"Không có" Lạc Thiên Uy ngẩn ra, thần sắc kiên định lắc đầu một cái. Tinh thần của hắn lúc nào cũng tập trung trên người cô làm gì có thời gian mà nhìn những ngừoi con gái khác, hắn thích cô và cũng chỉ muốn một mình cô. "Không có sao?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc "Chị còn tưởng rằng em yêu từ sớm rồi" Em trai cô từ nhỏ đã ở nước ngoài, có quen qua đống bạn gái cũng không có gì là lạ. Chắc là vì em hắn chỉ mới mừoi sáu tuổi lại chưa quen một người con gái nào nên đối với cô mới có chút ảo tưởng? Lạc Tích Tuyết liếc trộm Lạc Thiên Uy một cái, thấy ánh mắt sáng quắc của hắn vẫn nhìn cô như cũ thì cô càng xác nhận ý nghĩ này. Em trai cô đang trong thời kỳ trưởng thành, ở cái tuổi này đối với những thanh thiếu niên đều sinh ra rất nhiều hứng thú khác thường, hơn nữa em trai cô bình thường lại không cùng bất kỳ người con gái nào qua lại, đem tâm tư đặt trên ngừoi cô cũng không có gì là lạ. "Thiên Uy, em có muốn thử qua cảm giác yêu không?" Cánh môi Lạc Tích Tuyết hé mở, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thiên Uy với ánh mắt nóng bỏng. Nhịp tim của Lạc Thiên Uy như bị lỡ một nhịp, có cảm giác rung động khác thường dưới đáy lòng. Cô ấy nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy thấy hắn tốt? Muốn cùng hắn yêu nhau sao? "Cũng được". Hắn không chậm trễ chút nào gật đầu một cái, gương mặt đỏ ửng. "Haha, em trai còn biết xấu hổ đấy" Lạc Tích Tuyết cừoi khanh khách, giơ tay lên múc một muỗng thức ăn đưa tới bên miệng hắn:"Nếm một chút xem" "Được" Lạc Thiên uy nghe lời cô nói mở cánh môi ra ngậm một hớp. "Thế nào? Có phải cảm giác vừa đăng đắng lại vừa ngọt ngào đúng không?" Lạc Tích Tuyết cười nhìn hắn, một đôi thủy mâu sáng long lanh. Khóe môi Lạc Thiên Uy nâng lên thành mạt hình cung:"Ừ" "Chờ em lớn lên một chút sẽ hiểu, tình yêu vừa ngọt ngào lại vừa đăng đắng như thế" Lạc Tích Tuyết nói một câu, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa ngọt ngào lại vừa đăng đắng, cô ấy là đang muôn nói hắn sao? Mỗi lần nhìn thấy Lạc Tích Tuyết ở bất kỳ thời điểm nào hắn đều muốn cùng cô thân mật hơn, nhưng là cô luôn tránh né cùng kháng cự hắn, trong lòng của hắn lại có sự mất mác không nói nên lời, cho là cô không thích hắn. "Thiên Uy, mấy ngày nữa chờ chị rãnh rỗi, chị sẽ giới thiệu cho em một vài cô gái để em làm quen" Lạc Tích Tuyết đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, lấy lại tinh thần, dịu dàng nhìn Lạc Thiên Uy nói. Em trai cô quan tâm sự nghiệp quá nhiều, lơ là việc tiếp xúc với các cô gái cùng trang lứa nên cô có bổn phận là chị phải giúp hắn thu xếp ổn thỏa chuyện này. "Không cần" Lòng tràn đầy hy vọng của Thiên Uy bị một câu nói của cô mà rơi xuống đáy cốc, hắn lạnh lùng nói khuôn mặt phút chốc trở nên đau đớn. Hắn biết cô không bao giờ chấp nhận hắn, cô chỉ xem hắn như em trai, không thể nào có chuyện yêu hắn? Cô gấp như vậy muốn giới thiệu bạn gái cho hắn, nhất định là để hắn không quản cô cả ngày, như vậy cô có thể tự do tìm người đàn ông khác rồi. Lạc Thiên Uy tay nắm thật chặt thành quyền, lần đầu tiên trong đời hắn đau thế này và càng căm hận thân phận chị em của bọn họ hơn bao giờ hết. nếu như không phải do tầng máu mủ ruột thịt ngăn trở thì hắn giờ phút này đã thổ lộ với cô, để cho cô trở thành ngừoi phụ nữ của hắn. Lạc Tích Tuyết thấy em trai mình tức giận, cô cũng không hiểu cô đắc tội với hắn chỗ nào, chỉ có thể cúi gầm đầu dùng thìa bạc ăn cơm, không muốn nhiều lời nữa. "Sao em không ăn đi Thiên Uy?" Cô thấy Lạc Thiên Uy đông cũng không muốn động vào thức ăn, cô không khỏi lo lắng hỏi. "Không thích" Lạc Thiên Uy tức giận nói. Lạc Tích Tuyết để thìa xuống, thái độ ôn hòa:"Vậy em muốn ăn cái gì?" "Tôi muốn ăn... chị..." Con ngươi mị hoặc thâm trầm của Lạc Thiên Uy nhìn cô, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhạt, cố ý sát lại gần cô noi:" Làm cơm cho tôi ăn"