Em trai cô có bạn gái sao? Lạc Tích Tuyết nghi ngờ nghĩ, Lạc Thiên Uy ở cái tuổi này có thể được coi là yêu rồi. Xe dừng ngay trước cổng biệt thự Lạc gia, Lạc Tích Tuyết sau khi nói tiếng cảm ơn thì vội vàng mở cửa xe, nhưng dù cô có cố gắng như thế nào thì cửa xe vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là có người đã đem khóa lại. “Cám ơn anh, tôi muốn xuống xe” Lạc Tích Tuyết hướng Hàn Diệp Thần lễ phép gật đầu một cái. Có chút gấp gáp muốn rời khỏi. “Ngay cả một nụ hôn tạm biệt cũng không có sao?” Hàn Diệp Thần xoay đầu lại, một cánh tay khoác lên ghế dựa, ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Tích Tuyết. Lạc Tích Tuyết sửng sốt, thân thể khẽ run run, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:”Hàn tiên sinh, anh thật biết nói đùa”. “Tôi không phải đang nói đùa” Hạn Diệp Thần buông mi xuống, đột nhiên lại gần Lạc Tích Tuyết, đem cô vây giữa ghế ngồi và lồng ngực của hắn:” Tôi bây giờ được xem là vị hôn phu của em rồi, chỉ hôn vị hôn phu của mình một cái thôi không phải em cũng để ý đó chứ?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, lập tức đẩy lồng ngực của hắn ra:”Hàn tiên sinh, ngài đừng như vậy tôi đã có bạn trai rồi.” “Cho nên….” Hàn Diệp Thần trong mắt không có chút kinh ngạc, hắn đã sớm đoán được Lạc Tích Tuyết hẳn đã có bạn trai rồi, một người con gái xinh đẹp như cô thì bên cạnh không thể không có một người đàn ông nào? Lạc Tích Tuyết bình phục lại nhịp tim, tỉnh táo mở miệng:”Cho nên tôi với anh là không thể nào, hôm nay chẳng qua là một vở kịch mà thôi, không phải anh muốn làm thật đó chứ”. “Nếu như tôi nghiêm túc thì sao?” Ánh mắt Hàn Diệp Thần sáng quắc nhìn về hướng cô trong mắt không che giấu chút hứng thú nào. “Việc này…” lạc Tích Tuyết giật mình, hai tay luống cuống đan vào nhau, cô không nghĩ Hàn Diệp Thần sẽ nói như thế, cô chỉ có thể cúi đầu nói xin lỗi:”Thật xin lỗi, tôi chỉ yêu bạn trai của tôi thôi.” “Nói như vậy là tôi không có cơ hội?” hàn Diệp Thần nhìn cô, trong mắt xẹt qua sự thất vọng. “Đúng vậy” Lạc Tích Tuyết khẳng định gật đầu một cái, ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt đầy thiện cảm:”Nếu như anh không ngại thì không bằng về sau chúng ta làm bạn bè bình thường cũng được mà”. Hàn Diệp Thần khổ sở cười một cái, ánh sáng trong đôi mắt trầm xuống:”Haiz, xem ra cũng chỉ có thể như vậy”. Nói xong hắn mở cửa xe cho Lạc Tích Tuyết vào nhà. Nhìn bóng lưng cô dần xa, chân mày của hắn không tự giác nhíu lại:”Lạc Tích Tuyết, em biết không? Hàn Diệp Thần tôi chưa bao giờ cùng người con gái nào làm bạn bè, nếu như muốn cùng tôi kết giao bạn bè thì người con gái đó nhất định phải là vợ tương lai của tôi.” Nhờ ánh trăng Lạc Tích Tuyết đi vào biệt thự Lạc gia,chỉ là cô còn chưa có đẩy phòng khách ra thì bên trong đã truyền tới giọng nói kiều mị của phụ nữ. “Ưm, Thiên Uy, anh thật là hư... Không cần nha, anh xem thử cái này có xinh đẹp không?’ Lạc Tích Tuyết theo bản năng nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện ra sự nghi ngờ, thanh âm này không giống của mẹ kế hay của Vi Tĩnh Nam chẳng lẽ Thiên Uy đem bạn gái xa lạ về nhà? Không phải cô vừa nhìn thấy họ trên đường đó sao? Mang theo nghi hoặc cô đẩy cửa đi vào, đập vào mắt cô là hai thân thể đang quấn chặt vào nhau. Một cô gái vóc người gợi cảm đang giang chân ngồi trên đùi của em trai cô, chỉ thấy cô ta đang tìm mọi cách để mời gọi Thiên Uy, cô làm ra vẻ ngượng ngùng nhưng thân thể lại như rắn quấn trên người hắn. Đôi môi mềm mại hôn từng chút một trên vòm ngực nam tính của hắn, đôi tay như không xương quấn trên cổ hắn, không ngừng thăm dò.