Cảm giác xa lạ đột nhiên trào lên trong lồng ngực, A Bảo giật giật chân trước, muốn thoát khỏi cái ôm này. Thẩm Tuệ Như âm thầm siết chặt năm ngón tay, tóm bàn chân giãy dụa của chú, móng tay trên ngón út lóe ra tia sáng bén ngọt, đâm mạnh vào hàm dưới A Bảo. Bởi vì góc độ nhìn, không ai thấy động tác im lìm này của cô ta. Lớp da mềm của một con chó con bị cắt, máu đỏ tươi lập tức chảy xuống, nhưng bởi vì màu lông nâu đậm khó có thể thấy được. A Bảo kêu đau một tiếng, phản xạ cơ thể muốn cào Thẩm Tuệ Như một phen. Thẩm Tuệ Như hét lên sợ hãi, ném A Bảo văng ra xa. Tên Hoàng đế giả mạo cùng Mạnh Tang Du bật dậy, một người đỡ Thẩm Tuệ Như, một người chạy tới chỗ A Bảo nặng nề rơi xuống. “Ái phi, sao rồi?” Hoàng đế giả nắm bả vai Thẩm Tuệ Như, trong giọng nói tràn đầy sốt ruột. Mạnh Tang Du nhẹ nhàng ôm A Bảo vẫn còn choáng váng vì cú rơi vào trong lòng, nét phẫn nộ lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt vẫn hằng bình tĩnh. “Lương phi, cô sao lại làm thế?” Không để ý có Hoàng thượng ở đây, trong giọng nói của cô tràn đầy sự chất vấn. Tuy rằng phẩm cấp giống nhau, nhưng “đức” lại đứng đầu trong đức – hiền – thục – lương, địa vị của cô vẫn cao hơn Lương phi một nửa, có tư cách chất vấn đối phương. Ánh mắt của nhóm cung phi ngồi xem diễn sáng bừng. Phong thái bức người mạnh mẽ này mới chính là Đức phi! Họ còn tưởng Đức phi đột ngột sửa tính! “Hoàng thượng, con súc sinh này cào thiếp!” Không để mắt đến Mạnh Tang Du, Thẩm Tuệ Như ôm mu bàn tay phải, khóc lóc bi thảm lên án. Hoàng đế giả cẩn thận nâng tay phải Thẩm Tuệ Như nhìn, thấy vết thương màu đỏ đậm bên trên, khuôn mặt tuấn tú hơn người chợt giận dữ. “Đức phi, súc sinh chưa thuần hóa ngươi cũng dám tự tiện đưa tới trước mặt trẫm, ngươi cũng biết tội?” “Thần thiếp biết tội, xin Hoàng thượng trách phạt.” Thấy A Bảo mở hai mắt cào vạt áo mình rên rỉ, lý trí Mạnh Tang Du nhanh chóng quay về, không chút do dự trả lời. Chẳng còn thời gian dây dưa với Hoàng đế này, vết thương của A Bảo quan trọng hơn. “Vậy ngươi mang súc sinh này trở về đi, khi nào dạy dỗ tốt thì trở ra.” Hoàng đế giả mạo phất tay áo, vẻ mặt không kiên nhẫn. Đây là biến thành giam lỏng, lại còn không có thời hạn cụ thể. Trong lòng Mạnh Tang Du hiểu rõ, dưới ánh mắt hả hê khi người khác gặp chuyện của đám phi tần rời đi. Thẩm Tuệ Như xoa xoa vệt màu hồng trên tay phải, âm thầm gật đầu với tên Hoàng đế giả mạo kia. Nếu hỏi người đàn bà nào mà cô hận nhất trong cung cấm này, thì đó không phải là Hoàng hậu, cũng chẳng là Quý phi, mà chính là Mạnh Tang Du. Rõ ràng mình mới là người Thiệu Trạch yêu nhất, nhưng phải im lặng ngồi trong Chung túy cung, trơ mắt nhìn Mạnh Tang Du cướp đi tất cả vinh quang, địa vị quyền lợi cùng yêu thương chiều chuộng vốn thuộc về mình. Ả dựa vào cái gì? Ả có tư cách gì? Thiệu Trạch nói, tất thảy đều vì tốt cho mình, nhưng bản thân mình thật sự sống tốt sao? Mỗi khi thấy Mạnh Tang Du đầy khí thế kia, cô luôn tự hỏi mình như vậy. Nhưng dù không cam lòng, cô cũng không thể ra tay với ả Mạnh Tang Du được. Bởi vì cô biết Thiệu Trạch yêu sự dịu dàng, kiêu ngạo, trong khiết và đơn thuần của mình. Mạnh Tang Du càng phô trương càng ương ngạnh, Thiệu Trạch lại càng áy náy thương tiếc mình nhiều hơn. Như thế, cô chỉ có thể ‘nhẫn’, chỉ có thể im hơi lặng tiếng ẩn mình trong Chung túy cung. Nhưng bây giờ Thiệu Trạch hôn mê, sự nhẫn nại này cũng đã đến giới