Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn
Chương 283 : đời sống thực vật
Editor: Trâm Trần
Lúc này Lãnh Khinh Cuồng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất lý trí, căn bản không nghe lọt bất cứ lời nói nào của cô, chỉ muốn hoàn toàn đoạt lấy người con gái trước mặt này.
Hắn đang trong cơ thể cô ra sức chạy nước rút, hoàn toàn không chút thương tiếc nào.
Lạc Tích Tuyết không chịu được kêu to: "A đau quá anh dừng tay! Anh dừng tay!"
Trên tâm lý e ngại cộng thêm thân thể đau đớn, đồng thời đả kích đánh thẳng vào suy nghĩ của cô, cô quả thật bị hắn ép điên rồi.
"Thế nào, bây giờ đối với tôi còn lạnh nhạt như vậy không? Hướng về phía Lạc Thiên Uy, em liền nhiệt tình như lửa không phải sao?”
Lạc Tích Tuyết sợ giùng giằng, cố gắng muốn cùng hắn giữ vững khoảng cách an toàn, vội vàng gào lên: "Buông tôi ra, Lãnh Khinh Cuồng không cần"
"Không tới phiên em nói không cần! ! !" Lãnh Khinh Cuồng âm lãnh cắt đứt tiếng cầu xin của cô, trong con ngươi một mảnh thô bạo.
Hắn vươn tay, nắm lấy cằm của cô, hung hăng hôn lên khóe môi đang không ngừng cầu xin của cô.
Hắn không chút thương tiếc Đại dung lực cắn cánh môi anh đào của cô, cho đến khi nơi đó vừa đỏ vừa sưng, Lạc Tích Tuyết khổ sở rên rỉ, cũng không còn sức để tránh né.
Cô càng giãy giụa càng khiến trái tim hắn như có cây kim đâm vào, bàn tay to của hắn theo xương quai xanh xinh đẹp của cô chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở trước ngực, hắn dùng lực vuốt ve, muốn có được chút phản ứng của cô.
Nhưng là, hắn thất vọng, Lạc Tích Tuyết cắn chặt môi, chết cũng không chịu để cho hắn xâm phạm hạ nhục cô.
Cô không cách nào khống chế thân thể của mình, ít nhất còn có một tia lý trí cuối cùng, cô không biết, mình có thể kiên trì tới khi nào, nước mắt rốt cuộc khống chế không được rơi xuống ——
Lãnh Khinh Cuồng, hắn tại sao đối với cô như thế? Sự dịu dàng chăm sóc trước kia giờ đi nơi nào? Hắn bây giờ trở nên tàn nhẫn vô tình, đây là hắn sao? Lãnh Khinh Cuồng như vậy thật đáng sợ!
Lòng của cô lạnh dần, từ từ cô không phản kháng nữa, cứng ngắc duỗi thẳng thân thể, mặc cho tay của hắn tùy ý chiếm đoạt cùng xâm nhập.
"Em ở dưới người hắn, cũng cứng ngắc như vậy sao, một chút phản ứng cũng không có, như một cái xác chết? Tôi đối với em không đủ thỏa mãn để nâng lên nhiệt tình của em sao?"
Hô hấp nóng rực của hắn vang lên ở bên tai cô.
Vừa nói xong, bàn tay to của hắn đã nắm trước ngực mềm mại của cô, dùng sức đè xuống. Lạc Tích Tuyết bị đau khẽ hô, lại kiên cường không chịu nghênh hợp hắn, hắn căn bản là coi cô như một thứ đồ chơi, phát tiết công cụ!
Lạc Tích Tuyết không nói lời nào, đôi môi cắn đến chảy máu, bị Lãnh Khinh Cuồng trong lúc vô tình liếm đến.
Hắn hung ác ở trên người cô gặm cắn, ở trên vai cô, để lại ấn ký thuộc về mình——
"Cầu xin tôi, tôi sẽ nhẹ một chút! !" Lãnh Khinh Cuồng giọng nói chậm lại, nhưng hơi thở lạnh lẽo lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Không —— ngươi chết cái ý niệm này đi, Lãnh Khinh Cuồng, tôi chưa bao giờ biết anh là một kẻ biến thái như vậy! !"
"Cái em không biết vẫn còn rất nhiều —— tôi từ từ sẽ để cho em biết, em đã không chủ động, không thể làm gì khác hơn là tôi tự tới vậy"
Hắn nâng thân thể của cô lên, từ phía sau hung hăng đâm vào, một hồi như tê liệt đau nhức truyền đến, Lạc Tích Tuyết âm thanh run rẩy sợ hãi kêu, nhưng mà lại không làm nên chuyện gì.
