Trong một khách sạn ở thành phố cổ La Mã,. Bùi Dật biết rõ hắn là không nên trong lúc đi công tác ở tiền tuyến, chỉ có thời gian một ngày nghĩ ngơi, liền tận dụng mọi thứ như ngày hội gia đình bí mật. Hắn chính là không nhịn được, trong ánh mắt đơn thuần lại chờ mong của Diễm Diễm bại trận. Gần đây cũng không biết như thế nào, càng ngày càng dễ dàng thuyết phục, cũng càng ngày càng mềm lòng. Tất nhiên, việc gặp gỡ và ngủ đêm là hoàn toàn riêng tư và người ngoài sẽ không biết. Quầy lễ tân khách sạn đăng ký tên giả trên hộ chiếu, Đội trưởng Bùi dùng đồng phục nhân viên khách sạn che giấu thân phận, thuận tiện đi từ tầng sau lên lầu, trước tiên xem qua một lần. Mà Bùi nhị thiếu gia đội một chiếc mũ lưỡi trai, che đi cái đầu sáng sủa, dùng kính râm khẩu trang che đến kín mít rất giống một đầu quái nhân sinh hóa, nắm tay chân mà đi lên lầu. Không phải đề phòng cướp, nghe nói là 24/7 đề phòng đám kia fan tư sinh. Bùi Diễm xuyên qua hành lang, đi ngang qua cửa phòng,bị ca hắn chặn ngang kéo vào phòng…… Quay người khóa lại, Bùi Dật liền ôm người, lại là một cái ôm rắn chắc. Động tác thân tình bình thường đối với hắn mà nói đều là xa xỉ. Bùi Dật sau đó lột mũ lưỡi trai của con khỉ nhỏ, vuốt ve cái đầu hắn thích: “Không có fans nào nhận ra em? Anh còn tưởng rằng em thật sự có 30 triệu fans hâm mộ, lừa gạt anh?, fans Weibo của em cũng là mua?” “Tôi sắp bọc thành xác ướp rồi!” Bùi Diễm đem khẩu trang cũng lột xuống, vẫn là đức hạnh cà lơ phất phơ, “Fans của em nhiều lắm, bọn họ đều bận rộn, đều ở trong nước vội vàng đánh bảng khống bình đánh giá gì đó.” Bùi Dật cười ra tiếng, đã bao lâu không gặp, vẫn là cái đức tính hôi hám này, thật là lợi hại. Em làm như thế nào để có fans hâm mộ? Fans của em nhất định bị mù rồi. “Ca, fans của anh là mua?” “Anh không tiêu tiền như vậy, lại không có Weibo.” Hắn không có không có tài khoản xã hội. Hắn không thể sử dụng những thứ luôn tiết lộ sự riêng tư xung quanh vị trí của mình. Người như hắn, sống như tận lực để cho mình không tồn tại, năm năm này phảng phất không có dấu vết của cuộc sống. Hiện tại rốt cục từ dưới đầm sâu lộ ra đầu, hít thở một ngụm không khí ngọt ngào. Đội trưởng Bùi nói, anh nghi là hàng triệu fan theo dõi official weibo kia là do công ty Gia Hoàng các em mua! Bùi Diễm liền nói, vậy nhất định là Nhị Cữu Cữu chúng ta mua, Anh ta làm loại sự tình tiêu tiền mua sĩ diện em cũng mặc kệ để ý anh ta! Hai anh em dùng gối đánh nhau, cười to… Cho nên Bùi Dật thích Diễm Diễm của hắn, thích em trai không có huyết thống của hắn. Diễm diễm vĩnh viễn nóng bỏng hoạt bát, thẳng thắn không chút kiêng kỵ, cả người hắn cũng nóng lên theo, làm cho hắn giống như từ cửa địa ngục lửa cháy khắp nơi, từng bước lại bước về nhân gian. Hai người lăn lộn trên một cái giường lớn, đắp một cái chăn, ngây thơ hi hi ha ha nói chuyện phiếm, có thể tán gẫu một đêm. Nói về gia đình, nói về đàn ông. Bùi nhị thiếu gia đầu giường bày mấy chai bia, thổi chai, còn giống hai người bọn họ náo loạn trước kia vậy, gạt ba mẹ mân mân mê mê làm chuyện xấu. Bùi Dật đưa tay sờ sờ gáy lão đệ: “Ai, Trang tiên sinh là người như thế nào? Em nói cùng anh.” “Ừm, một người đặc biệt tốt.” Một khuôn mặt xấu xa, phàm là