Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn

Chương 115 : đau, sẽ làm cho em nhớ kỹ ai mới đúng là người đàn ông của em

Edit : babynhox Chuyện gì không dám nhận? Sao hắn không nói thẳng, cô bò lên giường Tiếu Vũ Trạch? Hắn nói như vậy, cùng với hình dung cô thành một dâm —— phụ thì có gì khác nhau? "Tôi cùng anh Vũ Trạch là trong sạch , tùy anh có tin hay không!" Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, vẫn là quyết định nên vì bản thân giải thích rõ. Lạc Thiên Uy chống lại ánh mắt của cô, lòng đố kị trong lòng cuồn cuộn dâng lên, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy trong lòng em? Em dám nói —— em không thích hắn một chút nào?" Thân thể Lạc Tích Tuyết chấn động, đúng là không phản bác được. Cô cúi đầu, cũng không nói thêm gì. "Trả lời tôi!" Lạc Thiên Uy nắm tay lại ra lệnh, tức giận trong lòng không cách nào kiềm nén được lập tức dâng lên. Cô im lặng, đã làm hắn bị tổn thương rồi. Hắn chưa từng cưng chiều một người phụ nữ đến như thế, càng chưa bao giờ lo lắng đến cảm nhận của bất cứ ai, chỉ có đối với cô, hắn vừa cẩn thận vừa quan tâm, hi vọng có một ngày cô có thể bị tình yêu của mình làm cho cảm động. Nhưng mà cô, lại chẳng thèm ngó tới mình, thậm chí vẫn chạy tới câu kết làm bậy với người tình đầu, nói hắn sao có thể không tức giận? Lạc Tích Tuyết vẫn im lặng như cũ, cô không cách nào cãi lại, nhắm hai mắt lại. Trong mắt Lạc Thiên Uy hiện lên tia lửa phẫn nộ, hắn gượng gạo nhấc mặt cô lên, cưỡng bức cô đối mặt với mình: "Tôi đã cảnh cáo em, không được nghĩ đến anh ta, trong lòng em chỉ có thể có tôi!" Lạc Tích Tuyết không biết sợ cười lạnh. "Anh có thể chà đạp cơ thể của tôi, chà đạp tự tôn của tôi, còn muốn khống chế trái tim của tôi sao? Trái tim của tôi vĩnh viễn thuộc về bản thân tôi, người đàn ông trong lòng tôi vĩnh viễn là Tiếu Vũ Trạch, không phải là anh! ! ! Muốn tôi yêu anh, anh chết tâm đi, đời này cũng không có khả năng! ! !" Nói một lúc, từ đầu đến chân Lạc Thiên Uy đều nguội lạnh, đến cả tứ chi cũng bị lời nói nhẫn tâm ác độc của cô làm cho đóng băng đến lạnh thấu xương! Hắn tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm người phụ nữ làm cho hắn vừa yêu vừa hận, trong con ngươi nổi lên ánh sáng khát máu , hắn tàn khốc quát: "Em tin không tôi có thể chính tay vặn đứt đầu Tiếu Vũ Trạch, đưa đến trước mặt em?" "Tôi tin, tôi đương nhiên tin!" Lạc Tích Tuyết không chút nào sợ hãi ngẩng cao đầu lên, đôi con ngươi trong suốt gắt gao theo dõi hắn: "Anh là ma quỷ, có chuyện gì mà anh làm không được? Bất quá —— cho dù là anh Vũ Trạch chết, tôi cũng chỉ yêu anh ấy, không yêu anh! ! !" Nét mặt Lạc Thiên Uy đột biến, vào giờ phút này tất cả kiên nhẫn của hắn quả thực đã bị hao mòn gần như không còn nửa rồi. Cô lại nói cô không thể yêu hắn, cho dù chết cũng sẽ không yêu hắn! Hắn tuyệt vọng, nóng nảy, ghen tị cũng sắp phát điên rồi!! Trong đầu tất cả đều là đêm qua cô cùng một chỗ với Tiếu Vũ Trạch, hình ảnh hai người ôn nhu ngọt ngào, hắn chịu không được nửa. Thù hận trong mắt, dần dần tích tụ lại thành một cổ u ám, hơi thở lạnh lẻo, theo khóe miệng lan ra. "Người đâu, gia pháp đợi lệnh! ! !" Lạc Thiên Uy hướng ngoài cửa hét lớn. Lòng Lạc Tích Tuyết liền đông cứng, cô khó có thể tin nhìn em trai, trong đầu liền thành một mảnh trống không. Em trai muốn làm gì? Hắn không phải là muốn đánh cô chứ? Vú Ngô nghe được tiếng quát của Lac Thiên Uy, hoảng sợ, bà khẩn trương vọt vào phòng ngủ Lạc Tích Tuyết. "Thiếu gia, cậu muốn làm gì? Cậu muốn đánh đại tiểu thư?" Nét mặt Lạc Thiên Uy cứng rắn lạnh lẽo, trong mắt hiện lên nét ngoan độc tàn bạo: "Chị ấy thân là trưởng nữ Lạc gia, một đêm không về ngủ, chẳng lẽ không nên chịu chút giáo huấn sao?" Sắc mặt vú Ngô hoảng hốt, khẩn trương nói: "Thiếu gia, Tích Tuyết là chị của cậu, làm sao cậu có thể ra tay đánh chị của mình? Đây là việc trái đạo đức rất nghiêm