Cưng Chiều Vợ Tối Cao : Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 117 : Nếu Như Đây Là Địa Ngục, Sẽ Để Cho Em Và Anh Cùng Nhau Rơi Xuống
edit: fpurplebrown23
Lạc Tích Tuyết vốn còn muốn một mình đánh thức em trai, nhưng khi nhìn trên người hắn không ngừng có máu chảy ra, máu tươi theo gò má say mê lại tuấn dật một giọt lại một giọi rơi xuống, lòng của cô nhất thời đau đớn.
Lời nói cự tuyệt bị cô nuốt xuống, cô thở lại nhìn lại hắn.
Nếu như đây là địa ngục, sẽ để cho cô cùng hắn cùng nhau rơi xuống thôi.
Dù sao, cô đã sớm không còn đường để lui nữa! ! !
“Chúng ta chữa thương trước được không?” Cô ngồi xổm người xuống, ân cần nói.
“Em – quan tâm tới tôi sao?”. Lạc Thiên Uy vui mừng nhếch môi, khóe môi dâng lên một chút ý cười.
Lạc Tích Tuyết không trả lời, lo lắng gọi vú Ngô.
Vú Ngô nghe được tiếng kêu, lập tức ôm hòm thuốc chạy tới.
“Đại tiểu thư, cô có làm sao không? Có bị thương không?”. Vú Ngô còn tưởng là Lạc Tích Tuyết bị thương, khẩn trương hỏi.
Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái: “Không phải của tôi, là Thiên Uy!”
Vú Ngô sững sờ quay đầu, khi thấy vết thương phía sau của toàn thân Thiên Uy, bà quả thật khiếp sợ ngay tại chỗ.
Thiếu gia làm sao lại bị thương như vậy? cậu ấy bị điên rồi sao? Nếu như để cho lão gia biết chuyện, như vậy cũng được sao?
Lạc Tích Tuyết nhận lấy hòm thuốc trong tay bà, vội vang giao phó: “Vú Ngô, bà nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân tới đây một chuyến”.
Vú Ngô sửng sốt nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần: “A, đúng vậy đại tiểu thư!”.
Bà kinh hồn bạt vía xoay người, chuẩn bị cầm điện thoại lên gọi, Lạc Thiên Uy lại gọi bà lại.
“Không cần, bà đi xuống trước đi”. Lạc Thiên Uy đuổi vú Ngô rời đi.
Lạc Tích Tuyết khó tin nhìn em trai, vết thương của hắn nghiêm trọng như vậy, không gọi bác sĩ tới đây, ngộ nhỡ gây nhiễm trùng thì làm thế nào?
Lạc Thiên Uy nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô dành cho hắn, hắn thỏa mãn cười một tiếng, có cảm giác cô quan tâm, làm cho hắn ham mê nha.
Hắn tự tay nhẹ nhàng kéo cánh tay của cô, dụ dỗ: “Vết thương này nhỏ, không có chuyện gì đâu, em giúp tôi băng bó lại là được”.
“Nhưng”. Lạc Tích Tuyết có chút do dự, nhìn vết thương vô cùng thê thảm của hắn, cô không yên lòng khuyên can: “Vẫn nên để bác sĩ tới xử lý thôi”.
Ánh mắt Lạc Thiên Uy cố chấp: “Không cần, tôi muốn em tự tay băng bó vì tôi, cho em thấy dấu vết đau vì yêu em của tôi!”.
Lạc Tích Tuyết im lặng nhìn hắn, chỉ có thể lắc đầu đi mở hòm thuốc ra.
Cô dùng cây kéo cởi ra áo khoác với áo sơ mi của hắn, mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm tư, nhưng nhìn vết thương gần trong gang tấc như vậy, ánh mắt hung hăng đau nhói của cô vẫn thế.
Hắn, thật là một người đàn ông tàn nhẫn!
Đối với mình cũng nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?