nhắc tới người yêu của mình, sắc mặt lập tức không giống nhau, Bùi nhị thiếu gia dĩ nhiên cũng sẽ nhút nhát ôn nhu, “Đối với em đặc biệt tốt, lại thuộc phái trung trinh, thủ thân như ngọc, tuyệt đối không ra ngoài làm loạn, đối với ba mẹ chúng ta rất hiếu thuận, dù sao chọn không ra tật xấu.” “Xí ~ khoe khoang?” “Thực sự ah! Bằng không anh đi hỏi Chương tổng nhà anh, anh ấy biết người đàn ông của em tốt như thế nào, rất đàn ông! Cho nên anh ấy ghen tị hai chúng tôi tốt.” Bùi Dật nhíu mày nhìn em trai hắn, a u? Hiện tại không chỉ có một mình Chương Thiệu Trì ở phòng bên cạnh chua xót, Đội trưởng Bùi cũng bắt đầu trong dạ dày chua xót, sắc mặt giống như một quả chanh to chín, duỗi tay trong ổ chăn ngắt phía trong đùi Diễm Diễm! Hai con hung miêu ở phía dưới chăn đánh nhau, cơ bản là trong vòng ba chiêu đã phân thắng bại, từ nhỏ đã chênh lệch giá trị chiến đấu rõ ràng. Bùi nhị gia ở bên ngoài giương nanh múa vuốt không phục ai, nhưng ở trước mặt ca hắn chính là mèo hoang một giây biến thành mèo sợ hãi. Cho nên Bùi Diễm ngày thường coi thường người khác, mắt cao hơn đầu, cảm thấy người khác xách giày cho ca hắn cũng không xứng. Bùi Diễm ở phía dưới bị lột quần ngủ, liều chết bảo vệ cửa sau: “Anh dám khi dễ em liền đi nói cho ba mẹ biết!” Nhóc con, còn dám cáo trạng? Bùi Dật cưỡi lên siết chặt cổ đệ hắn: “Bảo bối, em hiện tại công phu không tốt, ở trên giường để nam nhân của em làm mềm nhũng ah?” Bùi Diễm rất dí dỏm trực tiếp từ bỏ chống cự, không lãng phí sức lực, nằm sấp ăn vạ, miệng không tha cho người khác: “Ca, em nói cho anh biết, chồng em lợi hại lắm, hắn chính là một con sư tử đực, trên giường dưới giường đều mãnh liệt, ca, anh như vậy… một sinh vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn còn dám khinh bỉ em?” “Tại sao em không thể nói, ‘Vợ của em thật tuyệt vời, hắn là một con hổ cái!’ Bùi Dật muốn phun vào mặt tiểu tử này, “Ba mẹ chúng ta nuôi em ra chút tiền đồ này, còn trông cậy vào em nối dõi tông đường cho nhà chúng ta đây… Cứ như vậy thống khoái làm vợ cho Trang tiên sinh?” Bùi Diễm chôn ở trong gối, rất không xấu hổ: “Ai, em đã bị người ta thao phục, trên giường dưới giường em đều đánh không lại hắn” “Em đánh thắng được ai a?” Bùi Dật cười nhạo tiểu hài nhi, nghe nói có ba mươi triệu fans em tiểu thịt tươi đánh võ a. Đương nhiên, Bùi Nhị gia tuyệt đối không phải hư danh, năm đó là một bậc thầy trong các cuộc thi đấu trường đối kháng, sau khi qua giới điện ảnh kịch liệt bạo lên, Tính khí kiêu ngạo, vượt qua thử thách công phu, thắng được sự ưu ái của Trang Sir, một sắt thép thẳng nam lại có thể bị tiểu bá vương này bẻ cong, cứng rắn bẻ a…… “Người đàn ông của em ở trong căn phòng dưới lầu phải không?” Bùi Dật xoay người xuống giường, “Ca thay em đánh phục hắn, về sau đều là em đè hắn, em tranh cho nữ sĩ Từ Kỳ Thường nhà chúng ta chút khí thế.” “Không được! Bùi Diễm siết hắn lại, đem hắn nhét trở lại ổ chăn, lẩm bẩm “Không được khi dễ Khiếu ca của em, em còn luyến tiếc đè hắn… “ Lôi lôi kéo kéo lại lăn trở về ổ chăn, Bùi Diễm cười nhạo ca hắn: “Anh cũng không tranh một hơi từ Nhị Cữu Cữu a?” Bùi Dật lau đi một chút dấu vết ướt trên khóe mắt: “Anh tranh giành cái gì từ anh ta? Đã nhiều