Cưng chiều vợ tối cao: em dám bỏ trốn

Chương 110 : rời đi đi, cùng anh đi

edit: fpurplebrown23 Anh muốn xé rách cô, vò nát cô, chinh phục cô! ! ! Dẫn cô tới nơi sâu nhất trong đại ngục, cùng anh ở đây trầm luân mãi thôi. Cả thân thể Lạc Tích Tuyết run rẩy, đôi môi tái nhợt, tay gắt gao nắm lấy ga giường phía dưới. Chỉ hi vọng mỗi lần tội ác này có thể kết thúc nhanh. Hai mắt cô nhắm lại, trong lòng yên lặng đếm thời gian. Lạc Thiên Uy cúi đầu, khi cô đang nhắm mắt liền dừng lại việc hôn mãnh liệt, đầu lưỡi liếm hai hàng lông mi sáng trong. “Mở mắt! Xem tôi muốn em như thế nào ! ! !”. Anh nhéo cằm mảnh khảnh của cô, bắt ép cô phải mở mắt. Lông mi Lạc Tích Tuyết kích động, run rẩy mở mắt ra nhìn, nhìn anh ra vào trong cơ thể của cô, cảm giác nhục nhã trước nay chưa từng cô ập vào lòng. Cô cũng không chịu đựng được nữa, khóc rống lên. Nhưng lúc này đây Lạc Thiên Uy không có như trước mà dụ dỗ cô, cô càng khóc, anh càng muốn cô sâu hơn. Cuối cùng cô vừa khóc vừa la, mấy lần đau đến hôn mê rồi lại tỉnh, nhưng Lạc Thiên Uy lại nằm trên người của cô, từ đầu đến cuối không dừng lại việc chiếm đoạt. Lạc Tích Tuyết không biết anh rời đi lúc nào, chỉ nhớ mang máng, lúc Lạc Thiên Uy rời đi chỉ cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Tất cả những thứ khác cô không nhớ rõ, bởi vì lúc ấy cô đã bị anh hành hạ đến muốn chết. Liên tiếp mấy ngày sau, Lạc Tích Tuyết cũng không có gặp lại Lạc Thiên Uy. Vừa hỏi người giúp việc nhà mới biết, thì ra là em trai đã đi công tác. Vốn là anh rời đi, cô sẽ phải cảm thấy thoải mái, nhưng về sau, cô lại cảm giác nhớ anh. Lạc Tích Tuyết bị ý nghĩ của chính mình mà run sợ, tại sao cô lại nhớ anh chứ? Như vậy là không đúng, cô tuyết đối không có khả năng nhớ bản thân em trai mình! ! Nhưng vừa nghĩ tới nhiều ngày nay anh không đụng cô, có thể không chịu được đi tìm những người phụ nữ khác hay không, lòng của cô lại thấy trống trải. Dù sao em trai bây giờ còn trẻ, huyết khi sôi trào, coi như cùng với người phụ nũ có chuyện gì đó bên ngoài, cũng là bình thường, nhưng tại sao lòng cô, lại cảm thấy mất mác đây? “Tiểu thư, lão gia bảo cô đi tới thư phòng của ông!”. Ngoài cửa truyền đến âm thanh của người giúp việc. Lạc Tích Tuyết trả lời một câu, đứng dậy đi tới thư phòng của Lạc Chấn Long. Kể từ lần gia đình tụ họp, cô đã có nhiều ngày không thấy bố, lần này bố gọi cô đi tới thư phòng là có chuyện gì đây? Mang theo nghi ngờ, Lạc Tích Tuyết đi tới phòng của Lạc Chấn Long, sau khi gõ cửa, cô trực tiếp bước vào. “Ba!”. Lạc Chấn Long còn đang đắm chìm trong ký ức, nghe thấy âm thanh của con gái, ông mới phục hồi tinh thần lại. Ông khoát tay áo, mỉm cười, “ngồi đi”. Lạc Tích Tuyết khéo léo ngồi xuống ghế sofa, “Hôm nay bố tìm con tới đây, có chuyện gì không?” “Ừ”. Lạc Chấn Long day day huyệt thái dương, nhìn qua có vài phần mệt mỏi. “Tối hôm qua, bố lại nằm mơ thấy mẹ con”. Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bố. Bố không phải một mực hận mẹ sao? Thế sao lại mơ thấy bà? “Mẹ con trách bố, không có chăm sóc con tốt!”. Lạc Chấn Long thở dài một cái, vẻ mặt có chút phức tạp: “Những năm nay, ba đích thật là có chút cố chấp, oan ức cho con rồi!”. “Bố?”. Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, khó tin nhìn bố, ông lại nói xin lỗi cô sao? Nước mắt lập tức bừng lên. Lạc Chấn Long đốt lên điếu thuốc, đi tới bệ cửa sổ hít sâu một cái, bỗng nhiên nói: “Nghe nói những ngày qua Tiếu Vũ Trạch tìm con, con đều cự tuyệt sao?” “Vâng, thưa bố!”