Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn
Chương 287 : hai người đàn ông quyết đấu
Lãnh Khinh Cuồng thuận thế ôm lấy cô, còn chưa kịp buông tay.
Lại nghe một tiếng rống giận trầm thấp: "Các người đang làm gì thế?"
Trong mắt Lạc Thiên Uy như kết hơi sương, anh đi tới, ngăn trước mặt của Lãnh Khinh Cuồng, đem Lạc Tích Tuyết kéo vào thân thể mình.
Lạc Tích Tuyết khẩn trương lôi vạt áo Lạc Thiên Uy, đôi đôi mắt hoảng hốt.
"Cô ấy sao thế?" Lãnh Khinh Cuồng hình như nhìn ra sự khác thường trong mắt Lạc Tích Tuyết, lo lắng cau mày.
"Cậu còn dám hỏi?" Lạc Thiên Uy giận không kềm được, dùng tay còn lại níu lấy cổ áo của Lãnh Khinh Cuồng "Đều là do cậu ban tặng, cậu còn mặt mũi đến tìm cô ấy sao?"
"Tôi chỉ là muốn biết, hiện tại cô ấy có có hạnh phúc hay không, nếu như anh không thể mang cho nàng hạnh phúc, tô nhất định sẽ mang cô ấy đi!" Lãnh Khinh Cuồng cắn răng, trong mắt một mảnh băng lạnh.
"Cậu không có tư cách xen vào việc của cô ấy, càng không có tư cách nói lời như vậy, cô ấy là vợ của tôi, tôi tự nhiên sẽ chăm sóc cho cô ấy như thế nào, về phần cậu, tôi nể mặt của Băng Băng nên không truy cứu, đã xem như nhân từ nhất rồi!" Lạc Thiên Uy khí thế mạnh mẽ, ẩn nhận tột độ
Lãnh Khinh Cuồng chỉ cười lạnh, không yếu thế chút nào, nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy: "Có lẽ tôi làm cô ấy thương tổn, nên chẳng có tư cách yêu cô ấy nữa, nhưng Lạc Thiên Uy, anh tự hỏi lòng mình xem, anh có tư cách sao? So với tôi chỉ khiến cô ấy chịu chút tổn thương, anh thì hơn tôi à, khiến cô ấy chịu vô vàng tổn thương?"
Sắc mặt Lạc Thiên Uy hơi chậm lại, giọng nói lạnh lùng, lại lộ ra một tia khinh thường rất có uy lực: "Người phụ nữ của tôi phải do tôi chăm sóc, Tích Tuyết là người yêu của tôi, dĩ nhiên đi cùng với tôi là hạnh phúc nhất, cậu đừng nghĩ đến việc tranh giành người phụ nữ của tôi, cậu quá non nớt rồi! Tôi cảnh cáo cậu, cút ngay đi nơi khác, đừng để cho tôi phải động thủ! !"
"Lạc Thiên Uy, anh đừng quá càn rỡ, anh cho anh cùng chút thủ đoạn là có thể che trời, hô mưa gọi gió sao, nhưng anh phải suy nghĩ một chút, bây giờ thế lực của tôi cũng không yếu, huống chi cho tới bây giờ tôi đều không sợ sự uy hiếp của anh, tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc Lạc Tích Tuyết chọn anh, nhưng nếu anh còn dám đối sự với cô ấy như thế, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực, không lưu tình mà đoạt cô ấy về! Tôi nói được là làm được! Trừ phi Lạc Tích Tuyết tâm cam tình nguyện tiếp nhận anh, nếu không, anh cũng không buông tay!" Lãnh Khinh Cuồng nắm lấy cổ áo của Lạc Thiên Uy, kiên định mà cố chấp nói ra.
"Cậu dám!! Lãnh Khinh Cuồng, chú ý lời nói của cậu, cô ấy là vợ của tôi, đứa bé là con của tôi, tôi tự có cách đối xử tốt với bọn họ, về điểm này, không cần cậu quan tâm!" Lạc Thiên Uy khinh thường liếc nhìn Lãnh Khinh Cuồng một cái, cau mày lại. Anh chưa tìm ra lối đi, anh ta lại chạy tới dạy dỗ anh? Anh ta cho rằng anh ta là ai?
Lãnh Khinh Cuồng lạnh lùng cắt đứt anh: "Lạc Thiên Uy, muốn tôi an tâm mà dễ dàng như thế sao? Tôi cấp cho anh một kỳ hạn, nếu như anh vẫn không có cách nào để cho Lạc Tích Tuyết cam tâm tình nguyện tiếp nhận anh, như vậy, từ đó, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cô ấy nữa! Vô luận là Tích Tuyết hay Băng Băng, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với anh, tôi sẽ dẫn bọn họ rời khỏi đây!"
"Đáng chết, Cậu dám đặt yêu cầu cho tôi? Người kia là vợ của tôi, cậu hại cô ấy tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu lại đến đây dạy dỗ tôi là sao?" Lạc Thiên Uy nhất thời nổi đóa, hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng mà ra quyền, ngay sau đó lại đá thêm một cước.
Lỗ mũi Lãnh Khinh Cuồng đã chảy máu, nhưng anh dũng không chịu thua, hung hăng đánh một cú vào người của Lạc Thiên Uy.
Hai người đàn ông đánh lẫn nhau tạo thành một trận hỗn chiến.
Lạc Thiên Uy đỡ lấy quyền của Lãnh Khinh Cuồng, đảo mắt đã đem quyền kia của Lãnh Khinh Cuồng ném đi.
Lãnh Khinh Cuồng lui về phía sau hai bước, còn chưa đứng vững, Lạc Thiên Uy đã giơ chân lên, đá một cước vào ngực của Lãnh Khinh Cuồng.
