Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn

Chương 146 : không có em, thế giới của anh là một vùng tăm tối

Edit: Fannie93 Ánh mắt Phương Tiêu Thần lạnh thấu xương, từng chữ từng câu không trừ đường sống nào nói, trong lòng Lạc Tích Tuyết run cầm cập. Cô hiểu bố rất hận Lạc gia cho tới bây giờ, căm ghét Lạc Thiên Uy, hiện tại Lạc Thiên Uy rơi vào trong tay bố, ông còn có thể bỏ qua cho anh sao? “Lạc Thiên Uy, nếu con gái của tôi vì cậu mà cầu xin, bây giờ tôi có thể cho cậu lựa chọn, lựa chọn cách cậu chết! !”. Phương Tiêu Thần trên cao nhìn xuống Lạc Thiên Uy tê liệt ngã xuống mặt đất, âm thanh lạnh lẽo, như đã cho anh sự tha thứ lớn lao. Lạc Thiên Uy cắn răng đứng lên, miễn cưỡng chống đỡ thân thể không để mình ngã xuống. Anh mở ra bước chân, từng bước từng bước đi tới bên người Lạc Tích Tuyết, vài bước ngẳn ngủi, thế mà lại xa như một thế kỷ. Môi anh khô nứt, sắc mặt tái nhợt, trên người mang theo vết thương ẩu đả, cũng nỗ lực nở một nụ cười dịu dàng với Lạc Tích Tuyết. “Tích Tuyết, cho dù muốn chết, tôi cũng muốn chết bên cạnh em!”. Thân thể cao lớn của anh ngã xuống. Lạc Tích Tuyết thuận thế vịn anh, kinh hãi nói: “Thiên Uy, Thiên Uy anh sao vậy hả?” “Đem tiểu thư kéo ra!”. Phương Tiêu Thần ra lệnh một tiếng, lập tức có 2 người đàn ông cao lớn tiến lên. Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết lui về phía sau, nhưng phía sau của anh căn bản cũng không có đường lui, cũng bởi vì mười mấy khẩu súng của đối phương, đối diện với anh. “Bố, van xin người, bỏ qua cho anh ấy thôi”. Lạc Tích Tuyết vội vã hướng bố khẩn cầu. Phương Tiêu Thần không lộ vẻ xúc động, ánh mắt âm u mà nói, “Trước cho cậu ta một chút giáo huấn!” Vừa dứt lời, lập tức có người dùng cây giáo làm một kích, đánh vào sau đầu Lạc Thiên Uy, liền có dòng máu tươi thuận dòng mà xuống. Lạc Tích Tuyết sợ mà thét chói tai, phấn đấu quên mình muốn xông lên bảo vệ anh, lại bị 1 đám thủ hạ kéo không thể nhúc nhích. Mấy tên đàn ông lập tức vây lại lần nữa, đánh đấm Lạc Thiên Uy, đánh anh ngã xuống đất. Lạc Tích Tuyết khàn khàn thét chói tai, hô hấp cũng thiếu chút nữa là quên, cả người cảm thấy khó thở, nhịp tim cũng gần như ngừng đập. Phương Tiêu Thần dùng ánh mắt lạnh lùng, khinh thường nhìn người bị đánh ngã trên mặt đất, Lạc Thiên Uy máu me đầy người. Đánh thô bạo như vậy, một tiếng cậu ta cũng không nói, hiển nhiên sợ Lạc Tích Tuyết lo lắng. Nếu cậu ta thích con gái ông như vậy, vì Tích Tuyết, thậm chí cả tính mạng cũng không cần. Phương Tiêu Thần híp mắt, chợt nghĩ đến một kế hoạch hoàn hảo. Ông phất tay bảo thủ hạ dừng tay, đem Lạc Tích Tuyết tới trước mặt Lạc Thiên Uy. “Tích Tuyết, con xem hiện tại dáng vẻ nhếch nhác này của cậu ta một chút đi”. Ông cố ý muốn cho con gái thấy tình trạng thê thảm của Lạc Thiên Uy. Lạc Tích Tuyết chỉ lắc đầu, nước mắt rơi. Lạc Thiên Uy khổ sở quát: “Phương Tiêu Thần, ông giết tôi đi”. “Muốn chết? Cậu mới vừa nói muốn chết cạnh Tích Tuyết, cậu rất thích con gái của tôi phải không? Vậy cậu biết không, con gái tôi rốt cuộc có yêu cậu hay sao?”. Phương Tiêu Thần nở nụ cười tĩnh mịch. Lạc Thiên Uy tim cứng lại, lời nói Phương Tiêu Thần khoong thể nghi ngờ khi anh vừa bị thương mà trong lòng cũng đau, nếu như Lạc Tích Tuyết thương anh, mới vừa thế nào lại không muốn cùng anh rời khỏi đây? “Bố”. Lạc Tích Tuyết quay đầu, muốn khuyên bố không cần ép Lạc Thiên Uy nữa. Lại không ngờ rằng Phương Tiêu Thần lại đột nhiên mở miệng hỏi cô một câu: “Tích Tuyết, con thích cậu ta sao?” “Cái gì?” Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn về phía bố, không hiểu ông hỏi như vậy, rốt cuộc có ý gì? “Tích Tuyết, nếu như con không thích Lạc Thiên Uy, bố có thể tha cho cậu ta, nhưng nếu con thích cậu ta, ta liền giết cậu tan gay!”