Lạc Tích Tuyết lái xe đưa Tiếu Vũ Trạch về nhà trọ của anh. Tiếu thị đã phá sản, cha mẹ của Tiếu Vũ Trạch đi nước ngoài, một mình anh ở đây mướn căn phòng trọ nhỏ để ở chủ yếu là vì có thể thường cùng Lạc Tích Tuyết gặp mặt nếu không anh cũng đi với cha mẹ của mình. Lạc Tích Tuyết quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình đã thấy anh ngủ từ lúc nào, nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ như rất mệt mỏi. “Anh Vũ Trạch, anh cảm thấy thế nào? Có muốn đi bệnh viện không?” Lạc Tích Tuyết lay lay hắn, thanh âm dịu dàng hỏi. “Không cần”. Tiếu Vũ Trạch lắc đầu một cái, hỗn loạn bắt được cánh tay trắng mịn của cô, thở dài một hơi nhẹ nhõm:”Anh không sao”. Lạc Tích Tuyết dừng một chút, lúc này mới nhớ tới anh sợ nhất là đến bệnh viện, trước kia mỗi lần anh bị thương, cô đều khóc lóc cầu xin anh đi bệnh viện nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, dịu dàng cười cười, kêu cô là đứa ngốc rồi bảo” không có việc gì đâu” anh luôn luôn nói như vậy. Hốc mắt của cô nóng lên, từ trong hồi ức tỉnh lại, không miễn cưỡng anh nữa. “Em đưa anh lên lầu” Lạc Tích Tuyết xuống xe, đi qua bên kia mở cửa xe, đỡ Tiễu Vũ Trạch ra ngoài. Thật vất vả mới đỡ anh lên lầu được, có lẽ là vì ra gió nên nhiệt độ của anh cao hơn rất nhiều. Lạc Tích Tuyết tìm kiếm mấy viên thuốc hạ sốt, đưa Tiếu Vũ Trạch uống, thật lâu mà cũng không thấy có biến chuyển gì tốt. Cô sốt ruột vô cùng, đi tìm một ít đá trong tủ lạnh rồi chùm khăn đắp lên cho anh. Giày vò cả nửa đêm anh mới có dấu hiệu hạ sốt. Thấy anh đã không sao cô tính đi nhưng nghĩ lại đem một người bệnh ở một mình như thế cô cảm thấy không an lòng nên quyết định ở lại chăm sóc anh cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Tiễu Vũ Trạch tỉnh lại thấy cả toàn thân đều đau, cổ họng lại rát vô cùng anh nhắm mắt khổ sở hừ nhẹ một tiếng. Lạc Tích Tuyết bị âm thanh của anh làm tỉnh giấc, dụi dụi con mắt:”Anh Vũ Trạch, anh đã tỉnh rồi sao? Cảm giác như thế nào rồi?” “Tích Tuyết?” Tiếu Vũ Trạch kinh ngạc nhìn người trước mắt, anh cho là cô đã sớm rời khỏi đây. Lạc Tích Tuyết dò xét trán của anh thấy hết sốt rồi cô mới an lòng. “Muốn ăn cái gì? Em làm bữa sáng cho anh?” “Ăn gì cũng được.” Tiễu Vũ Trạch mong đợi nói. Lạc Tích Tuyết cười nhẹ:”Em nấu cháo cho anh được không? Anh vừa mới khoẻ lại nên ăn đồ nhẹ mới tốt.” Tiếu Vũ Trạch gật đầu một cái, rời giường rửa mặt, liền ngồi trên salon đợi bữa ăn sáng do chính tay cô làm. Lạc Tích Tuyết bân rộn ở trong phòng bếp, chỉ là đại tiểu thư như cô không thường xuống bếp nên vừa định đổ cho Tiếu Vũ Trạch một cái trứng ráng thì dầu trong chảo đã văng lên người của cô. “A!” Cô kinh hô, tay trái bị dầu văng lên làm hiện lên một mảng lớn đỏ ửng. “Tích Tuyết!” Tiếu Vũ Trạch lập tức đứng dậy chạy ngay vào phòng bếp, vội vàng nắm lấy tay của cô đi xả nước lạnh. Nước lạnh lao xuống, một bên anh vừa đau lòng vừa than thở:”Anh biết ngay anh không có cái phúc ăn đồ ăn em nấu mà”. Lạc Tích Tuyết vốn bị đau nên nước mắt cũng trào xuống nhưng bị hắn trêu chọc như thế nên cũng cười lên. “Nổi bóng rồi, hay là đi bệnh viện xem một chút”. Tiếu Vũ Trạch không yên lòng nói. Lạc Tích Tuyết lắc đầu:”Không cần, anh cũng