Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn
Chương 195 : say rượu, tuyệt thực, tương tư thành tật
edit: Fannie93
Màn đêm buông xuống, tổng giám đốc bên trong tầng cao nhất của tòa nhà buôn bán này tràn đầy mụi rượu nồng nặc.
Uy Mục nhíu mày, đẩy cửa vào, ngăn lại Chiêm Mỗ Tư không ngừng uống rượu, đoạt lấy ly rượu, để ở một bên, khuyên bảo: “Ông chủ, ngài đã say”.
“Say, say là tốt!”. ánh mắt Chiêm Mỗ Tư mê ly, cầm ly rượu, lảo đảo đi vài bước, nhếch nhác ngã ở trên ghế salon.
Say, mà có thể khiến hắn quên cô, hắn tình nguyện để mình thật say, nhưng tại sao uống rượu mấy ngày,sao trong đầu hắn vẫn nghĩ đến cô?
Uy Mục bất đắc dĩ lắc đầu, rót một ly trà nóng, đặt ở trước mặt người đàn ông: “Ông chủ, trước uống trà đã”.
Còn có rất nhiều chuyện, chờ ông chủ hạ quyết định, liên tiếp hai tuần lễ của hắn đều say mèm, anh thật lo thân thể ông chủ có thể sụp đổ mất rồi.
Trong mắt Uy Mục xẹt qua một tia phức tạp, thở dài một cái, không thể không nhắc nhở hắn: “Ông chủ, Lạc tiểu thư đã rời đi rồi, chúng ta không phải nên trở về nước Pháp sao?”
Nghe thấy vậy khiến hắn đau lòng, Chiêm Mỗ Tư bỗng chốc mở mắt, vốn men say rút đi, thay vào đó là đau đớn, bị người phụ nữ mình yêu vứt bỏ, vết thương thật sâu đã lưu lại trên người.
Đột nhiên, Chiêm Mỗ Tư một phát bắt được cổ áo của Uy Mục, cặp mắt mang theo tổn thương như đứa bé bất lực, hắn trầm trầm gầm nhẹ: “Tại sao? Tại sao cô ấy rời khỏi tôi? Là tôi đối với cô ấy chưa đủ tốt sao? Hay cô ấy vẫn không tin tôi thật sự thích cô ấy? tại sao tôi có thể vì cô mà buông tha tất cả, nhưng cô ấy đối với tôi lại như gần như xa? !”
“Ông chủ”. Uy Mục trong nội tâm run lên, đây là lần đầu tiên anh thấy Chiêm Mỗ Tư không che giấu chút cảm giác khổ sở nào.
Từ ngày đầu tiên biết ông chủ, ngài mang đến cho anh cảm giác lạnh lùng, cao ngạo, xa cách, chưa từng có một tia tình cảm nào có thể ảnh hưởng tới ngài, một bước đi của ngài luôn có mưu tinh sâu xa, ngài để ý, đặc biệt là lúc làm quyết định quan trọng.
Nhưng hôm nay, ngài lại vì người phụ nữ nào đó tên Lạc Tích Tuyết mất đi lí trí, thậm chí sau khi cô ta rời đi, ngài vẫn không ngừng khiến mình uống say, mười phần như người đàn ông bị tình yêu gây tổn thương.
Chẳng lẽ tình yêu hãm sâu, liền nhất định sẽ mất trí, mất đi lòng sao?
Chiêm Mỗ Tư bắt được tay Uy Mục thật chặt, khổ sở lắc đầu: “Tôi đã quyết tâm muốn quên cô ấy, tôi cũng nghĩ quay về nước đi, nhưng vừa nghĩ đến nơi đó không có cô ấy, tôi tình nguyện chết ngay bây giờ, tôi rất nhớ cô ấy a, dù là gặp lại cô ấy một lần, tôi cũng đã thỏa mãn rồi”.
“Ông chủ”. Uy Mục còn muốn nói nữa, nhưng Chiêm Mỗ Tư đã nhắm hai mắt lại.