hạn. Phì một tiếng, Thẩm Tuệ Như nhìn thoáng qua Hoàng đế giả. Y hiểu ý, lấy cớ còn chính vụ phải xử lý, bãi giá đến Càn Thanh Cung, để lại Thẩm Tuệ Như một mình với đám phi tần ân cần đột xuất. Chuyện ngày hôm nay Thẩm Tuệ Như đã sắp xếp để thử Hoàng đế giả như thế nào. Muốn đóng vai một Chu Vũ Đế hoàn hảo, việc đầu tiên đó chính là phải giấu được ánh mắt của đám phi tần hậu cung. Bây giờ xem ra y làm cũng rất ổn. Còn Chu Vũ Đế thật sự bây giờ đang nằm trong lòng Mạnh Tang Du, nếu không có lông đầy người, dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của hắn nhất định sẽ khiến kẻ khác hoài nghi. Hết thảy những gì vừa xảy ra lúc nãy quá nhanh, đến lúc này hắn mới từ từ hiểu được, chính mình đã trở thành công cụ để Tuệ Như đả kích Đức phi. Tình huống này hoàn toàn đảo điên hỗn loạn so với ấn tượng ngày thường của hắn. Tuy rằng Đức phi chưa bao giờ hại đến Tuệ Như, nhưng nói mấy lời chèn ép cũng có, tính tình Tuệ Như kiêu hãnh lạnh lùng, khinh thường việc so đo với Đức phi. Chính sự độ lượng này lại khiến Chu Vũ Đế càng thêm áy náy. Nhưng hôm nay mỗi một hành động của Thẩm Tuệ Như đã tiêu biến ‘áy náy’ của hắn hơn phân nửa. Thì ra nàng cũng sẽ ‘thoại lý hữu thoại’ (trong lời nói có hàm ý khác), cũng sẽ ném đá giấu tay, cũng không từ thủ đoạn hãm hại, chẳng khác gì với đám tần phi kia. Nếu như trong trường hợp bình thường, thấy Tuệ Như có năng lực tự bảo vệ mình, hắn sẽ cảm thấy vui mừng. Nhưng bây giờ đối tượng bị lợi dụng, bị xúc phạm đổi thành chính mình, hắn không có cách nào sinh ra cảm xúc tích cực được. Dưới hàm truyền đến cơn đau thấu, ấn đường Chu Vũ Đế nhíu chặt, lại nghĩ tới gã thế thân kia cứ một hơi là ‘Trẫm’, còn phạt Đức phi bị ‘giam lỏng’, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng biến thành lửa giận lan tràn trên đồng cỏ. Một thứ hàng giả cũng dám động đến người phụ nữ của trẫm, ngày trẫm về lại thân xác cũng chính là ngày chết của ngươi! Hiển nhiên, cơn giận ngập trời kia khiến Chu Vũ Đế quên mất việc Hoàng đế giả ôm Thẩm Tuệ Như. Cán cân trong lòng hắn đang từ từ chếch sang phía chủ nhân mình mà lại không hay biết. Mạnh Tang Du ôm A Bảo, lo lắng không yên quay trở lại Bích tiêu cung, còn chưa vào cửa đã lên tiếng thúc giục cung nhân đi Thái y viện tuyên triệu thái y. “Nương nương, chỉ là bị ngã mà thôi, không cần phải khổ tâm vào những việc không đâu như thế. Hoàng thượng vừa mới cấm cung người vì A Bảo, bây giờ người lại gọi thái y đến cho nó, Hoàng thượng biết được sẽ không vui.” Phùng ma ma lo lắng khuyên can. “A Bảo còn nhỏ, lại bị Lương phi quăng ngã như vậy sẽ có ảnh hưởng bên trong. Thái y đến khám ta mới có thể yên tâm được. Cấm thì cũng đã cấm, Hoàng thượng vui vẻ hay không cũng thế.” Mạnh Tang Du cẩn thận sờ sờ thân thể A Bảo, hàng mày nhíu chặt của cô đầy đau lòng. Nhìn vào đôi mắt phượng ấm áp dịu dàng trước mặt, tâm trạng rối tung của Chu Vũ Đế chậm rãi yên xuống, cảm xúc tiêu cực ứ đầy tim gan phút chốc thành hư không. Chui vào trong lòng cô gái, nơi mềm mại thơm dịu kia không hiểu vì sao hắn chợt an tâm không gì sánh được, đó gần như là cảm giác có tên gọi “chữa lành.” Vẫn là vị thái y lần trước, vội vàng hành lễ xong liền bước nhanh đến A Bảo đang nằm trên ghế mềm chẩn trị. Ba ngày hai lần bị thương, vận mạng của con chó con này quả thật không tốt! Nội tâm thái y cảm thán, lúc kiểm tra càng thêm cẩn thận. “Hồi nương nương, A Bảo không