"Nếu ngươi thật sự có thể cứu Ngũ hoàng huynh..., thì cứu nhanh đi! Ngươi là thầy thuốc, làm sao có thể tổn hại tính mạng của người khác?" Lăng Dạ Phong nóng vội nói. Ly Yên chau mày, lấy ra một viên thuốc, nói một cách sâu xa: "Ăn nó ta liền cứu." Trong mắt Lăng Dạ Phong giống như đang đấu tranh điều gì đó, do dự thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự có thể cứu Ngũ hoàng huynh?" Ly Yên khẽ cười một tiếng: "Ngươi sợ cái gì? Không chết được đâu, yên tâm đi, độc của hắn ta có thể giải." Đáy mắt Lăng Dạ Phong hiện lên một tia sáng phức tạp, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước. Hắn cắn răng một cái, nói: "Được, là ngươi nói đó nha." Bộ dáng của hắn giống như chịu chết nuốt thuốc, bên cạnh, Lăng Dạ Vũ không có bất kỳ phản ứng gì, chẳng qua là ánh mắt nhu tình nhìn Ly Yên, hắn tin tưởng nàng sẽ không hại người thân của hắn. "Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi, ta sẽ cứu Lăng Dạ Nặc." Ly Yên nhàn nhạt liếc mắt, giống như không kiên nhẫn. Lăng Dạ Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài. "Sư tỷ ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ca ca huynh đưa sư tỷ đi đi." Ly Yên ngẩng đầu lên nói. "Ừ!" Mộc Hi Ngôn gật đầu đỡ Lạc Y Cầm đi ra ngoài. Ly Yên nhìn Lăng Dạ Vũ còn đang đứng ở bên cạnh, hắn vẫn đang cười một cách ôn nhu nhìn nàng. "Sao còn chưa đi?" Nàng nhíu mày hỏi. "Ta muốn đi cùng nàng!" Khóe miệng cười cười, Lăng Dạ Vũ nói giống như đó là việc đương nhiên. Ly Yên thở dài: "Ta không cần ngươi phụng bồi, ngươi mau đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi." Vừa nói xong, nàng cảm giác một chút máu tanh tràn lên khoang miệng, cố gắng che giấu, để cho hắn không phát hiện ra sự khác thường. "Vậy được rồi! Nghỉ ngơi cho tốt ta sẽ trở lại thăm nàng sau." Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, hất tóc nói. Nhìn thấy hắn vừa rời đi, Ly Yên vội vàng đi lên phía trước đóng cửa, một ngụm máu tươi phun ra, như bông hoa nở trên mặt đất, chói mắt xinh đẹp diễm lệ. Nàng lấy ra ngân châm, phong bế lại một ít huyệt đạo, cố gắng kìm chế thương thế của mình. Độc của Lăng Dạ Nặc cần "Điệp Vũ mạn tuyết" và phương pháp châm cứu bí truyền của nàng, chẳng qua là bây giờ thương thế của mình rất nghiêm trọng, nếu cứ cố gắng giúp hắn giải độc, chỉ sợ tính mạng của nàng sẽ gặp nguy hiểm. Ly Yên mân mê môi nghĩ ngợi một chút, dù sao cũng chỉ là dùng nội lực một lần mà thôi, chắc không có vấn đề gì. Lăng Dạ Nặc là hoàng huynh của Lăng Dạ Vũ, nàng không muốn thấy hắn thất vọng, cũng không hiểu vì sao nàng lại như vậy. Ngày hôm sau, Ly Yên kỳ tích dậy từ rất sớm, rửa mặt rồi trực tiếp đến Ngũ Vương Phủ. "Ta đến xem bệnh cho Vương gia của các ngươi". Ly Yên che lại khuôn mặt đứng ở cửa, nhàn nhạt nói với các thị vệ. "Ngươi? Xem bệnh? Cô nương, người lấy lý do này không phải là quá gượng ép đi?" Một người thị vệ cười nhạo một tiếng, khinh thường nói,  lại đang nghĩ xem là cái nữ tử nào muốn trèo lên giường của Vương gia đây. "Ngươi chỉ cần đi thông báo một tiếng." Lạnh lùng phun ra một câu, quét một ánh mắt rét lạnh về phía thị vệ kia. Thị vệ run run, khí thế thật bén nhọn, loại khí thế này hắn chỉ từng thấy ở Vũ Vương gia, liền không tự chủ được gật gật đầu đi vào thông báo. Sau một lúc lâu, một bạch y nam tử nhẹ nhàng đi ra, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhưng không che giấu nổi khuôn mặt tái nhợt, phong thái đều giống như thần tiên giáng trần. Lăng Dạ Nặc nhẹ nhàng nói: "Cô nương, ngươi đến chữa bệnh cho ta?" "Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Để ta đi vào." Ly Yên sốt ruột túm chặt Lăng Dạ Nặc bước vào, không để ý đến ánh mắt khác thường của thị vệ, Mà Lăng Dạ bởi vì quá kinh ngạc mà chưa kịp phản ứng. "Cô nương, ngươi muốn làm gì?" Lăng Dạ Nặc bị bắt ném lên giường mới phục hồi tinh thần, cảnh giác hỏi. Không thể trách hắn cảnh giác như vậy, bởi vì Ly Yên thật sự quá mức thô bạo. "Cởi quần áo ra." Ly Yên không kiên nhẫn nói, hoàn toàn không để ý những lời này ở nếu người khác nghe là có ý tứ gì. "Cởi áo?" Lăng Dạ Nặc kinh ngạc nhìn nàng, "Cô nương, ngươi, ngươi không cần như vậy đi?" "Ít nói lời vô ích, mau cởi, bằng không ta giúp ngươi." Ly Yên nhíu mày quát, nàng rất tức giận, nhưng xem ra Lăng Dạ Nặc vẫn còn chưa hỏi đủ.