trọng!" "Vú Ngô, bà ở Lạc gia nhiều năm như vậy, nên biết phép tắc của Lạc gia, con trai lớn có quyền thay thế cha chấp hành gia pháp, hiện tại chị có lỗi, tôi thân là con trai lớn Lạc gia chấp hành gia pháp, có cái gì không đúng?" Lạc Thiên Uy kéo căng con ngươi đen, giọng nói tối tăm, lạnh đến làm cho người ta run rẩy. Trái tim vú Ngô chìm xuống: "Đúng" "Đi xuống! !" Lạc Thiên Uy tiếp nhận roi da trâu, híp mắt khiển trách, trong mắt thoáng hiện sát khí! Vú Ngô chỉ có thể lắc đầu lui ra, ánh mắt đồng tình lại thương tiếc nhìn về phía Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết cười thê lương, xem ra em trai cô không chỉ là một người hung ác, còn là một người tàn khốc đẫm máu. Trong tay hắn cầm cái roi kia, là dùng da trâu sắc bén làm ra, đánh vào trên người liền da tróc thịt bong. Cái gia pháp này vốn là tổ tiên Lạc gia định ra, đã nhiều năm không có dùng, hiện giờ em trai có thể nhớ tới, sợ là đã nghĩ tới việc từng trải không vui lúc nhỏ. Khi đó Quản gia dùng cái roi da trâu này đánh hắn, hiện tại hắn muốn lấy cái roi này đánh mình, là trả thù cho bản thân sao? Khóe miệng Lạc Tích Tuyết thoáng gợi lên nụ cười châm chọc, xem ra có một số việc nên chịu, cô vẫn tránh không khỏi! Lạc Thiên Uy oán hận nhìn người phụ nữ trước mắt làm cho hắn gần như không khống chế được, sắc mặt cô tái nhợt, khiến cho trái tim của hắn xoắn lại đau buốt, đúng là chỉ cần nghĩ tới, cô lại dám phản bội mình, để cho người đàn ông khác đụng vào cô, hắn cũng đã hận đến nghiến răng. "Lạc Tích Tuyết, tôi cho em cơ hội cuối cùng, rốt cuộc em có nguyện ý yêu tôi hay không? Có nguyện ý quên anh ta hay không?" Sắc mặt Lạc Thiên Uy u ám đến bên người cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, ghen ghét gằn từng tiếng hỏi. Đây là cơ hội cuối cùng hắn cho cô! Chỉ là Lạc Tích Tuyết cũng không nguyện ý tiếp nhận tình cảm này. Nếu bị đánh một trận roi, chính là trừng phạt của hắn, cô vui vẻ chịu đựng. Chỉ cần sau khi chịu trận roi này, hắn hiểu được rõ ràng, hắn và cô vĩnh viễn không có khả năng, chịu một trận roi thì có là cái gì? Đau đớn, làm cho người ta tỉnh táo, càng có thể làm cho người ta quên đi. Để cho hắn tàn nhẫn đánh roi lên người cô, đem tất cả nhung nhớ vừa dấy lên của hắn đối với cô, toàn bộ đều xóa đi! Cô không biết sợ ngẩng đầu, kiên định mà rõ ràng phun ra mấy chữ: "Không có khả năng! Tôi tuyệt đối sẽ không quên anh ấy, cũng sẽ không yêu anh!" Đôi mắt Lạc Thiên Uy, hận ý ở trong lòng hắn từng chút từng chút tích tụ lại. "Được rồi, em đã không yêu tôi như vậy, như thế tôi liền đem tất cả tình yêu say đắm cùng thương tiếc đều thu lại, thái độ của em chỉ xứng đáng để tôi đối với em như vậy, tôi muốn để cho sự đau đớn chân thật này thay thế chỗ ngọt ngào của em và anh ta, tôi ngược lại muốn nhìn xem đánh một roi này, em còn có thể nhớ anh ta không? ! !" Hắn tin chắc, không có người phụ nữ nào bản thân mình không chinh phục được. Cô vì người đàn ông kia, không tiếc đối nghịch với mình, rất tốt, hắn sẽ cho cô một giáo huấn suốt đời cũng không quên, đau đớn làm cho cô nhớ kỹ, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai! ! Có một số việc của hắn mà cô không thể đụng vào, hắn nhất định phải để cho cô hiểu rõ, cô không chịu đi vào khuôn khổ, dù làm như vậy cũng sẽ trả giá lớn đầy máu! "Có lẽ tôi không có sức chống lại trừng phạt của anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, chỉ cần tôi sống một ngày, đối với anh chỉ có oán hận, anh vĩnh viễn không có cách nào đi vào trái tim của tôi, càng đừng vọng tưởng trở thành người đàn ông trong lòng tôi" Ánh mắt Lạc Tích Tuyết trong veo mà lạnh lùng nhìn thẳng hắn, ánh mắt kiên định. Lạc Thiên Uy hoàn toàn bị chọc giận. "Người đàn bà đê tiện! Em muốn chết! Lạc Tích Tuyết —— Trận roi này là em tự chuốc lấy, đừng có trách tôi!" Hắn tuyệt vọng nhìn cô, điên cuồng giơ roi trong tay lên tàn nhẫn quất xuống.