bị nội thương, nhưng hàm dưới bị đồ sắc cắt một vết thương dài khoảng nửa tấc, chỉ cần bôi kim sang dược, năm sáu ngày có thể khỏi.” Thái y khom người hồi bẩm. “Cái gì? Hàm dưới bị cắt?” Mạnh Tang Du nhíu mày, trong giọng nói có kinh ngạc cùng phẫn nộ. Đợi thái y bôi thuốc tốt nhất cho A Bảo, rồi lại nhìn cái cổ trơ trọi không cọng lông, cô đau lòng muốn chết, hôn đỉnh đầu A Bảo mãi, nỉ non thì thầm, “Chị chỉ biết A Bảo không vô cớ tấn công người ta, thì ra là Lương phi giở trò ma mãnh! Ghê tởm!” Lẩm bẩm xong, dường như nhớ tới điều gì đó, trên mặt cô lại hiện ra biểu cảm bất đắc dĩ. Nếu là kẻ khác, nhất định cô phải lấy lại công bằng cho A Bảo, nhưng người này là Thẩm Tuệ Như, đành bất lực. “Bình thường Lương phi im hơi lặng tiếng, không thể tưởng tượng được đúng là người như thế!” Phùng ma ma căm giận mở miệng, “Nương nương, người chẳng liên quan gì tới nàng ta, tại sao nàng ta đột nhiên nhắm vào người?” “Không liên quan gì? Bà đã quên rồi sao? Nửa năm trước anh trai đánh huynh trưởng ruột của Lương phi trọng thương, còn phá đi tướng mạo, thù này quá lớn, cô ta không nhằm vào ta mới là lạ.” Mạnh Tang Du thở dài, xoa xoa ấn đường, đây là khổ tâm riêng của cô. Thật ra bên trong còn có nguyên nhân khác, chỉ là cô không tiện nói cho Phùng ma ma biết. Phùng ma ma là người không biết giấu chuyện, để bà biết nhiều không tốt. Thì ra còn có chuyện như vậy, suýt chút nữa trẫm cũng quên! Thấy Đức phi lộ vẻ mỏi mệt, Chu Vũ Đế lại càng thêm chán ghét vị huynh trưởng chẳng thấy tiến bộ của người kia. Mạnh Tang Du buông bàn tay đang bóp ấn đường xuống, lo lắng bổ sung, “Bây giờ Thẩm thái sư đã trở về triều, nắm quyền cao chức trọng, mọi người đều tránh xa Lương phi một chút cho ta, đừng nghĩ đến việc chống đối.” Đề cập đến vị ca ca phong lưu của chủ tử, Phùng ma ma cũng hết cách. Bà thở dài, nhỏ giọng nhắc, “Năm đó Hoàng thượng có thể thuận lợi đăng cơ, Thẩm thái sư là công thần lớn nhất, nhiều người đều cho rằng họ Thẩm có thể một bước lên trời, nhưng Thẩm thái sư đột nhiên dâng lên tấu sớ, bỏ đi mọi chức vụ có được. Ông ta là người không màng danh lợi, sao bỗng nhiên trở về triều đình?” “Hoàng thượng trọng thương tĩnh dưỡng, không thể tin được ai, tất nhiên y phải quay về. Huống hồ cho dù lần này không trở về, y cũng sẽ tìm cơ hội khác nắm lại quyền lực trong tay. Ma ma, bà thực sự cho rằng Thẩm thái sư là người đạo đức tốt, không màng danh lợi sao? Sai lầm rồi! Bá quan văn võ trong cả triều này, xét về tâm cơ lòng dạ, ai có thể đấu với y được?” Mạnh Tang Du cười nhạo, vỗ về bộ lông mềm mại của A Bảo. Chu Vũ Đế thốt nhiên mở hai mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn vào cô. Hắn cũng muốn xem, đối với Thái sư luôn trung thành và tận tâm, không quan tâm danh lợi, Mạnh Tang Du dựa vào cái gì để nói như vậy. Không ai nhận thấy được ánh mắt hừng hực dị thường của A Bảo, Mạnh Tang Du tiếp lời, “Không màng danh lợi, say mê núi sông, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn lấy lùi làm tiến của Thái sư mà thôi. Năm đó nếu y không từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, quyền thế họ Thẩm nhất định vượt qua mẫu tộc Hoàng hậu, một bước nhảy vọt trở thành danh gia vọng tộc đứng đầu Đại Chu. Nhưng mọi người xem, dòng họ nhà Hoàng hậu đã từng là danh gia vọng tộc đứng đầu Đại Chu, kết quả như thế nào? Còn không phải là ‘công cao cái chủ’ (nhiều công trạng lấn lướt