèo sao? Không có bằng chứng, kẻ ác độc thì vẫn ác độc. Cuối cùng là Giang Thành giúp cô xử lý. Nhân vật chính trong đoạn video kia vốn chính là hai người bọn họ, muốn tìm đoạn video khác chắc chắn là không có khả năng, chuyện đã qua nhiều năm, nhưng cũng may, cậu có một đoạn ghi âm. Là khi bọn họ cãi nhau, cậu không cẩn thận ghi lại. Vẫn chưa từng xóa đi. Mà lúc này, Lục Chính Đông đang ngồi trên xe đi về hướng thôn nhỏ. Anh đã sắp xếp người giải quyết chuyện này giúp Lâm Kiều. Đoạn video gần như không thể nào bị tìm được kia —— anh đã tìm được rồi. Gần như ngay trong tích tắc khi video đến tay anh, Giang Thành đăng Weibo. Anh rũ mắt nghe đoạn ghi âm, và đoạn video trong tay, chính là đoạn video Lâm Kiều với Giang Thành kia. Một cảm giác thất bại, quẩn quanh trong lòng anh. Cô đi gặp cậu ta sao. Trong khoảng thời gian cô biến mất này, trong thời gian anh điều tra tìm kiếm đoạn video này, lần đầu tiên anh nghe được chuyện cũ của cô. Lục phủ ngũ tạng giống như bị đào rỗng, toàn bộ không khí trong ngực bị rút ra, đau đớn không thể hô hấp. Anh thật muốn tới ôm lấy cô gái của anh, nói cho cô biết, đã có anh ở đây. Nhưng, còn có một người khác......!vẫn luôn ở bên cạnh cô. Có phải anh đã tới chậm hay không? Xe từ trong thành phố chạy ra ngoại ô. Tầm nhìn chậm rãi mở rộng, xung quanh là ruộng lúa bạt ngàn, bọn họ lái xe như bay chạy qua. Lục Chính Đông từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên cảm thấy mê mang. * Khi anh tới, Lâm Kiều vừa lúc thu thập xong hành lý. Cô nhìn thấy Lục Chính Đông, kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?" Hai mắt Lục Chính Đông đỏ lên, tóc hỗn loạn, râu mọc lấm tấm, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi. Anh dường như đang khắc chế điều gì, đôi tay nắm chặt thành nắm, anh đứng ở đó, cánh tay nổi gân xanh, cơ thể nhè nhẹ run. Lâm Kiều bị dáng vẻ này của anh làm cho khiếp sợ, vất hành lý xuống chạy đến: "Anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ a......" Lục Chính Đông hơi cúi đầu, giống gặp chó dữ gặp mưa, tư thái đáng thương, ủy khuất nói: "Anh đã tới chậm, Lâm Kiều." "Sao?" Lâm Kiều nghi hoặc. "Em sẽ lại không cần anh sao......" Lòng bàn tay ấm áp xoa xoa cằm anh. Lâm Kiều ngữ khí dịu dàng: "Em mới đi có mấy ngày, sao anh đã biến mình thành như vậy?" Lục Chính Đông ngước mắt, vừa đáng thương vừa ủy khuất nhìn cô. Lâm Kiều dừng một chút: "Lục Chính Đông." Cô nói, "Anh có biết bây giờ anh nên làm gì không?" "Làm gì?" Giọng anh khàn khàn. Cô khẽ cười: "Anh phải ôm lấy em." "Sau đó hỏi em, Lâm Kiều, chúng ta kết hôn nhé." "Em sẽ nói với anh, được." (TOÀN VĂN HOÀN).