Cô nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng, huống chi hắn còn phải trực tiếp bị quất roi.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào bả vai rộng của hắn, trong lòng Lạc Tích Tuyết bỗng nhiên cảm thấy khác thường, trong hốc mắt dâng lên nước mắt.
Khi nước mắt của cô, rơi xuống đầu vai Lạc Thiên Uy, tim của anh đột nhiên cảm thấy, thân thể cư nhiên có phản ứng.
“Em vì tôi mà đau lòng sao?” Hắn nâng mặt của cô lên, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết ngượng ngùng quay đầu: “Tôi không có!”.
“Thật sao?” Lạc Thiên Uy ôm cô thật chặt trong ngực, cười chế nhạo nói: “Chẳng lẽ em hi vọng tôi liền chết đi như vậy sao? Như vậy em có thể danh chính ngôn thuận cùng Tiểu Vũ Trạch ở chung một chỗ sao?”
“Dĩ nhiên không phải!”. Lạc Tích Tuyết theo bản năng phản bác, chống lại ánh mắt đùa giỡn của Lạc Thiên Uy, sắc mặt cô đỏ lên, đấm nhẹ vào lồng ngực của hắn.
Nhưng ai biết Lạc Thiên Uy đột nhiên ôm ngực, nhíu mày: “Thật là đau a!”.
“Anh”. Lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, nhất thời luống cuống: “Sao vậy, anh đau chỗ nào vậy?”
Trong mắt của cô chứa đầy vẻ sốt ruột, chỉ sợ em trai có cái gì lầm lẫn, hoảng hốt nói: “Anh, đừng nóng vội, tôi sẽ đi kêu bác sĩ tới!”.
Nói xong, Lạc Tích Tuyết xoay người rời khỏi đi gọi người, ai ngờ Lạc Thiên Uy cư tuyệt ôm cô phía sau một cái.
Cánh tay dài của hắn đưa ra, ôm cô vào trong lòng.
Lạc Tích Tuyết kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thâm tình nóng bỏng của Lạc Thiên Uy, cô cảm thấy hoảng hốt, thiếu chút nữa quên mất hô hấp.
“Anh đừng ôm tôi chặt như vậy, cẩn thận vết thương, tôi cho rằng anh có thể tự đi tìm bác sĩ thôi”. Lạc Tích Tuyết quay mặt đi, không dám nhìn vào trong mắt của hắn.
Lạc Thiên Uy nâng tay của cô, chạm vào trước ngực của mình, khóe chặt con người của cô:
“Tôi ở chỗ này đau, đau lòng! Tìm bác sĩ tới đây cũng không chữa được, chỉ có em mới có thể chữa được thôi!”
“À? Anh”. Lạc Tích Tuyết vội vàng rút tay của mình về, cả người trở nên băn khoăn lo lắng.
Hơi thở nóng bỏng của Lạc Thiên Uy ở trên mặt cô, cô muốn giãy giụa, môi mỏng của hắn đã đè xuống.
Hắn ý loạn tình mê hôn cô, bá đạo cuồng nhiệt, lại không mất dịu dàng, lưỡi thơm tho xông vào trong miệng của cô, cùng với môi lưỡi của cô quấn quít chung một chỗ.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy một hồi tim đập nhanh, trong đầu một hồi mê muội, sau lưng bệ cửa sổ chống đỡ, xuống phía dưới chậm rãi chảy xuống, cho đến khi Lạc Thiên Uy đẩy ngã xuống đất, đặt lên thân thể mảnh khảnh của cô.
“A! ! !”. Trên mặt đất lạnh lẽo, cả người cô run lên, đột nhiên giật mình tỉnh lại.
“Tích Tuyết, tôi muốn em!”. Lạc Thiên Uy chỉ cảm thấy ngọn lửa trong thân thể, cả người đều vì cô mà phấn khởi.
