Cô ấy nhẹ nhàng mở cửa, trong căn phòng tối, Áp Ánh Ly không nhìn thấy gì hết, chỉ thấy thân thể người đàn ông nằm trên giường nhờ ánh sáng le lói từ cửa sổ, kính bị cô làm vỡ một mảng lớn. Áp Ánh Ly bước đi nhẹ nhàng vào bên trong, ánh mắt cô quan sát từng cử động của Lãnh Triết. Một tiếng thở nhẹ, cô cũng đủ sợ làm anh thức giấc. Áp Ánh Ly vốn định để cháo trên bàn rồi rời đi, đợi khi Lãnh Triết tỉnh dậy sẽ ăn nhưng cô chỉ mới đặt xuống, vô tình bàn chân phải đập vào chân bàn thế là một tiếng động nhỏ phát ra. Lãnh Triết xuất thân là một sát thủ chuyên nghiệp, trực giác anh nhạy bén hơn người bình thường gấp mấy lần, một tiếng thở mạnh anh cũng có thể nghe được. "Ai đó!?" Anh mở mắt, tay luồn sau gối lấy ra một khẩu súng chĩa thẳng về phía Áp Ánh Ly. Cô giật bắn người, hai tay theo phản xạ giơ cao. "Tôi là Áp Ánh Ly." Nhìn khẩu súng trên tay anh suýt nữa cô đã nhào tới bẻ tay Lãnh Triết cướp lấy khẩu súng nhưng nhìn vết thương băng bó mà cô không dám hành động. Áp Ánh Ly từ từ tiến lại gần công tắc, mở đèn. Cảnh vật hiện ra trước mắt, Lãnh Triết nhìn Áp Ánh Ly, anh vội hạ súng xuống, cất chúng vào hộc tủ. "Xin lỗi cô, tôi tưởng có người đột nhập." Lãnh Triết lúng túng giải thích với cô. Áp Ánh Ly cũng không nghĩ nhiều, cô bưng tô cháo lại gần giường: "Không sao. Tôi nghe nói từ chiều giờ anh chưa ăn gì, tôi có nấu cháo cho anh." Anh nhìn tô cháo trong tay cô, ánh mắt thoáng hiện vài tia vui mừng nhưng Lãnh Triết vội vàng che giấu cảm xúc, anh đưa tay che miệng ho vài tiếng rồi nói tiếp: "Cô đang lo cho tôi hả?" Câu hỏi của anh khiến cô như chột dạ, nhất thời không biết phải nói gì: "Không... Không có... Tôi chỉ là đói bụng nên tiện tay nấu cho anh thôi." Lãnh Triết mỉm cười, anh thích thú nhìn bộ dáng ngại ngùng của Áp Ánh Ly. Ý nghĩ trêu chọc cô lại nổi lên trong đầu, anh ngồi dậy lại giả vờ như đã động chạm đến vết thương, khuôn mặt nhăn nhó một cách đau đớn. Áp Ánh Ly vội vàng đặt tô cháo xuống tủ nhỏ kế bên giường, cô lại đỡ Lãnh Triết: "Anh không sao chứ? Vết thương anh tái phát lại, anh không được cử động mạnh." "Tôi không sao. Chỉ là một vết thương nhỏ, nhằm nhò gì với tôi. Cảm ơn cô đã nấu cháo cho tôi." Lãnh Triết thầm đắc ý, anh lợi dụng cánh tay vòng ôm lấy eo Áp Ánh Ly khi cô không để ý, mái tóc trắng ma sát làn da mềm mại, đầu anh dựa vào ngực cô mà hưởng thụ. Áp Ánh Ly chỉ để ý đến vết thương của anh mà không biết bản thân đang bị sàm sỡ. "Anh đừng cử động, để tôi đút cháo cho anh." Cô đỡ anh dựa vào thành giường, một tay bưng tô cháo, cô cầm muỗng cháo nghi ngút khói đưa lại gần miệng anh. Lãnh Triết ăn cháo, anh buột miệng nói: "Rất ngon." Được một người đàn ông xa lạ khen tài nấu ăn, cô cảm thấy rất vui: "Cảm ơn. Nếu anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho anh ăn." Áp Ánh Ly bây giờ không còn tạo khoảng cách với Lãnh Triết, cô còn không thèm để ý bàn tay anh đang sàm sỡ cái eo nhỏ của cô. Cô vừa đút cháo cho anh vừa nói chuyện rất vui vẻ, cảm giác hai người ngày càng thân thiết. Sau khi ăn xong, cô cho Lãnh Triết uống thuốc, Áp Ánh Ly đỡ anh nằm xuống, cô đắp lại chăn. Cô đứng dậy, hai tay bưng mâm cháo, dặn anh vài điều trước khi đi: "Anh nghỉ ngơi đi, quản gia có nói anh cần gì có thể gọi ông ấy. Tôi xin phép." "Tôi biết rồi. Cảm ơn cô."