người trên), bị Hoàng thượng nghi kị chèn ép, cho đến bây giờ vẫn chưa gượng dậy nổi? Từ lâu y đã liệu được tâm tư Hoàng thượng, dùng quyền lực đổi lấy sự tín nhiệm của Hoàng thượng, cũng trải cho họ Thẩm một con đường công danh. Nếu như anh trai của Lương phi không bị biến dạng, kỳ thi Hương năm nay sẽ có thể ra làm quan, vì bù đắp cho họ Thẩm, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng cho gã một tương lai rộng mở, chuyện họ Thẩm hưng thịnh chỉ là vấn đề sớm muộn. Nhưng đáng tiếc một điều, vận số gã thật sự không tốt, ngay thời khắc quan trọng lại gặp phải anh trai ta, còn bị đánh cho phá tướng, từ đó không còn đường làm quan. Thế hệ họ Thẩm thời này không có người tài, đường hưng thịnh của bọn họ cũng bị chặt đứt. Thẩm thái sư sao có thể chấp nhận kết quả như vậy, tất nhiên phải đích thân ra tay. Chẳng lẽ các ngươi không chú ý tới sao? Bắt đầu từ nửa năm trước, Thẩm thái sư không đi xa, luôn an cư tại kinh thành, lại thường xuyên tiến cung gặp mặt Hoàng thượng, gây dựng cảm tình, chính là lót đường để một lần nữa xuất đầu lộ diện. Cũng vì thế, Lương phi gạt bỏ khiêm tốn, liên tục chủ động. Hoàng tự (con nối ngôi của vua) cùng ‘thánh sủng’ chính là hy vọng xoay chuyển tình thế của họ Thẩm, họ phải đoạt lấy bằng được, hôm nay chỉ coi như mới bắt đầu thôi. Thù oán giữa hai nhà Mạnh, Thẩm quá sâu, bây giờ chúng ta nhất định phải cẩn thận, không thể đi nhầm nửa bước, tất cả hãy nhớ cho kỹ!” Đám người Phùng ma ma rùng mình, vội vàng vâng mệnh. Chu Vũ Đế há hốc miệng, biểu cảm khó nén khiếp sợ. Trong nửa năm này, quả thật Thái sư thường tiến cung cầu kiến, đàm luận triều chính với mình. Bắt đầu từ nửa năm trước, thái độ của Tuệ Như cũng khác thường hơn hẳn, đặc biệt quyến luyến quan tâm. Bởi vì tin cậy Thái sư cùng tình cảm với Tuệ Như, hắn chưa bao giờ nghĩ nhiều sang chuyện khác, nhưng từng chữ từng lời của Mạnh Tang Du rất sắc bén, lại có lí có căn cứ, hắn muốn phản bác cũng không tìm được câu nói thích hợp nào. Chỉ cần vừa nghĩ đến lòng trung thành của Thái sư và tình yêu của Tuệ Như trộn lẫn trong ham muốn toan tính thiệt hơn này, hắn không thể thích ứng được. Quyết định muốn liên lạc với Tuệ Như cũng bắt đầu dao động. Cơn đau đớn quặn thắt trong lồng ngực, Chu Vũ Đế không có chỗ trút giận, cắn một miếng lên ngón tay Mạnh Tang Du, dùng răng nanh nghiến thật mạnh. Cô gái này rất trí tuệ, rất uyên thâm! Hắn không muốn nghĩ nhiều, không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng cô ấy cứ phá vỡ từng lớp từng tầng sự thật, rất đáng giận! Khoan đã! Cô ấy có thể nhìn thấy rõ tình cảnh mẫu tộc Hoàng hậu, họ Lý, họ Thẩm, không thể nào không thấy rõ tình hình của họ Mạnh! Chẳng lẽ, chẳng lẽ, cái gì cô ấy cũng rõ ràng, chỉ là cho dù thông suốt cũng phải giả bộ hồ đồ sao? Nghĩ tới khả năng này, phẫn nộ cùng hậm hực trong lòng Chu Vũ Đế tiêu tan tức thì, lại bị cơn chột dạ nặng nề thay thế. Răng của chó con vẫn chưa mọc dài, khi cắn người cũng không gây quá nhiều đau đớn. Mạnh Tang Du còn nghĩ A Bảo đang muốn chơi đùa với mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ hai lần trên lưỡi chú, yêu chiều trách mắng, “Nghịch ngợm!” Trong chột dạ, Chu Vũ Đế phản xạ theo bản năng, muốn vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, mặc dù không tập trung lắm nhưng cũng có thể coi là được. Bất tri bất giác, hắn đã đặt một chân trên con đường ‘trung khuyển’ không lối về.