năm đều không có cùng anh ấy ở bên nhau, anh cảm thấy, rất có lỗi với người ta.” “Nhớ thương rồi sao?” “Vẫn luôn nhớ thương.” Lông mi phản chiếu đốm sáng dưới ngọn đèn, Bùi Dật cười, “Anh cũng biết, anh ta vẫn luôn đợi anh.” …… Trang tiên sinh là người bạn trai hoàn toàn chẳng hay biết gì, căn bản không biết con khỉ nhỏ nhà mình đêm nay đi hẹn hò với ai. Diễm diễm chỉ nói một câu “Tôi đi gặp bằng hữu của tôi”, liền trốn đi, để cho hắn ở khách sạn một mình phòng không gối chiếc. Trang Khiếu trước khi ngủ bốn lần nâng tạ, bốn lần gập bụng, hít đất, cuối cùng đi tắm một trận, sạch sẽ một thân mồ hôi. Thời gian còn sớm, có chút tịch mịch, hay là đi quán cà phê ngồi? Mà Chương tổng vẫn luôn biết, rất tàn nhẫn bị nhốt ở trong phòng, nghẹn một thân nóng nảy, cả người từ trên xuống dưới đã sớm lột sạch sẽ, nhưng không ai làm nũng cùng anh ấy, tối nay lại cô đơn khó ngủ. Đọc sách cũng không đọc được, Chương Thiệu Trì một lần nữa ăn mặc chỉnh tề, xuống lầu đi vòng quanh. Trang Khiếu thoải mái mà ra cửa, trên hành lang ấn thang máy. Cửa thép nặng nề của thang máy khách sạn mở ra trước mắt, Ông chủ Chương một thân âu phục giày da khí độ bất phàm đứng trong thang máy. “?!” Hai người đều sững sờ tại chỗ, a… Trang Khiếu rất lịch sự mà gật đầu, đi vào thang máy, tuy nói tính tình cũng không hợp, cũng không thể quay đầu đi được? Chương Thiệu Trì tóm lại cũng đi không được, cũng không thể nhìn thấy Trang Sir liền trực tiếp chui vào trần thang máy bò ra ngoài! “Chương tổng có đi dự liên hoan phim không?” Trang Khiếu hỏi, không biết tại sao con khỉ nhỏ lại ở chỗ lão đại nhà hắn, thật là phiền phức. “Ừm, sẽ đi.” Chương Thiệu Trì lạnh như băng, nghĩ thầm ngươi làm như tôi nguyện ý gặp con khỉ nhỏ? Tôi rõ ràng là đi theo tiểu miêu xinh đẹp tới. “Đi uống một ly được không?” Khuôn mặt xấu xa của Chương tổng hiếm khi chủ động mời, không muốn so đo hiềm khích trước đó, về sau chỉ sợ còn bị ép cúi đầu, đi lấy lòng thân thích của Mèo Hoang Nhỏ. “Tôi không uống rượu.” “…… Hút một điếu thuốc?” Khách sạn cũng có phòng xì gà chuyên dụng và các phòng thuốc lá, tất cả đều là hàng cao cấp của các thương hiệu Trung Mỹ. “Tôi bỏ rồi, vì Diễm Diễm bỏ, hắn dị ứng với thuốc lá.” Trang Khiếu hơi hơi mỉm cười. Lại con mẹ nó tú ân tú ái, thành nghiện a? Có nghiện không?…… Chương Thiệu Trì trong lòng hụt hẫng, anh cũng muốn vì một người bỏ thuóc, nhưng cũng không thể xác định đối phương có quan tâm như anh hay không, muốn lâu dài như anh. Thuốc lá và rượu đều không thể dính, hai vị gia cuối cùng đến quán cà phê ở tầng dưới khách sạn ngồi một tiếng đồng. Đêm hôm khuya khoắt một ly cà phê xuống bụng, mong thành phố này không ngủ đêm, triệt để đừng ngủ. Chương Thiệu Trì đột nhiên đến gần Trang Khiếu, vẻ mặt thần bí: “Trước kia nghe nói qua ba cậu  bị bẫy, bị đại cữu Từ Kỳ Dược của Diễm Diễm hại đến què chân, có chuyện đó……” “Như thế nào?” “Từ Kỳ Dược làm việc không đạo nghĩa, cũng đem việc làm ăn của công ty tôi phá hoại. Hắn sau lại gặp báo ứng, bị người ta đánh một trận, cậu không nghe nói sao?” “Bị ai đánh?” Trang Khiếu thật không biết. “Người của tôi đánh.” Khóe mắt rốt cục toát ra vài phần đắc ý hòa giải, Chương Thiệu Trì thản nhiên cười, “Có một