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái. Nếu anh Trạch Vũ đã đính hôn, cô cũng đã bị người đàn ông khác đoạt lấy, giữa bọn họ sẽ không quay về được nữa, gặp mặt chỉ thêm đau xót mà thôi, còn không bằng nên quên đi thôi. “Tích Tuyết, con còn thích cậu ta sao?”. Lạc Chấn Long chợt xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía con gái. “Con”. Lạc Tích Tuyết bị Lạc Chấn Long hỏi về vấn đề này, cô không biết làm sao. Còn thích anh Trạch Vũ sao? Cô không biết. Quả thật, hồi ức lúc họ còn trẻ khiến cô rất muốn quay về, lòng của cô đã từng bị anh làm cho rung động. Nhưng bây giờ thì sao? Khi thân thể bị người đàn ông khác đoạt lấy, lòng cô còn có thể thủy chung như một sao? “Tích Tuyết, con nên cùng cậu ta đi thôi”. Lạc Chấn Long trầm tư thật lâu, lại từ từ mở lời. “Bố?”. Lạc Tích Tuyết quả thật thấy khiếp sợ hơn, cô thật không ngờ bố là vì Tiếu Vũ Trạch tìm cô, càng không nghĩ tới, bố lại có thể nói như vậy. Ông muốn cô cùng anh Trạch Vũ đi sao? Chẳng lẽ ông không sắp đặt hôn nhân cho cô nữa sao? Cô đã từng nhớ, ngày cô muốn cùng anh Trạch Vũ quan hệ, bố lại an bài việc xem mắt cho cô, chia rẽ bọn họ. Ít ngày trước, bố kêu Hàn Diệp Thần tới nhà, cô cho là bố muốn việc xưa nhắc lại, không ngờ ba kín đáo đưa Vi Tĩnh Nam cho Hàn Diệp Thần. Thì ra là bố đối với cô lại có sự sắp đặt khác, muốn cho cô cùng anh Vũ Trạch hợp lại. “Tiếu Vũ Trạch sẽ cùng Bùi tiểu thư đính hôn, cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy thân thể cậu ta ở trong tù, chỉ có Bùi gia ra mặt bảo lãnh, cậu ta nhất định đã cho Bùi gia một công đạo. Chỉ là trong lòng cậu ta nghĩ tới con, thủy chung với con, trước đây không lau cậu ta đã cùng Phỉ Lệ chia tay, vì thế Tiếu gia đã phá sản, không còn như trước nữa”. Lạc Chấn Long nói xong, rít một hơi thật sâu. “Cái gì? Tiếu gia đã phá sản rồi sao?”. Lạc Tích Tuyết kinh hãi, thân thể như bị cái gì nặng đụng vào. Anh Trạch Vũ, thật xin lỗi, em không nên không nhận điện thoại của anh! Lạc Chấn Long nhìn lên trời, đưa lưng về phía con gái, gương mặt già nua có bóng lưng nhàn nhạt: “Bố nghĩ thông suốt rồi, qua nhiều năm như vậy, nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của bố, bố thực xin lỗi mẹ con. Chỉ là đời này bố đã phụ mẹ con, không cách nào quay lại, bố hi vọng, nửa đời sau của con có thể troi qua dễ dàng chút, ít nhất có thể cùng người yêu ở chung một chỗ, cơm áo vô tư!”. Nghe bố nói như vậy, nước mắt Lạc Tích Tuyết dâng lên, ở trong hốc mắt đảo quanh, nhớ tới anh Trạch Vũ, trong lòng của cô không phải không có cảm giác. Chỉ là nếu như cùng với anh thật, Lạc Thiên Uy thi sao? “Bố biết, Thiên Uy đối với con rất tốt, thậm chí còn tốt quá xa, chỉ là làm em trai, không thể ở bên con cả đời. Có Tiếu Vũ Trạch nặng tình nặng nghĩ chăm sóc con cả đời, ba cũng yên tâm”. Lạc Chấn Long tình ý sâu xa. Lạc Tích Tuyết nghe xong tê dại, bố nói như vậy có ý gì? Cái gì gọi là em trai đối với cô tốt quá xa ư? Chẳng lẽ bố đã biết quan hệ tội ác của cô với em trai. “Bố, con”. Lạc Tích Tuyết nóng lòng muốn giải thích, lại bị Lạc Chấn Long cắt đứt. “Tích Tuyết, bố đã đem một nửa sản nghiệp có tên con, bố trước kia không phải trọng nam khinh nữ, chẳng qua cảm thấy một người con gái như con xử lý công ty quá cực khổ, hiện tại có Tiếu Vũ Trạch bên cạnh trợ giúp con, bố cũng yên lòng, các con cùng một chỗ mà rời đi đi, có phần tài sản này nửa đời sau sẽ không quá khổ”.