Cơn ác mộng y hệt trong quá khứ xẹt qua trong đầu cô, cô không hiểu tại sao đàn ông luôn thích sử dụng sức mạnh, rõ ràng cô không muốn, nhưng tại sao không có ai chịu nghe ý kiến của cô.
Trước kia Lạc Thiên Uy là như thế này, hiện tại Lãnh Khinh Cuồng cũng như vậy, cô cực kỳ chán ghét loại cảm giác này.
Chẳng lẽ đàn ông trời sanh chỉ biết lợi dụng thân thể của mình, cưỡng bách phụ nữ sao?
Đàn ông thì ra đều giống nhau , trong xương trời sanh tính thích chinh phục phụ nữ, cho dù bề ngoài ngụy trang rất tốt, nội tâm vẫn như vậy .
Đau đớn đã làm cô không cách nào hô hấp, Lạc Tích Tuyết chỉ có thể cố nén phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ, cô muốn trốn tránh, nhưng là, thế nào cũng không tránh thoát được hắn.
Mỗi một cái tiến quân thần tốc đều làm cô đau đến tê tâm liệt phế, cô bị hắn vững vàng kiềm chế dưới thân nói gì đều không thể đẩy hắn ra, cường ngạnh tiến công thân thể.
Lệ, chảy khô, Lạc Tích Tuyết, thanh âm khàn khàn, đau đến không có một chút hơi sức nào, nhưng Lãnh Khinh Cuồng như cũ không chịu buông tha cô, cơ ngực bền chắc chảy xuống vài giọt mồ hôi trong suốt.
Lạc Tích Tuyết tuyệt vọng thở không ra hơi, trước mắt một mảnh tối đen, hận không được cứ như vậy chết đi.
Ý thức của cô dần dần mơ hồ, trong đầu hỗn loạn không chịu nổi.
Đang lúc này, một đạo bóng người vọt vào chỗ bọn họ, nhặt vật nặng dưới đất lên hung hăng đánh vào người Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng té xuống , bị buộc buông Lạc Tích Tuyết ra.
"Tích Tuyết, Tích Tuyết, em không sao chứ?" Cầm Tư Liên lo lắng chạy tới, cởi xuống áo khoác phủ lên người của Lạc Tích Tuyết.
Cô cho là hắn không bao giờ tổn thương Lạc Tích Tuyết, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại dùng cái phương pháp ngu xuẩn này để giữ cô ấy lại.
"Lãnh Khinh Cuồng, anh thật là quá đáng, làm sao anh có thể như vậy đối với Tích Tuyết?" Cầm Tư Liên không nhịn được trách cứ té hắn ta.
Lãnh khinh cuồng chỉ là lạnh lùng liếc cô một cái, khuôn mặt khinh thường: "Biến, nơi này không có chuyện của cô! !"
Hắn đã nghĩ qua, hắn muốn đem Tích Tuyết mang đi, tuyệt đối sẽ không để cho cô rời đi, càng không thể nào đồng ý chuyện cô muốn chia tay.
Nói xong, hắn lần nữa đi đến gần Tích Tuyết, Lạc Tích Tuyết mới vừa rồi bị kinh sợ, đối với Lãnh Khinh Cuồng theo bản năng kháng cự, thấy hắn đến gần mình, lại không tự chủ khẩn trương, toàn thân phát run.
"Anh không được qua đây! ! !"Cô run rẩy thanh âm nói.
"Tích Tuyết, cùng tôi về nhà, về sau tôi không để cho em rời tôi mà đi!" Lãnh Khinh Cuồng đem cô ôm chặt lấy.
Cầm Tư Liên bây giờ nhìn không nổi nữa, cô qua kéo Lãnh Khinh Cuồng ra, đem Lạc Tích Tuyết bảo hộ ở phía sau: "Khinh Cuồng, cầu xin anh thành thục một chút được không? Cô ấy đã nói không yêu anh rồi, anh cũng trả thù cô ấy rồi, còn muốn như thế nào nữa, anh buông tay đi!"
"Buông tay? Cô nói tôi buông tay?" Trong mắt Lãnh Khinh Cuồng hiện lên tia điên cuồng, bàn tay to của hắn hung hăng nhéo bóp lấy cổ của Cầm Tư Liên,"Cô tính làm gì? Lạc Tích Tuyết là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để cho cô ấy rời đi, nếu như cô dám tiết lộ hành tung của cô ấy cho Chiêm Mỗ Tư biết, tôi hiện tại liền giết chết cô ."
"Khụ khụ ——" Cầm Tư Liên lập tức cảm thấy khó thở, sắc mặt nhanh chóng chuyển qua xanh mét, Lãnh Khinh Cuồng càng gia tăng sức lực, thật độc ác muốn giết chết cô.
"Anh muốn giết tôi?" Trong mắt của cô đầy nước mắt, tâm càng thêm đau tê tâm liệt phế, vì có thể cùng Tích Tuyết ở chung một chỗ, hắn như thế này mà độc ác muốn mạng của cô.
