Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn

Chương 42 : ngủ cùng giường chung gối suốt cả đêm

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên bóng dáng của hai thân thể đang ôm nhau trên giường. Lạc Tích Tuyết lật người, vô ý thức duỗi lưng một cái, lại sờ bên cạnh một cái cô cảm thấy có gì đó rất ấm áp, là quản gia Ngô mới đổi cho cô một cái gối ôm mới sao. Đôi mắt mông lung còn hơn buồn ngủ của cô mở ra, lúc này mới phát hiện thứ cô đang sờ là lồng ngực của một ngừoi đàn ông, mà theo lồng ngực của hắn tầm mắt của cô di chuyển lên trên. "A a a...................." Cô phát ra một tiếng la thất thanh, mắt mở to hết cỡ, thiếu chút nữa làm cô té xuống giường rồi. Lạc Thiên Uy, sao hắn lại ngủ trong phòng của cô?Mà càng làm cho cô không thể tin được là bọn họ còn ôm nhau ngủ trên cùng một giường, hai người bọn họ cứ như vậy ôm nhau suốt đêm sao. Mắt Lạc Tích Tuyết trừng thật to, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ, việc này làm cho cô nghĩ đến hôm cô ở khách sạn cùng Lãnh Khinh xảy ra chuyện ấy. Nhưng ít ra Lãnh Khinh là người xa lạ, cùng lắm là cô thất thân mà thôi, nhưng Lạc Thiên Uy thì không như thế. Hắn là em trai của cô, hai người bọn họ nằm ngủ chung còn ra thể thống gì nữa. Lạc Tích Tuyết cơ hồ không dám nghĩ đến hậu quả, sắc mặt trắng bệch một hồi, hít thở sâu, đẩy mạnh Lạc Thiên Uy bên cạnh. "Lạc Thiên Uy, em tỉnh dậy cho chị, làm sao em lại ở trong này?" "Chớ quấy rầy, quản gia Ngô hôm nay tôi đựoc nghỉ phép" Lạc Thiên Uy trẻ con nói, lật người kéo lấy chân cô làm cái gối đầu, tiếp tục thoải mái ngủ "Lạc Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết tức giận vô cùng, hung hăng lấy cái gối đập vào hắn:"Lạc Thiên Uy, em đứng dậy cho tôi, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở trong phòng của chị?" Cô tức giận chất vấn, lồng ngực phập phồng, thật là buồn cười, tỉnh dậy liền thấy em trai bò lên giừong của cô, hắn hôm qua làm gì nhất định phải cho cô một lời giải thích thỏa đáng, không thì hắn không xong đâu. "Đau" Lạc Thiên Uy cuối cùng cũng tỉnh dây, tròng mắt ủa hắn trong suốt, không giống như người vừa mới tỉnh dậy, biết mà còn hỏi:"Chị, sao chị lại ở trong phòng của em" "Phòng của em?" Lạc Tích Tuyết hơi nhíu nhíu mày,tức giạn trừng mắt liếc hắn một cái:"Cầu xin em rõ ràng một chút, đây là phòng của chị" "Phòng của chị? Tại sao em lại ở trong phòng của chị? Còn nằm ở trên giường của chị nữa?" Lạc Thiên Uy chớp chớp đôi mắt đẹp, nở một nụ cười mờ ám, quái dị. Lạc Tích Tuyết im lặng liếc mắt nhìn hắn:"Chị làm sao biết đựoc?Chị cũng đang muốn hỏi em đây?" Em trai cô nói vậy là có ý gì? Chằng lẽ là hôm qua cô mộng du đem em trai về phòng của cô sao? "Em không biết" Lạc Thiên Uy sờ sờ cái ót, đột nhiên đem Lạc Tích Tuyết vây vào trong ngực, lật người một cái đem cô đặt dưới thân, cô dứoi hắn trên, nói:"Có phải chị thích em hay không, tối hôm qua lẻn vào phòng em ôm em tới đây?" "Chị..."Lạc Tích Tuyết khóc không ra nươc mắt, lời biện bach cũng có vẻ vô lực:"Làm sao có thể như vậy đựoc?" "Hai đứa dang làm gì đó?" Đột nhiên, ở cửa truyền đến âm thanh lạnh lẽo, tựa hồ còn ẩn chứa cỗ tức giận khổng lồ, cắt đứt đối thoại của hai chị em. Lạc Tích Tuyết ngước mắt nhìn sang, nhất thời chấn động, trên sống lưng mồ hôi lạnh chảy xuống. Cha!!!