Chu Minh Hào ở trong thư phòng, anh ta quay lưng về phía cửa, một tay châm châm điếu thuốc. Từ trong điện thoại phát ra giọng nói một người đàn ông, chất giọng khàn đặc không lẫn vào đâu được. Phong Vũ ở bên Lãnh Gia, ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa phòng khách, Lãnh Triết còn phải tự tay đem nước phục vụ anh. Lãnh Triết đặt ly nước vào tay Phong Vũ, lườm nguýt anh rồi liếc nhìn Hắc Tần Uy bên cạnh đang bụm miệng cười. Lãnh Triết xùy một tiếng, giơ nắm đấm hù dọa Hắc Tần Uy: "Cậu cười cái gì!? Muốn chết!?" "Nhìn cậu khác gì nô lệ của Phong Vũ không?" Hắc Tần Uy kéo nhẹ da mắt xuống, lè lưỡi nghịch ngợm. "Im đi! Cậu lo nhiệm vụ đi!" Lãnh Triết tỏ thái độ, quay lưng đi vào trong bếp. Ở Chu gia. Chu Như Uyên đi trên hành lang, lúc nãy cô có xuống bếp và nghe giúp việc nói Chu Minh Hào ở trên lầu. Cô tung tăng cầm dĩa bánh quy, ăn một miếng, hai chân chạy thẳng về phía thư phòng. Đứng ở bên ngoài, Chu Như Uyên định gõ cửa nhưng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh ta, cô nắm tay đưa lên không trung rồi đột ngột ngừng lại. Chu Như Uyên nổi lên sự tò mò, láo liên nhìn xung quanh, rồi áp sát tai vào cánh cửa, cái lưỡi nghịch ngợm liếm quanh khóe môi. Chu Minh Hào nói thêm vài câu liền cúp điện thoại, anh ta đặt điện thoại trên bàn, khóe môi nhếch nhẹ, bình tĩnh nói: "Đứng đó làm gì? Vào đi." Chu Như Uyên giật mình suýt rớt dĩa bánh, miệng còn nhai dang dở chưa kịp nuốt, hai mặt kinh ngạc mở lớn. Cô nhớ cô đi rất nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào làm sao ba biết cô ở ngoài? Chu Như Uyên cứ tưởng bản thân nghe lầm, áp sát lại cánh cửa thêm một lần nữa. Chu Minh Hào mãi không thấy cô xuất hiện, anh ta mất kiên nhẫn đứng dậy, dứt khoát mở cánh cửa. Chu Như Uyên không phòng bị ngã về phía trước, cô hoảng hốt tay chân luống cuống, dĩa bánh bị Chu Như Uyên ném lên cao, cũng may là Chu Minh Hào kịp nắm cổ áo cô giữ lại, tay còn lại bắt được cái dĩa. Chu Như Uyên há hốc mồm, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh ta, tặc lưỡi ba cái, đồng thời giơ ngón cái lên: "Không hổ danh là nhị ca Cư Phong bang." "Con có thể bớt nghịch ngợm được không?" Chu Minh Hào nhét cái dĩa vào tay cô rồi đi lại ghế sofa. Chu Như Uyên chu môi, ngồi xuống bên cạnh, đặt dĩa bánh lên bàn, nhìn anh ta cười cười: "Ba! Ăn bánh!" "Có chuyện gì? Nói đi!" Chu Minh Hào chỉ lấy một miếng nhỏ cho vào miệng, không thèm nhìn Chu Như Uyên một cái. Cô có hơi lưỡng lự, cánh môi mở hờ, lời tới miệng nhưng lại thôi. Cuối cùng Chu Như Uyên vẫn quyết định nói ra: "Chiều nay Nhã Nhi có điều gì giấu con, cậu ấy cảnh báo con về Hàm Luân." "Hàm Luân! Có phải bạn trai cũ Nhã Nhi?" "Phải! Con không biết nhưng cậu ấy nói con hãy tránh xa Hàm Luân, với lại mấy ngày nay con cũng nhận ra Hàm Luân nhìn con rất kì lạ." "Con có nhớ bản thân đã làm chuyện gì có lỗi với cậu ta không?" "Không thể, con chỉ có cấm anh ta lại gần Nhã Nhi. Con cảm thấy cách Hàm Luân nhìn con không đơn giản như vậy, con có cảm giác bất an." Chu Minh Hào trầm tư suy nghĩ, đôi mắt sắc như chim ưng nheo lại. Qua vài giây ngộp thở, Chu Như Uyên chỉ biết im lặng ăn bánh. Chu Minh Hào liền hừ lạnh, giọng nói khàn đục: "Ba sẽ điều tra Hàm Luân, con yên tâm." "Ngày mai ba có thể đưa tụi con đi ăn được không?" "Tại sao?" "Con thấy mấy bữa nay Nhã Nhi có vẻ buồn, con nghĩ cậu ấy vì chuyện Hàm Luân. Ngày mai cậu ấy được nghỉ làm, ba có thể tận dụng cơ hội này thân thiết với Nhã Nhi hơn." "Được, chiều mai ba đợi trước cổng. Giờ con về phòng ngủ sớm đi, mai còn đi học." Chu Minh Hào liền đồng ý, hễ chuyện liên quan đến Nhã Nhi anh ta không cần nghĩ ngợi nhiều. Chu Như Uyên mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Ba ngủ ngon." Chúc xong, cô cầm theo dĩa bánh ra khỏi phòng làm việc. Chu Minh Hào ngơ ngác nhìn cô, bánh cô đem tới anh ta còn chưa đụng vào một miếng nữa.