Chỉ nghe "Cạch" một tiếng, Lãnh Khinh Cuồng ngã về phía sau, đụng ngay cái ghế.
Lạc Thiên Uy tiến lên, nhấc chân dừng lại đá mạnh vào người anh.
Lãnh Khinh Cuồng bị đá một cái, chợt sờ tới tay ghế, lập tức chộp lấy cái ghế, bắt đầu phản kích Lạc Thiên Uy.
Anh vung ghế lên, Lạc Thiên Uy lui về phía sau một bước.
Lãnh Khinh Cuồng chợt đem cái ghế hướng về phía Lạc Thiên Uy đập một cái.
Lạc Tích Tuyết sợ hãi thét lên "A" một tiếng kêu rồi chạy vọt ra ngoài, sững sờ ngay tại chỗ.
Nhưng tiếng thét của cô chẳng che giấu được tiếng vụng vỡ.
Hai người đàn ông đang đánh nhau, cũng không có quan tâm đến cô.
Chỉ trong nháy mắt, Lạc Thiên Uy đã lưu loát bay lên đá một cước, khiến chiếc ghế văng ra xa
Trên ghế nện nện vào tường, “rầm rầm….” bể tan nát.
Mảnh vụn đầy đất, hai người đánh nhau khiến vô số mảnh vụn vỡ ra
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy đầu mình trở nên hỗn loạn, vô số hình ảnh thoáng qua, níu chặt lòng của cô, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, những mảnh vụn kia như đầu của cô tét ra.
Cuối cùng, cô hỏng mất! ! !
Không thể nhịn được nữa, thét lên: "A, cứu mạng, cứu mạng!"
Nghe được tiếng thét của cô, hai người đàn ông này cũng dừng động tác lại, bọn họ đồng thời hướng phía Lạc Tích Tuyết, nhất thời bị dọa đến đến hồn bay phách tán.
Chỉ thấy Lạc Tích Tuyết chẳng biết đã chạy đến bệ cửa sổ từ khi nào, cô mở cửa sổ ra, bước một chân ra ngoài
"Đừng!"
"Đừng!"
Hai giọng nói đồng loạt thét lên.
Lạc Tích Tuyết đưa đôi mắt hoảng sợ nhìn hai người, trong lòng run rẩy: "Các người đừng tới! Cứu mạng!"
"Tích Tuyết, em xuống đây đi, đứng ở chỗ đó rất nguy hiểm!" Lãnh khinh Cuồng nóng nảy nhìn cô, rồi lại đưa tay ra.
Nhưng Lạc Tích Tuyết lại lùi về sau.
Mắt thấy cô sẽ phải thối lui khỏi bể cửa sổ, Lạc Thiên Uy hít vào một hơi, vội vàng nói: "Tích Tuyết, tụi anh không đánh nữa, anh trở lại đi, tụi anh sẽ chăm sóc em!"
Nói xong, anh chủ động dắt tay Lãnh Khinh Cuồng, biểu diễn cho Lạc Tích Tuyết nhìn.
Lãnh Khinh Cuồng cũng phản ứng kịp, nhất định là điều bọn họ làm đã hù dọa Tích Tuyết rồi, anh lập tức phối hợp với Lạc Thiên Uy.
Nhìn hai người đàn ông này không hề nữa đánh nhau, giống như là vui vẻ làm bạn, lòng của Lạc Tích Tuyết từ từ ấm lên.
Chỉ là cô vẫn không thèm đi đến, chỉ là thận trọng quan sát hai người.
"Tích Tuyết, tới đây, tới bên cạnh anh!"
Hai người đàn ông này đồng thời đưa tay ra trước mặt cô.
Nhưng cô lại không biết nên dắt tay người nào.
Cô đối với cả hai người là có yêu có hận, bọn họ cũng tổn thương cô, trong lòng cô biết mình chẳng thể tin tưởng bất cứ ai.
Cô không có cảm giác an toàn, như thế một đứa bé chẳng có chút lực kháng cự.
Cô đã từng cho là Lạc Thiên Uy phản bội mình, Lãnh Khinh Cuồng sẽ cho cô cảm giác an toàn, nhưng cuối cùng phát hiện, anh cũng là một ác ma giống Lạc Thiên Uy.
Đàn ông đều giống nhau, không chiếm được, sẽ phá hủy nó!
Lựa chọn người nào, cũng đều là địa ngục.
Cho nên anh khẩn trương, sợ, run rẩy và kháng cự
Nhưng bọn họ lại ép sát, đến gần, lo lắng, gấp gáp
Cho đến khi một đứa bé khóc ngất lên: "Mẹ, hu hu, cha"
Là Băng Băng, bé đang đứng phía sau lưng Bùi Địch, hai đứa bé sợ đến choáng váng đầu óc.
Mới vừa rồi Lạc Thiên Uy và Lãnh Khinh Cuồng đánh nhau vô cùng điên cuồng, vốn là Lạc Tích Tuyết có bệnh dễ bị sợ hãi, hai đứa bé cũng bị khiếp sợ.
Băng Băng bất chấp tất cả vọt tới bên người Lạc Tích Tuyết, mẹ sợ, bé cũng rất sợ hãi. Ồ ồ, ba thật là đáng sợ! Như thể một hung thần muốn ăn thịt người vậy!
"Băng Băng, em về đây!" Bùi Địch vội vàng xông tới, chỉ sợ em gái sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Băng Băng không biết làm sao, đột nhiên bị Lạc Tích Tuyết bắt lấy, hai mẹ con cùng nhau rơi xuống …..
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
51 chương
98 chương
11 chương
2 chương
126 chương