Lời của ông chủ, từng chữ từng câu của ngài đều ghi nhớ trong lòng, anh biết ông chủ thật sự thích cô gái kia, nếu như cô rời đi ngài thật, sợ rằng vết thương này, cũng không phải cần thời gian có thể hàn gắn được.
Để cho ông chủ lần nữa tỉnh lại, Uy Mục quyết định tự mình đi tìm Lạc Tích Tuyết nói chuyện một chút.
Chỉ có cô ấy nguyện ý chấp nhận ông chủ lần nữa, ông chủ mới có thể khôi phục lại bộ dạng anh minh trước kia.
================
“Lạc Tích Tuyết, hoa của cậu này!”.
Chợt, từ phía cửa truyền tới tiếng của nhân viên bưu kiện, quấy rầy không gian làm việc bên trong.
Lạc Tích Tuyết buồn tẻ trong công việc ngẩng đầu lên, nhận lấy hoa tươi, ký nhận.
Cầm Tư Liên cười bên cạnh trêu ghẹo: “Ai, anh ta đúng là si tình a, từ lúc cậu vừa đi làm lại, mỗi ngày một bó hoa hồng to, gió mặc gió!”
Lạc Tích Tuyết nhìn thẻ bên trên hoa hồng, tên tuổi của Hàn Diệp Thần, trong mắt của cô thoáng qua tia áy náy.
Kể từ lúc cô tới đây làm việc, Hàn Diệp Thần vẫn tặng hoa cho cô, sau khi cô bị Chiêm Mỗ Tư nhốt, vốn cho là anh sẽ không để ý tới cô nữa, không ngờ anh mới vừa hỏi được tung tích của cô, liền mỗi ngày có một bó hoa hồng to như vậy đưa tới.
Tâm ý của anh, trong lòng cô nắm chắc, chỉ tiếc cô bây giờ, làm sao có thể xứng với anh đây?
Cô chẳng những cùng Lạc Thiên Uy lên giường, còn đã cùng với Chiêm Mỗ Tư, cô cảm thấy mình đã bẩn thỉu không chịu nổi, không xứng với anh.
“Thế nào rồi? Tích Tuyết, rốt cuộc cậu đã cân nhắc kỹ chưa?”. Cầm Tư Liên đi tới bàn bên xử lý của Lạc Tích Tuyết, giọng nói nhẹ nhàng trêu đùa.
“Tớ sẽ không chấp nhận anh ấy!”. Ngược lại Lạc Tích Tuyết trả lời rất dứt khoát, ngay cả chỗ thương lượng cũng không có.
Cầm Tư Liên kinh ngạc: “Không phải chứ? Người đàn ông tốt như vậy cậu không cần sao?”
“Tư Liên, tớ có ý kiến riêng của mình”. Lạc Tích Tuyết khẽ biến sắc, cười đáp.
“Mặc kệ cậu có ý kiến gì, phụ nữ nha, tóm lại muốn lập gia đình, hơn nữa gần đây đồng nghiệp trong công ty đối với cậu chưa từng xuất hiện lời đồn đại nào trong lúc này, cậu sớm nên tìm người nào đó để ổn định lại, cũng chặn lại miệng của bọn họ!”. Cầm Tư Liên than nhẹ một tiếng, dịu dàng khuyên bảo.
Lạc Tích Tuyết chỉ cười lạnh nhạt, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm quen với việc mọi người bàn tán thế nào về mình, cô chỉ phải làm cho chính mình tốt là được rồi.
Lisa đối với cô vẫn ghi hận trong lòng, kể từ cô cùng James chia tay, cô ta vẫn không tí dùng các loại thủ đoạn độc ác trước mặt cô, hiện tại người trong công ty đang đồn chuyện cô cướp chồng người khác, nếu là lúc trước cô nhất định sẽ tức mà khóc, nhưng bây giờ, tâm tư để cãi lại cũng không có.