“Không cần, trên người anh còn có vết thương”. Lạc Tích Tuyết theo bản năng cự tuyệt, nhưng đôi môi đỏ mọng đã bị Lạc Thiên Uy lần nữa che lại: “Umh anh không muốn sống nữa sao?”
“Ôm mỹ nhân rồi, còn nhớ tới những vết thương này không? Hư, không cần nói, Tích Tuyết, giúp tôi cởi ra y phục”. Lạc Thiên Uy chạm khẽ vào môi đỏ mọng của cô một chút, bàn tay dò vào bên trong váy của cô, khoác lên mềm mại của cô, vừa nói xong lại trêu chọc sự nhiệt tình của cô.
“Không cần, anh vẫn còn chảy máu đấy! !”. Lạc Tích Tuyết bị ý tưởng to gan của hắn, sợ kinh hồn bạt vía.
“Chỉ cần có thể lấy được em, cho dù chết ở trong ngực em tôi cũng nguyện ý”. Lạc Thiên Uy đẩy ngã cô, hôn nhẹ vào gương mặt của cô, ghé vào bên tai cô mập mờ nói nhỏ.
Lạc Tích Tuyết nhất thời cả mặt đỏ bừng, em có phải có điên cuồng quá không, cho đến lúc này, vẫn không quên muốn cô.
Chỉ là, nhìn ánh mắt thiết tha lại khẩn cầu của hắn, cô lại không đành lòng cự tuyệt.
Liền theo hắn một lần vậy, ai bảo vết thương trên người hắn, đều là vì cô mà như vậy.
Mặc dù trong lòng đã không đề phòng rồi, nhưng ngoài miệng cô vẫn như cũ không cam lòng: “Đừng nói tôi đã không nhắc anh… hiện tại anh muốn tôi, đến lúc đó mà chảy hết máu thì cũng không liên quan tới tôi!”.
Chỉ là chữ sắc đương đầu một cây dao, Lạc Thiên Uy sao có thể bỏ qua cô đây?
Hắn sớm bị vẻ mặt xấu hổ hành hạ của cô đốt người rồi, gầm nhẹ một tiếng, hắn nâng cao chân của cô, đem lấy chính mình thật sâu chôn vào.
“A!”. Lạc Tích Tuyết có chút không chịu nổi trực tiếp của hắn, thình lình đã xông vào, khiến cô phát ra âm thanh buồn bực khó chịu.
Lạc Thiên Uy nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, càng không ngừng hôn cô nóng bỏng, cho đến cô dần dần bắt đầu thích ứng, hắn mới bắt đầu lực mạnh ra vào.
Thân thể đau đớn không cách nào ngăn chặn nôi tậm kích động thiêu đốt, mỗi động tác của hắn hạ xuống, vết thương nứt ra mấy phần, thân thể cũng càng thêm đau đớn. Nhưng, loại cảm giác đau đớn này, cũng là tồn tài cùng mùi vị sung sướng cực đại.
Hắn ngược lại càng áp chế mạnh mẽ, sức lớn đụng vào.
“Ừ” Lạc Tích Tuyết bị hắn chuyển động ra vào như vậy, nhanh khiến cô chịu không nổi.
Cô nức nở, nhưng Lạc Thiên Uy lại gắt gao hôn cô, không buông tha miệng của cô, cô chỉ có thể mơ hồ la lên, thân thể giãy dụa càng thêm kịch liệt.
Điều này càng kích thích Lạc Thiên Uy hơn, tay của hắn ở toàn thân cô cao thấp dao động, khắp nơi thổi lửa, đốt lấy tình triều của cô. Hắn thỉnh thoảng va nhẹ, thỉnh thoảng xoay quanh cọ xát, hướng thụ cảm giác tuyệt vời mà thân thể cô mang đến ình.