. Phương Tiêu Thần nhận lấy khẩu súng lục từ tay thủ hạ, để trên đầu Lạc Thiên Uy. “Không… không được bố, không cần giết anh ấy!”. Lạc Tích Tuyết cơ hồ theo bản năng phản ứng, cô giang hai cánh tay, chắn trước mặt của Lạc Thiên Uy. “Bố có thể không giết cậu ta, nhưng con phải trả lời bố, con rốt cuộc có thích cậu ta không?”. Phương Tiêu Thần không muốn thu lại khẩu súng, chỉ nghiêm nghị hỏi con gái. “Con”. Lạc Tích Tuyết giật mình nhìn bố, lại nhìn Lạc Thiên Uy một chút, do dự không biết trả lời thế nào. Hiện tại tâm tình Lạc Thiên Uy đã mất khống chế, nếu cô lại nói không thích anh, chỉ sợ ý nghĩ sống của anh còn không có, nhưng cô nếu nói thích anh, bố cũng sẽ không bỏ qua cho anh. “Tích Tuyết, nếu như con suy nghĩ quá lâu, nếu bố không giết cậu ta, cậu ta cũng sẽ chảy máu đến chết mà thôi!”. Phương Tiêu Thần trầm thấp giọng nói nhắc nhở. Mắt Lạc Tích Tuyết lo âu, cô lo lắng hỏi: “Bố, rốt cuộc muốn làm như thế nào, bố mới chịu thả anh ấy?” “Bố muốn con đáp ứng bố, vĩnh viễn không gặp lại cậu ta, nhất định gả cho Lãnh Khinh Cuồng!”. Phương Tiêu Thần nói từng câu từng chữ. “Không!” “Không! !” Hai âm thanh đồng thơi vang lên, một là Lạc Thiên Uy, một là Lạc Tích Tuyết. “Tích Tuyết, dù tôi có chết, cũng sẽ không khiến em gả cho những người khác!”. Lạc Thiên Uy căm hận nói. Sắc mặt Lạc Tích Tuyết cũng tái lại, lắc đầu nói: “Bố, con không thích Lãnh Khinh Cuồng, con đồng ý với người về sau sẽ không tiếp tục gặp Lạc Thiên Uy nữa, nhưng không cần gả cho Lãnh Khinh Cuồng được không?” “Không được, chỉ có con gả cho người khác, tên tiểu tử này mới có thể từ bỏ con!”. Phương Tiêu Thần lạnh lẽo cự tuyệt: “Nhà họ Phương chúng ta, thù không đội trời chung với nhà họ Lạc, con cùng cậu ta tuyệt không thể có nửa điểm dính dáng tới nhau!” Nói xong, khẩu súng lục của ông lần nữa chạm vào đầu Lạc Thiên Uy. Lạc Tích Tuyết sợ đến mức nhảy tới cổ họng, cô chỉ có thể gật đầu: “Được, con đồng ý, con sẽ gả cho Lãnh Khinh Cuồng, bố không cần tổn thương Thiên Uy!” Phương Tiêu Thần hài lòng thu lại súng, nhìn con gái khóc, trong lòng ông cảm thấy không đành lòng: “Lạc Thiên Uy, xem như vì Tích Tuyết, hôm nay tôi bỏ qua cho cậu, nhưng cậu phải nhớ, tôi không thể giết cậu, không phải vì sợ Lạc gia các người, một ngày nào đó tôi muốn tự mình tới ba cậu mà thanh toán món nợ này rõ ràng! Hiện này, thừa dịp tôi chưa thay đổi ý nghĩa, cút ra khỏi địa bàn của tôi!” “Tôi sẽ không đi!”. Lạc Thiên Uy chợt cười, trên mặt không thay đổi vẻ mặt, chỉ là như cũ nói: “Trừ khi ông để Lạc Tích Tuyết đi cùng với tôi, nếu không tôi sẽ không rời đi, ông giết tôi còn tốt hơn!” Phương Tiêu Thần giật mình kinh ngạc, Lạc Tích Tuyết cũng giật mình nhìn Lạc Thiên Uy. Trời ơi, cô thật vất vả mới cầu xin được bố, tranh thủ cơ hội còn sống cho anh, anh lại không quý trọng như vậy, còn muốn chết sao? Cô đã nói rõ ràng với anh, sẽ không rời đi theo anh! “Lạc Thiên Uy, anh không cần dây dưa nữa, anh đi đi, tôi cầu xin anh đi đi!”. Lạc Tích Tuyết lại khẳng định, làm rõ với Lạc Thiên Uy. Nhưng Lạc Thiên Uy chỉ lắc đầu một cái, âm thanh khàn khàn: “Tích Tuyết, con đường là tự tôi chọn, tôi yêu em, cho dù là chết, tôi cũng không thể buông tay với em!”. Nếu như thế giới của anh không có cô, thì đó chính là địa ngục, thay vì sống không bằng chết, còn không bằng bây giờ kết thúc tính mạng luôn. Nhìn Lạc Thiên Uy với con gái cố chấp tình cảm, Phương Tiêu Thần chợt nhói đau nhớ tới hồi ông còn trẻ yêu nhau với Tống Tháng Như, trong lòng chợt xẹt qua một tia không đành lòng.