Không sao, người ta nói thế nào, quan trọng nhất là mình không thẹn với lương tâm là tốt rồi.
Một hòi khúc dương cầm êm ái chậm rãi vang lên, là chuông điện thoại di động mới nhất của Lạc Tích Tuyết, cô nhấn nút trả lời.
“Xin chào, Lạc Tích Tuyết đây!”
“Tích Tuyết, em nhận được hoa chưa?”. Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh của Hàn Diệp Thần.
Lạc Tích Tuyết nhìn bó hoa hồng trước mắt, tự đáy lòng mà nói: “Ừ, rất đẹp!”
Chỉ là cô vừa định mở miệng, muốn nói Hàn Diệp Thần về sau đừng tặng nữa, lại nghe thấy tiếng anh hỏi: “Tích Tuyết, ngày mai em có rảnh không?”
Lông mi Lạc Tích Tuyết chớp chớp: “Em có việc rồi, ngày mai em phải họp”.
“Ngày mai là Chủ Nhật, đứa ngốc!”. Cầm Tư Liên ở một bên chen vào, cô ngược lại hi vọng Lạc Tích Tuyết có thể cùng Hàn Diệp Thần ở chung một chỗ.
Phụ nữ nha, phải có một tình yêu lâu dài đơn giản và ổn định, còn cái loại kích tình oanh liệt, chơi một lần là đủ rồi.
Mặc dù Lạc Tích Tuyết không có nói cho cô biết, trong thời gian này cô đi đâu? Nhưng Cầm Tư Liên thông minh, đã sớm nghe thấy đồng nghiệp bàn chuyện cũng đoán được đại khái.
Trước kia cô cũng vậy, nhưng tình huống của cô với Lạc Tích Tuyết không giống nhau, cô là quá yêu người đàn ông kia, mới không cần danh phận để bên cạnh người đó, nhưng ngược lại thì sao? Bất kể hai người lúc đó yêu nhau thế nào, cuối cùng không bù được thời gian với việc ra ngoài xã hội, trên đời này không có người nào không thể rời bỏ người nào, người phụ nữ cần phải hiểu đối với mình khá hơn một chút.
Lạc Tích Tuyết giận cô một cái, trách cứ miệng Cầm Tư Liên, cô biết rõ ràng cô kiếm cớ để từ chối Hàn Diệp Thần.
“Ngày mai anh tới tìm em!”. Hàn Diệp Thần ở bên kia cố chấp nói.
Lạc Tích Tuyết thở dài: “Được rồi, ngày mai chúng ta gặp!”. Đúng lúc cô nên tìm anh nói chuyện thật sự thôi.
Sau khi tan việc, Lạc Tích Tuyết cùng Cầm Tư Liên đi ăn tối, vốn là Cầm Tư Liên còn muốn dẫn cô đi uống rượu, nhưng cô thật sự không có tâm tình gì cả.
Tạm biệt bạn tốt, cô một mình gọi xe về nhà.
Vừa đến cửa chung cư, chợt dưới đèn đường có một bóng dáng quen thuộc, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Người này không phải chính là Uy Mục, phụ tá của Chiêm Mỗ Tư sao? Anh ta làm sao tìm tới cô? Chẳng lẽ Chiêm Mỗ Tư đổi ý rồi, muốn dẫn cô về sao?
Trong lòng thấp thỏm lo lắng, Lạc Tích Tuyết đi tới bên Uy Mục.
“Lạc tiểu thư!”
Uy Mục đã đứng tại đây mấy giờ rồi, chỉ sợ thấy có người đàn ông đưa Lạc Tích Tuyết trở về, nhìn thấy cô một mình từ trên taxi xuống, lòng của anh mới an tâm chút.
Ông chủ của bọn họ vẫn còn cơ hội!
“Xin chào, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”. Lạc Tích Tuyết khách khí lại xa cách hỏi.