không phải anh cũng không thích đi bệnh viện sao” Tiếu Vũ Trạch sửng sốt, ngay sau đó trong lòng anh cảm thấy ấm áp vô cùng:”Vậy anh xuống dưới lầu mua ít thuốc phỏng cho em”. “Ừm”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, đợi Tiếu Vũ Trạch đi ra ngoài cô thuận tiện giúp anh sửa sang căn phòng lại một chút. Lúc Tiếu Vũ Trạch trở lại, anh thoa thuốc phỏng cho cô sau đó hai người dùng bữa ăn sáng. Hai người cùng nhau vừa cười nói vừa dùng bữa sáng. Lúc hắn bôi thuốc giúp cô hết sức tỉ mỉ, nhìn vẻ mặt ửng hồng ngượng ngùng của cô, tâm Tiếu Vũ Trạch hơi dao động, không thể tiếp tục kiềm chế say đắm trong lòng được nữa giống như mê muoojj mà nhìn Lạc Tích Tuyết. Một giây kế tiếp, thân thể cường tráng của anh không tự chủ được cúi xuống không đợi cô kịp phản ứng đã lao lên hôn đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng của cô, đôi môi mà thời gian vừa qua hắn vô cùng nhớ mong, khó có thể mà dứt bỏ. Nụ hôn của anh mềm mại mà ấm áp không giống như nụ hôn đầy bá đạo cùng chiếm hữu của Lạc Thiên Uy, thận trọng nhẹ nhàng đụng vào môi cô, chỉ sợ làm đau cô dù chỉ là một chút, chỉ dừng lại rồi lướt nhẹ qua thôi, cũng không có xâm nhập gì hết. Lạc Tích Tuyết nhắm nghiện hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác tốt đpẹ này, nụ hôn của anh làm cô an tâm, không phải xâm phạm càng không phải là độc chiếm, chỉ là an ủi, thấu hiểu giống như giúp cô buông lỏng đè nén cùng trầm muộn trong lòng vậy. Đại não của cô trống không, Tiếu Vũ Trạch dịu dàng cùng thương yêu cho cô cảm giác như cô được quay về lúc trước kia. Nhưng khi tay của anh lần xuống ngực của cô, thăm dò vào làn váy của cô làm cô bỗng nhiên thức tỉnh. Trong đầu của Lạc Tích Tuyết thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Lạc Thiên Uy, bên tai là lời cảnh cáo của hắn. Hắn đối với cô có tính độc chiếm mạnh như thế, nếu biết cô hôn môi với người đàn ông khác ngoài hắn, không biết hắn lại làm ra chuyện điên cuồng gì. Lạc Tích Tuyết giật nảy mình, thấy lạnh cả người, lập tức đẩy Tiếu Vũ Trạch ra, lòng còn sợ hãi nói một câu xin lỗi. Nói xong cô lập tức chạy đi ra khỏi cửa. Tiếu Vũ Trạch nhìn bóng lưng biến mất của cô, không khỏi bi ai cười khổ một tiếng, cô là đang trách anh sao? Lạc Tích Tuyết một đườn chạy về nhà, dọc theo đường đi tâm tình của cô bất định. Cô không muốn cự tuyệt anh Vũ Trạch,không muốn làm tổn thương anh, nhưng nghĩ tới tình trạng của cô hiện tại bây giờ cô cảm thấy bản thân rất bẩn, không xứng với anh. Anh vũ Trạch đáng gặp một người con gái tốt hơn, mặc dù trong lòng của cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, nhưng cô không muốn cứ ích kỷ chiếm lấy anh như vậy. Thất hồn lạc phách trở lại Lạc gia, cô rã rời bước từng bước về phòng của mình. Cô ngồi thơ thẩn trước bàn trang điểm, nhìn vết thương băng bó trên cánh tay trái. Vừa ngẩng đầu lên, cô giật mình phát hiện, Lạc Thiên Uy đang từ giường của cô từ từ ngồi dậy, mặt tốt tăm nhìn cô. Lạc Tích Tuyết khiếp sợ thiếu chút nữa hét ra tiếng, liều mạng bưng kín miệng của mình “làm sao anh lại ở chỗ này?” Cô khó tin nhìn em trai trước mắt mình, thấp thỏm bất an trong lòng hỏi, hắn không phải ở trong phòng chờ cô cả đêm đấy chứ.