Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn
Chương 121 : đứa bé, có nên muốn hay không?
Về đến nhà, cô đi ngủ thật sớm, đợi đến khi Thiên Uy trở về thì cô đã sớm chìm vào mộng đẹp. Liên tiếp mấy ngày Lạc Thiên Uy tựa hồ như rất bận, đi sớm về trễ, bọn họ chạm mặt nhau cũng khó.
Tình hình cô nôn mửa ngày càng nhiều hơn, cơm tựa hồ như nuốt không trôi, sau mấy ngày cô dứt khoát xin nghỉ ở nhà. Chuyện càng ngày càng cấp bách cô cần phải đi làm kiểm tra gấp.
Cô lấy lý do đến nhà bạn có chuyện nên thừa dịp không ai chú ý cô len lén quẹo vào một phòng khám tư nhân, làm các thủ tục đơn giản để kiểm tra cơ thể. Thời gian từng giây từng phút trôi qua Lạc Tích Tuyết như ngừng thở, ở trên hành lang đi tới đi lui chờ đợi kết quả.
Rốt cuộc, kết quả cũng có. Bác sĩ gọi cô vào phòng, vui vẻ nói cho cô biết cô đã có thai.
“Rầm” Lạc Tích TUyết cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung “Thật sao? Bác sĩ xác định kết quả là tôi có thai sao? Có nhầm lẫn gì xảy ra không?” Cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi lại.
“Sẽ không sai, căn cứ vào báo cáo kết quả xét nghiệm thì cô đúng thật là có thai rồi”. Giọng nói của bác sĩ đầy sự khẳng định, cũng như đem tia hy vọng cuối cùng của cô đánh tan tành.
Trong đầu cô giờ phút này hoàn toàn trống rỗng, cảm thấy thế giới như sụp đổ rồi. Cô thật sự có thai còn là con của em trai mình. Điều này là như thế nào đây?
Nếu như chỉ là ngoài ý muốn mang thai của bất kỳ người đàn ông nào cô cũng có dũng khí để thừa nhận và sinh đứa bé ra. Nhưng đây lại là kết tinh của tội ác, muốn cô làm sao giữ lại đây?
“Tiểu thư, cô có cần tôi đưa một ít thuốc dưỡng thai không?” Bác sĩ nhìn cô sửng sốt hồi lâu cũng không có phản ứng cho là cô quá mức vui mừng.
“Không, không cần” Lạc Tích Tuyết vội vàng lắc đầu, đáy lòng hoảng hốt không dứt.
Cô do dự không biết có nên giữ đứa bé lại hay không. Suy nghĩ hồi lâu cô quay lại hỏi bác sĩ “Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, nếu như hai người có quan hệ máu mủ thì đứa bé sinh ra có như những đứa trẻ bình thường khác không?”
Bác sĩ hạ mắt nghiêm túc trả lời:”Việc này còn phải xem thứ quan hệ của bọn họ là trực hệ hay là mối quan hệ đời thứ mấy trong họ hàng, nếu là trong quan hệ ba đời thì đứa bé sinh ra rất dễ bị dị dạng, tỷ lệ sống cũng không cao nhưng không phải hầu hết đều như vậy”.
“Cảm ơn bác sĩ”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Thời điểm từ bệnh viện đi ra, cô cảm thấy cả người xụi lơ, ánh mặt trời chói chang chiếu vào người cô càng làm cô thêm chói mắt
Từ khi cô cùng em trai mình phát sinh quan hệ đến bây giờ đã lỡ mang thai tất cả đều giống như cơn ác mộng, chỉ tiếc ác mộng đó lại là sự thật.
Phờ phạc rũ rượi về nhà, dì Ngô lập tức tiến lên đón:”Tiểu thư, cô đã trở về vừa lúc tôi đã làm xong cơm”.
“Dì Ngô, cháu cái gì cũng không muốn ăn, không có khẩu vị phiền dì làm cho con chén cháo đậu đỏ” Lạc Tích Tuyết không còn sức nói chuyện, trở về phòng liền trực tiếp nằm lên giường nghỉ ngơi.
Như vậy liền mang thai? Hiện tại trong bụng của cô đang có một sinh mệnh?
Cô vuốt ve bụng mình, trong lòng một trận chua xót.
Cô thật không dám tưởng tượng nếu cả nhà biết chuyện này sẽ kinh thiên động địa như thế nào nữa, vũ nhục chửi bới, đùa cợt nhất định sẽ theo nhau tới.
Mặc dù em trai rất thương cô cũng nhất định muốn cô sinh đứa bé này ra, nhưng làm sao để vượt qua sự khình miệt của xã hội đây.
Cô không muốn con của mình bị cười nhạo cuộc sống bị mọi người chỉ trích, còn không bằng hiện tại giết chết cô đi.
Ăn chén cháo đậu của dì Ngô xong Lạc Tích Tuyết mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
Đúng lúc này Lạc Thiên Uy đẩy cửa đi vào. Anh ngồi bên giường đưa tay sửa sang lại mái tóc xốc xếch bên trán của cô, êm ái hỏi:”Tích Tuyết, hôm nay em đi khám bác sĩ như thế nào?”
“Ừm” cô gật đầu một cái, trong lòng có chút lo lắng, không biết anh có biết cô mang thai hay không.
“Bác sĩ nói thế nào?” Lạc Thiên Uy hỏi lại, gương mặt tràn đầy sự quan tâm.
“Không có gì đáng ngại, vì ăn uống không đúng giờ giấc nên bệnh bao tử tái phát lại”. Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt trả lời.
Lạc Thiên Uy dừng lại một chút, suy tư một lát lại hỏi:”Sau này tôi sẽ bắt em dùng cơm đúng giờ”.
“Được!” Lạc Tích Tuyết cũng không cự tuyệt.
Lạc Thiên Uy thấy cô mềm mại như thế thì thoáng an tâm lại, anh ngồi bên giường cầm tay của cô lẳng lặng nhìn cô. Đường cong gò má anh tuấn đầy nhu quang, ánh mắt thâm thuý giữa hai hàng lông mày ngưng kết lại lo lắng.
Trái tim cô không khỏi đau xót, chỉ cảm thấy thê lương không nói nên lời, đời này kiếp này cô còn có thể kết hôn được sao? Có lẽ nhiều năm sau này cô sẽ không bao giờ quên được đã từng có một đứa bé giữa cô và Thiên Uy.
Nghĩ tới đây, nước mắt của cô cơ hồ tràn mi.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
51 chương
98 chương
11 chương
2 chương
126 chương