Đêm tĩnh lặng, chung quy cũng dễ khiến cho người ta nhớ lại những ký ức đã qua. Hình dáng của Lạc Thiên Uy đứng lẳng lặng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo. Tay kẹp lấy điếu xì gà, nhàn nhạt thở ra vòng khói đem hắn phát hạo thành người đàn ông ma mị. Đứng trên ban công của biệt thự, ngắm nhìn toàn thành thị trên không, những ngọn đèn giống nhau hỗn loạn thành một đoàn, thế nhưng lòng hắn lại ở nơi nào. “Tuyết nhi, tôi rất nhớ em!” Trong mắt hắn có gì đó quang mang khó hiểu. Một hình ảnh xinh đẹp phủ đầy bụi cất giấu sâu trong lòng hắn, giờ lại nổi lên trong đầu hắn. Bốn năm suốt 1268 ngày trôi qua, hắn đối với cô nhớ thương từng ngày từng ngày, càng gia tăng mãnh liệt chứ chưa từng ngưng lại. Mặc dù trong bốn năm này, hắn có vô số nữ nhân, đã từng tận hưởng qua bao cơn hoan lạc nhưng trong mắt hắn, nội tâm ngoại trư cô, cho tới giờ chưa hề có qua một người đàn bà nào. Hắn yêu cô nhiều như vậy, chỉ tiếc cô không những không yêu hắn mà còn rất rất hận hắn. “Em so với cô ta thì sao?” Trì Nhược Huân bọc tấm chăn mỏng, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng Lạc Thiên Uy. Từ phía sau ôm lấy eo hắn, ngữ điệu ngả ngớn hỏi. “Cô có thể đi. Quan hệ của chúng ta dừng ở đây!” Lạc Thiên Uy hở hững liếc nhìn người phụ nữ yêu mị, ném ra một câu nói lạnh như băng làm trái tim cô đông đá vì lời nói ấy. Trì Nhược Huân sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô kêu rên nói: “Vì cái gì? Chủ nhân, ngài tại sao lại đối với em như vậy?” Cô cho rằng cô và hắn mà nói là có bất đồng, lại không nghĩ tới hắn lại muốn đuổi cô đi. Suy tính trước đây cũng không hề giống nhau! Cô cho rằng bằng tài sắc hiện tại nhất định có thể nhốt tâm người đàn ông này lại. vậy mà cuối cùng cô vân thất bại thảm hại. “Không cần ôm bất luận ảo tưởng gì đối với tôi. Như vậy quãng đời về sau này của cô sẽ trôi qua rất thống khổ. Một người dàn bà, tôi đụng qua nhiều nhất là chỉ một lần mà thôi.” Lạc Thiên Uy nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét, giọng điệu càng thêm trầm thấp. Trì Nhược Huân một hồi nội tâm thất lạc, cô đột nhiên quỳ rạp xuống, bất lực ôm lấy thân thể to lớn của hắn, tấp giòng cầu khản: “Uy, không cần vứt bỏ em được không, em cái gì cũng nguyện ý vì anh mà làm.” “Nhược Huân, cô không cho tôi cảm giác này”. Lạc Thiên Uy không hề thương tiếc một cước đá văng cô ra, ngẩng đầu bước đi, không quay đầu lại một lần mà hướng phòng tắm xa hoa bước đến. Trước khi hắn đi cũng không quên vứt xuống một câu cảnh cáo đem nội tâm Trì Nhược Huân tan vỡ hoàn toàn. “Thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, lập tức biến đi. Nếu không hậu quả cô tự biết.” Trì Nhược Huân run rẩy như một đưa trẻ. Thần sắc trong nháy mắt lâm vào tuyệt vọng. Cô bụm mặt khóc chạy ra ngoài, tâm đã bị hắn gây thương tích đầy mình. Chuyện như vậy đã xảy ra vô số lần ở vô số đàn bà của hắn. Lạc Thiên Uy thoải mái nằm trong bồn tắm rộng lớn xa hoa, ngửa đầu nhìn trần nhà. Trong phòng tắm xa hoa bốc lên sương mù, góc cạnh rõ ràng của gương mặt hoàn mỹ hiện lên, có vẻ ma mị. Tay phải hắn cầm ly rượu đỏ đung đưa chất lỏng đỏ hồng bên trong, tay trái cầm một tấm hình. “Tuyết nhi, bọn họ không có tư cách trách em. Tôi yêu em, chỉ yêu một mình em, trừ phi tôi không còn trên cõi đời này!” Hắn lầm bầm lầu bầu nỉ non trong miệng. Đôi mắt sắc bén, thâm thúy trong nháy mắt biến thành dịu dàng vô hạn, tràn đầy thâm tình. Nhưng điều đó chỉ có biểu hiện trước mặt người con gái tên là Lạc Tích Tuyết mà thôi. Trên kính thủy tinh bị hơi nóng bám lấy, Lạc Thiên Uy viết đi viết lại cái tên Tích Tuyết. Ngón tay lạnh băng viết đến tê dại, khiên cho người ta hiểu rõ hắn yêu sâu sắc và đau đớn đến tận xương tủy là như thế nào. Trong phòng tắm màu sắc trang nhã nhưng lạnh lẽo được bố trí cùng với vài màu sắc ấm áp tạo nên sự hài hòa, không giống như khoảng cách trong tình yêu.