"Tư Liên! !" Lạc Tích Tuyết nhìn thấy Cầm Tư Liên đau đớn, từ hoảng hốt tỉnh táo lại, xông tới kéo lấy cánh tay đang bóp cổ Cầm Tư Liên ra: "Lãnh Khinh Cuồng, anh buông tay, như vậy cô ấy sẽ chết mất!"
"Tôi chính là muốn cô ta chết! !" Lãnh Khinh Cuồng trong mắt khắc nghiệt, ý lạnh lan tràn, hắn một bóp cổ của Cầm Tư Liên, một cái tay khác đẩy Lạc Tích Tuyết ra.
Lạc Tích Tuyết vốn thân thể đã hết sức lực, căn bản là đứng không vững, bị Lãnh Khinh Cuồng như vậy đẩy ngã, cả người nặng nề ngã xuống, nện đầu vào đất lập tức ngất đi.
"Tích Tuyết! !" Hai người đều chấn động, vội vàng chạy đến bên người Lạc Tích Tuyết.
Cầm Tư Liên đỡ Lạc Tích Tuyết dâyk, cẩn thận kiểm tra.
Lãnh Khinh Cuồng khẩn trương hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Đã hôn mê, trước đưa cô ấy đi bệnh viện! !" Cầm Tư Liên nóng nảy nói.
Khi Lạc Thiên Uy nhận được tin tức chạy tới bệnh viện, các bác sĩ đang làm cấp cứu cho lạc Tích Tuyết.
"Xin hỏi vị nào là người thân bệnh nhân?" Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra ngoài.
Lạc Thiên Uy Lập tức bước lên: "Là tôi, cô ấy như thế nào rồi?"
"Tiên sinh, tình hình của bệnh nhân không mấy khả quan." Bác sĩ thở dài nói.
Thì ra là, trải qua kiểm tra phát hiện Lạc Tích Tuyết vì đập đầu xuống nền đất cho nên dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Hiện tại trong óc của cô đã bắt đầu tạo thành khối máu, lấy khối máu ra sẽ phải làm giải phẩu, nhưng khối máu hiên tại lại đang chèn lên dây thần kinh quan trọng, nếu phẫu thuật không thành công sẽ dẫn đến cái chết.
Cho nên hiện tại biện pháp duy nhất, chỉ có thể dựa vào dược vật ổn định khối máu khuếch tán, chờ máu bầm tự tản đi.
Nhưng là máu bầm khi nào tan ra, không có ai biết, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tản đi, có lẽ mười mấy năm sau, thậm chí vĩnh viễn đều sẽ không tỉnh.
Nghe lời nói này, Lạc Thiên Uy cầm cự không nổi ngã ngồi ở trên ghế, thật lâu không thể nói.
Mà Lãnh Khinh Cuồng cũng từ mới vừa rồi mất trí liền tỉnh táo lại, trong lòng áy náy, ảo não không thôi.
"Phanh! !"
Nặng nề một quyền nên thẳng lên khuôn mặt của Lãnh Khinh Cuồng.
Lãnh Khinh Cuồng không có né tránh, cứng rắn nhận một quyền của Lạc Thiên Uy
"Nếu như cô ấy vĩnh viễn không tỉnh lại, tôi sẽ khiến cho cả Lãnh thị chôn theo! !" Cặp mắt Lạc Thiên Uy đỏ lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, hắn như một dã thú, tùy thời sẽ bộc phát.
Lãnh Khinh Cuồng bị hắn đánh vào trên đất, một câu nói đều nói không ra.
Hắn đã ngu, bối rối, thậm chí hi vọng Lạc Thiên Uy có thể như vậy đánh chết hắn! !
Hắn biết mình đáng chết, làm tổn thương cô.
Cô có thể vĩnh viễn không tỉnh lại —— bác sĩ nói như vậy, không thể nghi ngờ là tuyên bố Lạc Tích Tuyết có thể trở thành người sống đời sống thực vật.
Là hắn làm hại cô! !
"Sớm biết, tôi không nên để cho cô ấy đơn độc đi tìm ngươi! !" Lạc Thiên Uy sắc mặt tối đen, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Lãnh Khinh Cuồng, chậm rãi từ trong lòng ngực móc ra một cây súng lục.
Ánh mắt của Lãnh Khinh Cuồng trống rỗng nhìn hắn, không nhúc nhích, không có nói một câu.
"Ngươi lại dám làm tổn thương cô ấy như vậy?" Lạc Thiên Uy đề cao giọng nói, chỉ cảm thấy lửa giận trong nháy mắt bị đốt lên, trong lòng có cái gì muốn nổ tung.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
51 chương
98 chương
11 chương
2 chương
126 chương