“Lạc tiểu thư, xin cùng tôi trở về xem ông chủ một chút thôi”. Uy Mục tuấn dật trên mặt không giấu được vẻ nóng nảy.
Lạc Tích Tuyết trong bùng trầm xuống, anh ta quả nhiên vì chuyện này tìm đến cô.
“Thật xin lỗi, tôi với ông chủ của anh đã nói rõ, chúng ta bây giờ hoàn toàn không có quan hệ gì. Anh thay vì khuyên tôi đi gặp anh ấy, không bằng khuyên anh ấy buông tha đi”. Mặt cô không vẻ gì nói qua.
Sắc mặt Uy Mục có chút khó coi: “Nhưng ông chủ, ngài không thể không có cô a. Coi như Lạc tiểu thư hận ông chủ, cũng nên cho ngài một cơ hội bù đắp!”
“Giữa tôi và anh ấy đã không có cái gì tốt để nói nữa, mời anh đi cho”. Lạc Tích Tuyết lạnh lùng tránh qua anh ta, chuẩn bị lên lầu.
Uy Mục hướng về phía bóng lưng Lạc Tích Tuyết rời đi, quát: “Chẳng lẽ ông chủ chỉ vì cô, cũng đau đến muốn chết rồi, cô cũng không quan tâm sao?”
“Anh nói cái gì?”. Nhịp tim Lạc Tích Tuyết lỡ nhịp, cô cứng đờ, quay đầu: “Anh ấy, thế nào?”
“Kể từ sau khi cô rời đi, ông chủ vẫn say rượu, không ăn không uống, kết quả nôn ra máu vào bệnh viện, ngài không chịu uống thuốc của bệnh viện, sốt cao không giảm, còn vẫn nôn ra máu, mỗi lần ngất xỉu là phải bác sĩ cấp cứu mới tỉnh lại, bác sĩ nói hiện tại ông chủ đã thiếu chất dinh dưỡng lắm rồi, phải truyền dịch, nghe nói rất đau, mấy người thủ hạ như chúng tôi phải đè ngài mới được”. Uy Mục sinh động kể lại, không thiếu gì khiến Lạc Tích Tuyết đau lòng.
Lòng của Lạc Tích Tuyết cũng vọt lên tới cổ họng, sắc mặt trực tiếp tái nhợt, anh đang làm gì đây? Không phải tự làm khổ mình sao?
“Lisa đâu mà không có chăm sóc anh ta sao? Còn có người tình của anh ấy, không phải có rất nhiều sao?”. Trong lòng cô lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn nghĩ tới thân phận bây giờ của mình, thật sự cảm thấy không phương diện ra mặt.
“Lạc tiểu thư, thật ra có rất nhiều chuyện, ông chủ không có nói cho cô biết, xin cô tin rằng, ngài thật sự yêu cô, ngài không nói cho cô bởi vì lý do của mình, nhưng cô ngàn vạn đừng buông tha ngài a”. Uy Mục thở dài một cái, anh không phải lão phu nhân đi tìm Lạc Tích Tuyết, chỉ là nhiều chuyện ông chủ chưa nói, anh cũng không dễ dàng tiết lộ.
Nội tâm Lạc Tích Tuyết nóng nảy không dứt, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Chiêm Mỗ Tư phái người ám sát Tiếu Vũ Trạch, cô lại không dễ dàng quyết tâm.
Mặt cô lạnh xuống, lòng dạ cứng rắn nói: “Sống chết do số, một đời người làm ác quá nhiều, cho dù không ai trả thù tới anh ấy, trời cũng sẽ đến thu anh ta về”.
Nghe được lòi của cô…, Uy Mục giật mình kinh ngạc trợn to mắt, nhìn cô hồi lâu, rốt cuộc anh bất đắc dĩ nói ra một câu: “Coi như cô không có tình yêu với ông chủ đi, thì thân tình thì sao? Ngài là em trai của cô, cô cũng không thể mặc kệ sống chết của ngài chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
51 chương
98 chương
11 chương
2 chương
126 chương