đứa nhỏ vui vẻ giúp tôi trút giận, đem Từ Kỳ Dược hủy đi một cánh tay, tháo rời khớp nằm ở bệnh viện một tháng rưỡi mới đi ra ngoài, hừ ~” Chương tổng bị Bùi nhị gia hình dung là “rối loạn nội tiết nghiêm trọng hơn nữa tiến vào thời kỳ mãn kinh”, quả thật cần một loại an ủi tâm lý cường đại, mới có thể đem nghẹn đến mức đem khẩu khí ác độc bù trở lại. Ở trước mặt Trang Khiếu khoe khoang Mèo Hoang Nhỏ của anh ta thực săn sóc, thực hiếu thuận, lại đặc biệt có năng lực, hương vị sảng khoái và tuyệt vời, hình như là nói thắng Trang Khiếu. Thế nào, so con khỉ nhỏ nhà cậu lợi hại hơn nhiều không? Có những điều tốt đẹp khác mà ông đã không tiết lộ. Vương tử Saleh của vùng Vịnh, người đã trở về nhà, vẫn còn nhớ hắn, nhớ mãi không quên Bởi vì ân cứu mạng của ông chủ Chương và Đội trưởng Bùi, họ nói rằng sẽ mua cho mỗi người một biệt thự có phong cảnh đẹp và sang trọng nhất Abu Dhabi, mời hai người họ mỗi năm qua đi ở lại một tháng, giữ tình nghĩa. Chương Thiệu Trì nói đùa qua điện thoại với Saleh, tôi cùng Đội trưởng Bùi vốn cũng quen biết, người quen cũ, cho nên tiết kiệm cho anh một ít tiền, anh không cần mua hai căn, cho chúng tôi vị trí đắc địa ở Abu Dhabi, mua một căn biệt thự sang trọng nhất, đủ cho hai người rồi. …… Bùi nhị thiếu gia, trên mông mang theo mấy vết đỏ bị bóp ra, từ trong chăn tỉnh lại, vội vàng không kiên nhẫn liền đi tìm Khiếu ca hắn. Hai vợ chồng làm phim hiếm khi được nhàn rỗi xuất cảnh nghỉ phép, vì thế đã cùng nhau đến thành phố cổ La Mã. Nhưng mà nghe nói, ngày hôm đó đi dạo phố mới đi dạo một nửa, giữa trưa, trong buồng vệ sinh của một danh lam thắng cảnh nào đó, bị Trang Khiếu bắt được sơ hở, phát hiện phía sau Bùi Diễm cùng trên đùi trong, vô cùng mập mờ dấu ngón tay Mẹ kiếp, cái này trông rất đẹp. Bùi Diễm còn giải thích không rõ ràng lắm, tối hôm qua đi gặp cái gì bằng hữu, có thể bóp ngươi thành bộ dáng bị người ta ngủ qua? Có một số việc còn muốn thay Đội trưởng Bùi giữ bí mật, chẳng lẽ có thể nói hắn đến La Mã để bí mật gặp gỡ một đặc vụ bí mật của Gestapo? Đến gặp ca ruột của mình, ngủ một đêm trong một căn phòng, có thể ngủ thành bộ dáng lả lơi ong bướm này?! Theo Nhiếp Nghiên cùng Phạm Cao giám thị báo cáo, Bùi nhị thiếu gia ngày đó từ nhà vệ sinh ra đi ra, là bị Trang Sir kẹp ở nách xách ra. Bình thường một người cũng rất cuồng lợi hại, hai chân giống đánh bánh quai chèo dường như chuếnh choáng nhũn ra, khuôn mặt đỏ ửng mê người, cổ nổi lên gân xanh…… Vừa thấy chính là bị chồng trừng phạt. Bởi vì không thành thật giải thích, sư tử đực nổi giận, làm cho hắn hai hiệp, cầu xin mới buông tha …… Đội trưởng Bùi xa xa nhìn thấy hai người kia, ở kênh phun một câu: “Tiểu hỗn đản không biết xấu hổ, thật vô dụng.” Hắn rõ ràng chính là ghen tị, hâm mộ, khi nào mình mới có thể giống Diễm Diễm, không xấu hổ, lại tùy ý yêu một nam nhân, có thể kéo tay, ôm bả vai, quang minh đang đi dưới ánh mặt trời? Bùi Dật không muốn nhìn tư thế ân ái của vợ chồng son kia, quay đầu rời khỏi đại đấu trường, đi đến địa điểm Phạm tiểu chỉ hắn. Vào buổi trưa, thánh đường nguy nga, tiếng chuông rực rỡ, ánh mặt trời chiếu rọi ngọn tháp Gothic. Bùi Dật đi trong bóng mát của con phố khác, người theo dõi của hắn, lại