Thân thể của Lạc Tích Tuyết trải qua dạy dỗ của hắn, trở nên hết sức nhạy cảm, nơi nào còn chống lại nổi hắn, hai tay của cô lung tung gãi loạn trên mặt đất, hai chân tuyết trắng quấn ngang hông hắn thật chặt, một cái hai cái rồi ba cái, cô bị anh ngặm chặt cái miệng nhỏ nhắn kêu ô ô, nước mắt trong mắt cũng chút nữa trào ra.
“Umh”. Lạc Tích Tuyết giãy giụa sức lực dần nhỏ đi, chỉ lát nữa là ngất đi.
Lạc Thiên Uy rốt cuộc buông ra miệng của cô, nhìn cô hô hấp từng ngụm từng ngụm trên dưới phập phòng, hắn không nhịn được một hợp ngậm.
“Bảo bối, tối nay để cho anh yêu em thật tốt…. em phài toàn lực phối hợp với anh”. Hắn thở gấp ở bên tai cô nhắc nhở.
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy hỗn độn trong đầu, cô không đè nèn được kêu ra tiếng, thở gấp liên tiếp: “Ừ a”.
Nghe được người phụ nữ phía dưới trên đến tiếng rên rỉ động lòng người, Lạc Thiên Uy rốt cuộc hài lòng lại vui mừng cười.
Cô rốt cuộc chịu tiếp nhận hắn, không có đè nén, tùy tâm cảm thụ, cùng hắn trầm luân.
Thiên, thật tốt qua, Lạc Thiên Uy trong lòng không khỏi một hồi vui vẻ, cô không còn che giấu khát khao chân thật đối với thân thể của mình, trời mới biết, đây là ước mơ của hắn đấy!.
Thở gấp đứt quãng, giống như những nốt nhạc tuyệt mĩ động lòng người, khiến Lạc Thiên Uy bộc phát trở nên vô vọng.
Hắn hung hăng muốn cô, nhiệt huyết sôi trào, say mê ở trong vực sâu tuyệt mĩ này, không cách nào tự kiềm chế!
Rốt cuộc, hắn thành công khiến cô thuần phục ở phía dưới hắn, tháo bỏ tất cả ngụy trang xuống.
Lạc Tích Tuyết rốt cuộc chịu trung thanh với thân thể của mình, cô tận tình thưởng thức mùi vị tuyệt vời mà người đàn ông mang cho cô. Giờ phút này, cô thật không muốn bận tâm tới cái khác, chỉ muốn cùng hắn trầm luân….
“Tích Tuyết, anh yêu em!”. ở trong tội cùng hết sức, hắn không nhịn được ôm chặt cô, ở bên tai của cô từng lần gọi tên cô, ưng thuận nói lên lời thề thâm tình.
Đột nhiên Lạc Tích Tuyết mạnh mẽ đẩy cô ra, cô mở to hai mắt, trong mắt hình như không có một tia nào, cô xông thẳng hướng vào phòng tắm.
Nhưng chưa tới cửa, cô đã không nhịn được nôn ọe.
“Nôn ---“. Cô ngồi xổm trên đất, khó chịu vuốt dạ dày của bản thân, ói như điên.
“Cùng tôi làm, khiến cho em ghê tởm đến thế sao?”. Lạc Thiên Uy nhìn vẻ mặt khổ sở của cô, trong lòng chợt lạnh, cảm giác trong tim đau xót lan khắp toàn thân của hắn.
Hắn còn tưởng rằng cô đã bỏ xuống tất cả, đón nhận hắn đấy? Không ngờ, vào thời điểm cô đang cùng hắn cao nhất, đẩy hắn ra, nôn mửa. Điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy thất bại, cô cứ như vậy bài xích hắn sao?
Hạ thân chưa thỏa mãn xong dục vọng, cứ như cũ.
Con mắt Lạc Thiên Uy run lên, lãnh khốc mở miệng nói: “Nôn xong hay chưa? Xong rồi thì đứng lên, chúng ta tiếp tục ! ! !”
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
10 chương
78 chương
27 chương
240 chương
42 chương
82 chương
66 chương