ngoài ý muốn phát hiện Chương tổng từ xe kem ly đi qua. Chương tổng một thân âu phục rất đàng hoàng, giày da, ăn mặc tinh xảo có phẩm chất, trên đường phố giữa trưa người này không ngại nóng, tựa như tỉ mỉ ăn mặc đi gặp tình nhân. Người đàn ông đứng trước chiếc xe kem Gelato của cô gái, không biết phải làm thế nào, và hơi lúng túng khi đọc bảng giá lạ mắt, được viết bằng tiếng Ý. Chương Thiệu Trì nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm: “Vị nào ngon nhất?” Cô gái có làn da khỏe mạnh mỉm cười: “Tiên sinh ông thích vị nào? Dâu tây, xoài, bạc hà, cà phê, chocolate, hạt phỉ, và hương vị phô mai mặn …” “Cà phê, hạt phỉ, hai cái.” Trên đường phố La Mã, Chương tổng mặc trang phục đàng hoàng cầm hai ly kem, trả tiền xong quay đầu lại. Trên những con phố đông đúc, vô số xe đạp và du khách qua lại, cười nói cùng những chùm bóng bay đủ sắc màu trên bầu trời xanh….. Con mèo ngốc mà anh ta nhớ trong lòng, ở đâu? Kem trong tay, mua cho ai? Chương Thiệu Trì đứng bên đường, bình tĩnh nhìn về phía trước, ngàn vạn suy nghĩ bị tiếng ầm ầm của đại phong cầm thánh đường xa xa cuốn sạch, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh trống trơn, và trái tim anh ấy rất rõ ràng. Bảo bối, Nếu em nhớ tôi, muốn gặp tôi, chân trời góc biển em đều có thể bay đến trước mặt tôi; nếu em không muốn gặp, đối diện nhau em cũng có thể làm tôi nhận không ra em. Chính em từ góc tường chuồn ra đây đi…… Kem ly phơi nắng chảy rất nhanh, Chương Thiệu Trì vội vàng liếm một ngụm cà phê. Con mẹ nó, hạt phỉ cũng muốn chảy! Bảo bối, em hôm nay sẽ không ra, phải không. Tiếng đàn của nghệ sĩ violon du dương, những nốt nhạc tròn trịa theo những bức phù điêu gạch đất cùng với đường cong của hành lang, lan truyền khắp nơi xa xôi, tiếng nhạc không dứt bên tai, hỏi lòng người… Bên kia đường, dưới bóng mát của hành lang, Bùi Dật không nói một lời mà nhìn, cực kỳ khó chịu, trong lòng đều muốn xé mở. Hắn đột nhiên từ mặt sau hành lang một bước bước ra. Tiếng còi và tiếng chuông xe đạp ngay lập tức vang lên trên đường phố, bánh xe thắng gấp. Bùi Dật một tay chống đỡ chiếc xe không kịp dừng lại, chân dài nhảy lên nhảy qua đầu xe. Hắn vội vàng chạy như điên, chạy qua một con đường và quảng trường chim bồ câu bay loạn, rốt cục xông vào tầm mắt chờ mong như lửa của một người đàn ông. Hắn thất hồn lạc phách mà chạy đến trước mặt Chương tổng, thở hổn hển, không khỏi phân trần nắm cánh tay, rất hung dữ rất gấp gáp kéo người đến phía sau bụi cây, dưới mái vòm đá. Tránh tầm mắt của người ngoài mới dám nói chuyện. “Kem, là mua cho tôi à?” Bùi Dật nói lời này trong lòng mềm nhũng. Trước đây cũng không phải chưa từng ăn qua, một ly kem, lại để cho hắn nhớ lại hương vị vị tình yêu ban đầu. Chương Thiệu Trì nhìn hắn, em nói đi? Mấy năm nay, tôi cũng chưa bao giờ lái xe cho người khác, chưa từng làm một bữa cơm cho bất cứ ai bên cạnh. Em nghĩ sao? Thân thể Bùi Dật thuận theo, mở miệng cắn đi nửa viên, quai hàm đã bị ướp lạnh. Tham lam, quá lạnh! Kem chảy dính một vòng ở bên môi, giống đại hoa miêu thèm ăn bị bắt. Chương Thiệu Trì cười, trong lòng nóng hừng hực, cúi đầu thuận thế phác thảo đường nét môi Tiểu Bùi tiên sinh, liếm đi mùi vị ngọt ngào đó..